Đường Tam Hảo đứng trước cửa Đường phủ tiễn Bạch Long Mã công tử ra về.
Nàng không ngờ được vị công tử số một của thư viện lại gần gũi bình dị đến
thế, chẳng kênh kiệu chút nào, đã vậy còn là một nam nhân hài hước dí
dỏm nữa chứ, hèn gì nàng thường nghe mọi người kháo nhau rằng, có rất
nhiều tiểu thư say mê Bạch Long công tử.
Đáng tiếc người ta đã có đến ba phu nhân rồi, chẳng trách mấy cô tiểu thư to gan chạy đến bày tỏ với gã đều phải chịu nỗi khổ bị từ chối.
Hôm nay gã chịu nhín chút thời gian tới gặp mặt nàng, hẳn là vị nể mặt Lương muội phu rồi.
Gã còn nói, sau này nếu còn gặp phải mấy chuyện ra mắt buồn chán tẻ nhạt
thế này thì cứ lôi gã ra làm lá chắn, hơn nữa chuyện nàng hết lòng sùng
bái vị sư phụ Tề công tử kia, gã cũng sẽ giúp nàng giữ bí mất.
Tâm trạng nàng lúc này rất tốt, liền xoay người trở về phòng. Ngay trên
hành lang gấp khúc, một thân hình to cao đã đón đầu sẵn ở đó, chặn ngang bước đi của nàng.
Lương Hạnh Thư.
Y lẳng lặng đứng trên
hành lang gấp khúc, tà áo dài khẽ lay động trong gió, làn gió nhẹ sướt
qua vành tai y nhưng chẳng gây ảnh hưởng gì, dường như y đã hạ quyết tâm không thể tiếp tục nhân nhượng với nàng nữa.
Nàng không còn cách nào để vờ như không thấy y, đành tiếp tục bước, cố gắng đi thật nhanh.
Ngay khoảnh khắc nàng sắp lướt qua người y, thì các người nàng đã bị y
túm lại, đặt gọn trước cây cột ngay góc hành lang.
‘‘Tại sao phải lừa gạt ta?’’ Nàng có thể dây dưa với Tề Thiên Sanh cũng có thể tâm sự
cùng Bạch Long Mã, nhưng cớ gì lại cứ một mực muốn lừa y? Y bị buộc đến
đường cùng, bất đắc dĩ nên mới tìm đến bạn tốt của mình, nhờ gã đến gặp
mặt nàng, thế mà nàng lại làm trò trước mặt y, bàn luận mọi thứ trên
trời dưới đất về tên tiểu nhân kia với nam nhân khác.
Nàng có rằng mọi giác qua của y đều bị tê liệt, không còn bất kì cảm giác nào sao?
‘‘Ơ… ơ… ơ…?’’ nàng nhìn mãi cũng chả thấy mấy ý tứ sâu xa cứ thay đổi xoành
xoạch trong mắt y, giờ nàng chỉ thấy tư thế lúc này của hai người bọn họ chẳng hề hợp lễ nghi, ‘ ‘Biểu… biểu muội phụ, huynh cứ như vậy bị người khác thấy thì không tốt đâu’’.
‘‘Biểu muội phu? Nàng còn dám gọi ta là biểu muội phu nữa sao?’’
‘‘Vậy thì, Lương… Lương công tử có được không?’’ Nàng cho rằng y không thích bị xem như hậu bối, nên vội vàng chữa lời.
Y nhắm chặt mắt rồi lại trừng mắt, không nén được tia xao động đang chuẩn bị dâng lên, ‘‘Đến lúc này mà nàng còn muốn trêu chọc ta sao? Rốt cuộc nàng muốn giày vò ta thế nào mới thấy thỏa mãn?’’.
‘‘Mấy lời huynh nói tôi vốn không hiểu gì hết.’’
‘‘Nghe không hiểu ư? Vậy bây giờ ta sẽ khiến cho nàng hiểu rõ!’’
Y vừa dứt lời, liền nâng khuôn mặt đang ngập trong nỗi hoang mang của
nàng lên, kéo lại gần mình, cúi người kề sát mặt nhanh chóng khóa chặt
cánh môi của nàng.
Hơi thở lạnh lẽo phà xuống môi khiến nàng phải hít lấy một luồng khí lạnh, đấy không phải lần đầu tiên nàng bị người
khác đối xử như vậy. Đương nhiên biết rõ đó là gì.
Tề công tử
từng nói, nam nhân đều là đồ đê tiện cả. Chỉ cần họ có hứng thì sẽ như
vậy. Tề công tử còn nói, nam nhân đều là loại mặt người dạ thú, nếu nàng không biết đề phòng thì sẽ bị người khác đối xử như vậy.
Nhưng Lương công tử là muội phu của nàng mà, sao y có thể đối xử với nàng như vậy cơ chứ?
Nàng cố quay mặt để tránh né sự khao khát trên đôi môi kia. Nàng nào biết
được làm như vậy chỉ khiến y không chịu nhượng bộ mà kéo mạnh đầu nàng
trở lại nhằm thực hiện ham muốn xâm nhập vào sâu hơn. Nàng đưa tay lên
chắn trước ngực y, tức giận đẩy ra.
Thân hình to cao trước mặt bị nàng dùng sức đẩy mạnh.
Ánh mắt tràn ngập sự mất mát của y lại dán chặt lên người cô nương vừa kiên quyết đẩy mình ra, trên môi cũng dần dần rỉ ra màu máu đỏ tươi.
Khuôn mặt y chẳng chút thay đổi, chậm rãi đưa tay lên lau vết máu trên môi mình.
Nàng cắn y, bài xích y, từ đầu đến cuối không hề bằng lòng đến gần y. Vì sao tên họ Tề kia có thể làm được, còn hắn thì lại không được? Nàng từng
nói nàng nhớ y, trong lòng có y, dù cho vết thương do đỡ đao thay y là
giả đi nữa, chẳng lẽ trong tất thảy mọi chuyện mưu ma chước quỷ lừa
người dối mình kia, chẳng có lấy một câu thật lòng nào sao?
Không khí nặng nề khiến Đường Tam Hảo chẳng còn tâm trạng tiếp tục đứng đấy nữa, đành vội vàng bỏ chạy.
Nàng bịt chặt miệng mình lại mà chạy thẳng một mạch đến trước cửa phòng,
lòng bồn chồn lo sợ có người nhìn thấy nàng vừa làm chuyện bẽ bàng với
muội phu.
Mãi đến khi đứng trước cửa phòng mình nàng mới có thể
thả lỏng một chút. Nàng tính đẩy cửa bước vào trong, thì bất chợt một
bàn tay ngọc ngà thơm tho xoay mạnh người nàng lại, còn không để nàng
đứng vững, đã giáng một cái tát đau điếng xuống mặt nàng, tát cho nàng
ngã sóng soài trên mặt đất.
Nàng ôm gò má đang run lên đau rát,
rồi nghe thấy giọng ói không phân được thích thú hay tức giận của Đường
Tứ Điềm xối thẳng xuống đầu mình.
‘‘Tam biểu tỷ, cái tát này của Điềm Nhi hẳn là không quá đáng chứ?’’
‘‘…’’
‘‘Tỷ có biết tỷ vừa làm chuyện gì có lỗi với Điềm Nhi không?’’
‘‘…’’
‘‘Tỷ muội các người đều cũng một giuộc với nhau cả! Biết mình được nhận về
làm con nuôi, biết bản thân mình chẳng có gì, nên thứ gì cũng đều muốn
cướp, cướp cha mẹ của Điềm Nhi, còn cướp gia sản nhà họ Đường. Tỷ đúng
là cao thủ, ngoài mặt thì ra vẻ ngốc nghếch không muốn tranh với đời,
nhưng thực tế thì đến phu quân của tôi tỷ cũng muốn cướp, tam biểu tỷ,
tỷ tính làm gì đây?’’’
‘‘…’’
‘‘Đừng tưởng có thể xem như
chưa có gì xảy ra đấy nhé? Đứng lên! Theo Điềm Nhi đến gặp cha mẹ, tôi
phải nói rõ cho cha mẹ biết tỷ đang toan tính ở lại đây để cướp thứ gì
trong nhà tôi nữa!’’
Đường Tam Hảo bị lôi vào đại sảnh của Đường phủ.
Tôi danh là dụ dỗ muội phu.
Nét mặt của Đường lão gia cùng Đường phu nhân lộ vẻ khó xử, chuyện đã đến
nước này, bọn họ đã hoàn toàn không không chế được nữa. Vốn định để
Lương Hạnh Thư đích thân giới thiệu người đến gặp mặt Đường Tam Hảo để
lấp đi chuyện ám muội của hai đứa trước đó, không ngờ được lại chữa lợn
lành thành lợn què.
Mọi chuyện trên đại sảnh lúc này đều loạn cả lên.
Đường Tứ Điềm thì ôm chân Đường phu nhân mà khóc, nước mắt lã chã, tâm trạng
Đường Tam Hảo có chút sa sút, chỉ biết gục đầu quỳ gối trên đại sảnh mà
thôi.
Gương mặt Đường lão gia lộ vẻ khó xử, ông ho nhẹ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với cậu con rể đang đứng bên cạnh, ý bảo y tốt xấu gì
cũng phải biết che đậy chứng cứ rành rành trên môi mình đi chứ, chẳng
phải vết thương nhỏ kia đã thể hiện quá rõ y vừa làm chuyện không đứng
đắn với người khác rồi sao? Muội phu hôn đại di tử, kẻ làm phụ thân như
ông khó mà xem như không thấy được.
Dù chẳng có vẻ xấu hổ, nhưng
cũng không cần ra dáng đại trượng phu dương dương tự đắc như thế, nhìn
như đang đeo huấn huy chương trên người để khoe với mọi người vậy. Hễ
nhìn thấy cái vết hồng hồng tím tím trên môi y thì ông có muốn khuyên
can gì cũng chả nói nên lời được nữa.
Nhận thấy ánh mắt ra hiệu
của nhạc phụ đại nhân, Lương Hạnh Thư cũng chả phản ứng gì, chỉ im lặng
mà mím chặt đôi môi vừa bị cắn của mình lại thôi, mắt cũng không hề cụp
xuống.
Thấy đứa con rể thờ ơ, Đường lão gia đành bất đắc dĩ ho
nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Đường Tam Hảo da mặt vốn mỏng hơn
nhiều, ‘‘Tam nha đầu này, chuyện Điềm Nhi nói có thật hay không? Rốt
cuộc con với Hạnh Thư sao lại thành ra thế này?’’.
Vết tích trên
môi y khiến nàng bồn chồn bất an đến mức mồ hôi túa ra như tắm, làm ra
hành động trái luân thường như thế với muội phu cũng chẳng phải chuyện
vẻ vang gì. Người một nhà cúi đầu không thấy nhưng chỉ cần ngẩng đầu là
đụng nhau bôm bốp, thử hỏi sau này sao có thể nhìn mặt nhau mà sống được nữa đây, chuyện xấu hổ như vậy nhất định có lau mòn khăn cũng chả sạch
được, ‘‘Phụ thân, con với Lương… Con với muội phu chỉ như người quen cũ
mà thôi, chẳng qua chỉ nói với nhau mấy câu, đương nhiên không xảy ra
chuyện gì rồi, là do Điềm Nhi muội ấy nhìn nhầm thôi!’’.
Lời kia vừa thốt ra, đã khiến tia nhìn lạnh lẽo của ai đó từ phía sau bắn thẳng vào nàng.
Đôi con ngươi của Lương Hạnh Thư co lại, sửng sốt nhìn người đang cố rũ sạch mọi quan hệ với mình.
Mới nãy người đó vẫn còn quấn quýt thân thiết trong lòng y, thế mà giờ đây
lại chỉ như người quen cũ, lại còn không nói được với nhau mấy câu nữa
chứ.
Mối quan hệ của họ trong mắt nàng chỉ có thế thôi sao?
Rốt cuộc nàng muốn trêu cợt y đến mức nào đây?
Câu kia tuy như kim đâm vào lòng Lương Hạnh Thư nhưng lại nói đúng ý Đường
lão gia. Bất luận thế nào, chỉ cần có một người không thừa nhận mối gian tình này, thì có thể xem như mọi việc đều là chuyện hiểu lầm, rồi kết
án một cách qua loa. Chuyện nhà vốn đã lắm rối ren, chỉ có mắt nhắm mắt
mở mới có thể sống yên mà thôi.
Đường lão gia không nhìn đứa con
rể vẫn đang tức ngùn ngụt, ánh mắt đầy bất bình kia nữa, ông liền mở cờ
trong bụng mà gõ nhịp, ‘‘Ta đã nói mà, Hạnh Thư vừa tuấn tú lịch sự, lại là chính nhân quân tử, sao có thể cho phép bản thân mình làm ra mấy
chuyện đáng hổ thẹn như thế được chứ. Nhất định là Điềm Nhi con lại giở
tính nhõng nhẽo rồi.’’
‘‘Được rồi! Không cần nhiều lời về vấn đề này nữa.’’ Khó khăn lắm mới dẹp yên
cơn dèm pha này, sao có thể khơi sóng lại chứ, cho nên Đường lão gia mới kiên quyết không chiều theo con gái Đường Tứ Điềm cứng đầu đang không
muốn bỏ qua vụ này.
Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong
lòng hai vị trưởng bối Đường gia đã sớm có tính toán. Điềm Nhi mới thành thân không lâu thì gặp phải dư luận xôn xao, giờ chuyện cưới hỏi của
con bé còn có nguy cơ đổ vỡ nữa. Họ đều là người từng trải, nên đối với
mấy chuyện tình cảm nam nữ này, chỉ cần liếc mắt thôi cũng nhìn ra được
bên trong có mờ ám hay không rồi.
Vừa nhìn đã thấy rõ ánh mắt mà đứa con rể này dành cho Tam nha đầu nhà mình, đó là cái nhìn mê muội,
nửa khắc cũng không muốn rời, hết như hồ dán quết bện trên người con bé
vậy. Sâu trong ánh nhìn kia chất chứa tấm chân tình trăm năm khó đổi
ngàn năm khó dời, cùng những ham muốn quấn siết ruột gan, nhìn thế nào
cũng thấy không ổn, ngó kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
Chuyện ám
muội dây dưa hôm nay chỉ xảy ra trong nhà, ít ra còn có thể che giấu
được, nhưng sau này nhỡ đâu lại truyền ra ngoài mấy lời kiểu như muội
phu không khống chế được tình cảm nên đã ăn nằm với đại di tử, thử hỏi
ai có thể ém mấy tin như thế xuống được chứ?
Vì giữ gìn hạnh phúc sau này cho Điềm Nhi, không thể để Tam nha đầu tiếp tục ở lại Đường phủ nữa.
Nhưng nếu đuổi nó đi như thế, chẳng phải hàng xóm làng giềng lại có chuyện phiếm để bàn tán với nhau sao.
Chuyện tân nương bất ngờ bị thay đổi còn chưa dẹp yên, giờ mà đuổi con gái
nuôi ra khỏi nhà, thể nào Đường gia cũng mang tiếng là ruồng rẫy con bé.
Đường phu nhân xoa xoa đầu của đứa con gái bé bỏng vẫn còn đang thút thít
khóc, mỉm cười lên tiếng, ‘‘Lão gia, vừa thấy Tam nha đầu tôi bỗng dưng
nhớ ra một chuyện. Dạo trước, chẳng phải Song Thái đã gửi thư từ kinh
thành về cho chúng ta sao? Con bé bảo rằng mấy tỷ muội nó đã lâu không
gặp mặt, lại thấy nhớ nhà vô cùng, nên muốn đón Tam nha đầu đến kinh
thành ở một thời gian’’.
‘‘Thư của Song nha đầu ư?’’ Đường lão gia có chút mơ hồ, xoay mặt qua đối diện với ánh mắt Đường phu nhân…
Để dập tắt hy vọng của thằng rể, thì phương pháp dựng sào thấy bóng này là tốt nhất lúc này rồi, có thể khiến nó không còn cơ hội gặp mặt con bé
nữa.
Gửi Tam nha đầu đến kinh thành để con bé tìm gặp tỷ tỷ Đường Song Thái của nó, rồi nhờ Song Thái làm chủ tìm một nam nhân tốt để Tam nha đầu sớm được gả đi.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế, cho dù
sau này Điềm Nhi và Hạnh Thư có đến kinh thành, khi đó ván cũng đã đóng
thuyền, chuyện đã thành tro bụi, chẳng thể khơi sóng lại được nữa.
Vỗ đầu, Đường lão gia như bừng tỉnh khỏi cơn mê, ‘‘Phải rồi! Thư của Song
nhà đầu gửi từ kinh thành về, ôi dào, bà thấy đấy, cứ mải lo hôn sự cho
Điềm Nhi, tôi cũng quên khuấy việc này. Nay Điềm Nhi vừa mới thành thân, Hạnh Thư nói còn có việc ở thư việc chưa xử lí xong nên không thể rời
thành. Vậy thì thế này, Tam nha đầu, ta viết một lá thư gửi đến cho tỷ
tỷ Song Thái của con, con thay mặt cả nhà tạm thời đến kinh thành gặp
con bé trước, tránh để nó vì nhớ nhà mà thấy cô quạnh, con thấy thế
nào?’’.
‘‘Đến kinh thành gặp tỷ tỷ sao?’’
Bất thình lình lại có thay đổi lớn như thế, Đường Tam Hảo ngây ra một lúc, không biết nên phản ứng thế nào.
‘‘Thân phận của tỷ tỷ con ở kinh thành cũng khó lường, nghe đầu bên nhà chồng
cũng thuộc hàng nhân vật có danh tiếng. Con lại là muội muội ruột của
nó, đến đó rồi nhất định sẽ có cuộc sống sung sướng, không bị bạc đãi
đâu.’’ Đường phu nhân đỡ lời nói chêm vào.
Đường Tứ Điềm vừa nghe lời này, liền nhỏ giọng lầu bầu một cách lạnh nhạt, ‘‘Có danh tiếng thì sao chứ? Chẳng phải cũng chỉ làm thiếp của người ta thôi sao?’’. Sao có thể sống sung sướng hơn phu quân sắp là ‘‘Đế sư Thiên tử’’ nhà nàng
chứ? Còn dám đọ với nàng nữa cơ à.
‘‘Điềm Nhi!’’ Đường phu nhân vỗ nhẹ lên bả vai của Đường Tứ Điềm, nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng nên bớt lời lại thì hơn.
Đường Tứ Điềm liền bất mãn ngậm miệng lại, còn Đường Tam Hảo thì lại chẳng hề nghe thấy mấy lời lầm bầm lí nhí của nàng ta, trong mắt nàng giờ đấy
không ngừng phát ra muôn ngàn tia sáng cảm xúc.
Kinh thành…
Đến từng này tuổi nàng vẫn chưa hề đặt chân đến một nơi to như thế.
Nơi đó nhất định tốt hơn ở đây nhiều, bởi vì có tỷ tỷ ruột của mình, và có cả cảm giác gia đình nữa…
Nói không chừng còn có thể gặp lại sư phụ Tề công tử.
Chẳng phải hắn là người kinh thành sao?
Có lẽ bọn họ sẽ tình cờ gặp nhau nơi đầu đường, khi đó hắn nhất định sẽ
giật mình cho xem, bất ngờ vì sao nàng lại có mặt ở kinh thành.
Có điều, nếu biết miếng đậu hũ như nàng lại bị người khác xem như món hàng mà ruồng rẫy, liệu hắn có nổi trận lôi đình không nhỉ? Hay là sẽ cảm
thấy có chút vui mừng?
‘‘Phụ thân, con có thể đến kinh thành ư? Có thật không ạ?’’
Nàng hưng phấn đến mức ngẩng phắt đầu lên, không hề biết rằng Lương Hạnh Thư đang đứng phía sau với sắc mặt vốn đã đen như nhọ nồi giờ đây lại càng
sa sầm, tâm trạng nặng nề u ám của y hệt như lớp sương mù dày đặc phủ
chằng chịt không trung.
Y đương nhiên biết rõ việc gì có thể
khiến nàng hớn hở thế kia, có cơ hội gặp lại tên tiểu nhân chó chết kia
liền vui đến thế sao? Có thể cách xa y thì thấy may mắn đến nhường ấy ư?
Cứ nghĩ đến đấy, cơn buồn bực ủ trong ngực y ngày một căng đầy, rất muốn
lên tiếng nhưng đã sớm phát hiện mình vốn chẳng có tư cách gì để mở
miệng nữa rồi. Nàng muốn đi đâu, muốn gặp ai, thân là muội phu như y vốn chẳng có quyền mà quản mấy chuyện đó.
‘‘Tam nha đầu, con có đồng ý đến kinh thành tìm tỷ tỷ con không?’’
‘‘Dạ được được được!’’ Nàng gật đầu như giã tỏi, trong mắt tỏa ra tia sáng
lấp lánh không nén nổi niềm hân hoan đang trào dâng. Những ngày bị giày
vò vì phải chen cùng một mái hiên với muội phu rốt cuộc cũng có thể đặt
dấu chấm hết rồi, đã vậy còn có cuộc sống mới xán lạn đang vẫy gọi nàng
phía trước nữa chứ!
‘‘Thật tốt quá, vậy để ta viết cho con bức thư để mang theo nhé.’’
‘‘Dạ được được được!’’
‘‘Thế con về phòng thu xếp hành lí trước đi.’’
‘‘Dạ được được được! Con đi ngay đây!’’
‘‘Vậy ngày mai khởi hành đến kinh thành luôn, con thấy sao?’’
‘‘Được được được! Con đi ngay! Đi ngay ạ…’’
‘‘Ầm!’’
Tiếng sập cửa cái rầm khiến Đường Tam Hảo đang ngất ngây trong mộng đẹp suýt
thì cắn phăng luôn cái lưỡi, nàng nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa lớn ở đại sảnh bị người khác đóng sầm lại một cách bạo lực, phía
sau chẳng có lấy một bóng người, một luồng gió lạnh từ đâu ùa đến lượn
lờ sau lưng nàng, Lúc này, chỉ còn lại hai tiểu nha đầu đứng ngay hai
bên đang xi xầm to nhỏ với nhau…
‘‘Người khi nãy vừa mới sập cửa rời khỏi chính là tứ cô gia nho nhã nhà chúng ta sao? Tôi có nhìn lầm không vậy?’’
‘‘Phải… Phải đó! Rầm một cái, dọa tôi suýt chết rồi đây này, đây là lần đầu
tiên tôi thấy tứ cô gia có nét mặt u ám như vậy đấy, đáng sợ quá.’’
‘‘Hóa ra bậc thánh nhân quân tử cũng có lúc mất hết phong thái mà nổi điên lên!’’
‘‘… Ừ, mau gọi người đến sửa lại cái cửa đi, nhìn nó cứ đong đưa ở đó, muốn rơi cả ra rồi đây này.’’
‘‘Ôi giời, có gì mà phải cuống lên, dù gì nhìn theo hướng này, có rơi xuống
thì cũng chỉ rơi lên mỗi người tam tiểu thư mà thôi.’’
‘‘Ừ, nói cũng phải.’’
‘‘Cót két cót két’’ cánh cửa gỗ rít lên mấy tiếng lung lay…
‘‘Rầm!’’
‘‘Á á! Đau chết mất!’’
Cánh cửa gỗ đổ cái rầm xuống người Đường Tam Hảo ngay trước mặt bao nhiêu
người, nàng bị đè đến nỗi mặt mày xây xẩm, chân tay run lẩy bẩy.
Sao lại xui thế này chứ, đến cả cái cửa cũng không tha cho nàng?
Cho dù là trừng phạt chuyện với Lương muội phu, cũng không cần nhanh chóng, nghiêm khắc đến mức này chứ?
Kinh thành Lâm Dương
Trong phủ nha của Hình bộ, Tề Thiên Sanh đang vắt vẻo trên ghế, phớt lờ phép
tắc mà gác đôi chân vẫn mang giày lên bàn án, miệng ngậm cán bút lông,
thỉnh thoảng lại đong đưa cái ghế.
Đúng dưới công đường là vị Lại bộ Thi lang hoàn toàn không biết có chuyện gì mà ông nội này đang yên
đang lành lại kéo giật ngược y từ Lại bộ đến tận đây. Y cảm thấy từ sau
khi thằng cha này quay về, tự dưng cứ thấy khó chịu với mình suốt, đã
thế còn gây khó khăn cho mình mà chẳng nói rõ nguyên do.
‘‘Thị Kiếm, Phụng Tiên, hai đứa còn đứng trơ ra đó làm gì, mau xách cái ghế cho đại nhân ngồi!’’
Thị Kiếm cùng Phụng Tiên đang đứng bên cạnh cứ nháy mắt sai nhau, rốt cuộc
cũng là Thị Kiếm kéo cái ghế đẩu be bé từ dưới bàn của Tề Thiên Sanh ra.
‘‘Đại nhân, thật xin lỗi, cái ghế dựa ban đầu đã bị đại gia nhà tôi đập nát bấy từ hôm qua rồi, tính khí ngài ấy dạo gần đây không tốt, toàn thích đập đồ thôi, ngài thông cảm nhé.’’
‘‘…’’
Đây
chẳng phải là lấy cớ để vứt cái ghế con cho y sao? Lại Bộ Thị Lang cũng
không dám nhiều lời, ba chân bốn cẳng chạy đến trước cái ghế con, sau đó ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống, lòng nơm nớp sợ sệt nhìn bị Cửu thiên
tuế thích đập đồ kia, hôm qua thứ hắn đập tanh bành chỉ là một cái ghế,
ai biết được hôm nay hắn sẽ đem thứ gì ra đập chứ.
Tề Thiên Sanh
thấy y đã ngồi vào đúng chỗ của mình rồi, mới miễn cưỡng mở miệng,
‘‘Chức Đế sư của Thiên tử là do ngươi chọn đúng không?’’.
‘‘Không không không, hạ quan nào có tư cách mà chọn chứ, hạ quan chỉ liệt kê
tên của vài người thôi, người đưa ra quyết định đương nhiên là Thái hậu
rồi.’’
‘‘Là bà ta chọn sao? Nhưng người được đề cử lại nằm trong
danh sách ngươi đưa lên! Xem ra quan hệ của ngươi và tên Bạch Long Mã
kia cũng không tồi? Đến cả cử tử ở Tây Dư mà y cũng giới thiệu cho ngươi nữa đấy.’’
‘‘A… Hạ quan, hạ quan…’’ Mồ hôi lạnh túa đẫm cả người Lại bộ Thị lang, trong triều ai chẳng biết vị Thế tử này cùng Bạch đại
nhân vốn là kẻ thù không đội trời chung, giờ Bạch đại nhân đã bị phế
truất, ai là người thắng thế nhìn vào cũng đủ biết, lại còn tiếp tục duy trì quan hệ riêng với Bạch đại nhân, rõ rành rành là đang đối đầu một
cách trắng trợn với vị Cửu thiên tuế uy danh như mặt trời ban trưa này
rồi.
‘‘Được rồi, đừng có ở trước mặt bản thế tử giả bộ run rẩy để tranh thủ sự thương hại, nói cho ngươi biết, tạm thời ta không quan tâm ngươi và tên Bạch Long Mã kia có dây mơ rễ má gì với nhau, nhưng tên
Lương Hạnh Thư ở thành Tây Dư kia, mặc kệ ngươi dùng cách gì, lo mà xử
lí hắn cho ta! Bản thế tử không muốn thấy hắn xuất hiện tại kinh thành,
rõ chưa?’’
‘‘Còn cả gia quyến, vợ con của hắn nữa!’’ Phụng Tiên
đang đứng bên cạnh đã kịp thời bổ sung thêm một câu quan trọng, ‘‘Đại
gia nhà tôi khả năng kiềm chế có hạn, ngài không chịu nổi cảnh người
khác ở trước mặt mình khiêu khích đâu!’’.
‘‘Đúng đó, trời cao
Hoàng đế xa, lắm lúc ngài muốn lột đồ người ta thì cũng chả ai ngăn
nổi. Nhưng nếu thật sự dan díu với vợ đồng liêu để Bạch đại nhân biết
được rồi kể tội ra thì còn hơn cả thảm!’’ Thị Kiếm gật gù, bồi thêm vài
câu.
Nguyên cái nghiên mực phóng thẳng về phía hai thằng ranh lắm lời kia.
Tề Thiên Sanh hung hăng liếc xéo hai đứa nhỏ đang đứng sau lưng mình.
Lại bộ Thị lang hoa cả mắt, vội vàng lật đật giở xấp hồ sở trong tay, ngu
ngơ nói, ‘‘Dạ bẩm Cửu thiên tuế, trong danh sách đề cử này không có ai
tên Lương Hạnh Thư hết ạ!’’.
‘‘Cái gì?!’’
‘‘Vốn không có người nào là Lương Hạnh Thư hết ạ.’’
‘‘Không thể nào!’’
Lại bộ Thi lang thấy hắn không tin, vội cúi đầu khúm múm dâng xấp hồ sơ trong tay lên.
Tề Thiên Sanh nào có tin, vội vàng mở xấp giấy kia ra tra cứu tỉ mỉ…
Lương Lương Lương… Thằng khốn họ Lương này đã lấy con heo nái Đường đậu hũ
kia rồi. Phỏng chừng tên cầm thú rác rưởi đó đã nếm đủ tư vị mất hồn của đêm động phòng rồi cũng nên, mẹ kiếp, cái tên chết tiệt đó rốt cuộc ở
đâu, làm quái gì mà tra mãi chả thấy. Mau lăn ra đây chịu chết đi! Cứ
chờ xem, tiểu gia ta tìm thấy cái tên đó ở chỗ nào thì sẽ chọc thủng
ngay chỗ đó… Đây rồi, chỗ này có một cái đầu heo họ Lương đây…
Lương… Lương Tuyển Liễn?!
Ai đây? Không biết!
Là sao đây? Phải chăng cứ phải lấy tên giống năm con quái từng đi thỉnh
kinh thì mới có thể sống lâu trăm tuổi? Đã có Tề Thiên đại thánh là hắn
rồi, lại còn chui đâu ra thêm một Quyển Liêm* đại tiên nữa?
*Quyển Liêm đại tướng là chức của Sa Tăng trước khi bị đày xuống hạ giới,
Quyển Liêm và Tuyển Liễn trong tiếng Trung có cách phát âm giống nhau là juàn lián.
Thịt Đường Tăng có bấy nhiêu đó thôi, đừng nói là phải phân đều ra cho mỗi người một bát?
Dùng dằng suốt buổi trưa, rốt cuộc Lại bộ Thi lang cũng có thể lau mồ hôi
lấm tấm trên trán mà thoát khỏi ma chưởng của Tề Thế tử, gót chân còn
chưa kịp chạm vào bậc thềm ở phòng công vụ Lại bộ thì đã bị một vị tiểu
công công đứng chờ nãy giờ đưa đến một cái chòi nghỉ mát.
Không
đợi đến lúc phải nhìn rõ thân hình ngồi trước bàn chạm trổ ngọc bích, y
đã ba chân bốn cẳng khom người quỳ gối dập đầu, ‘‘Tham kiến Vạn tuế
gia’’.
‘‘Miễn lễ, thằng cha Tề Thiên Sanh kia kéo ngươi đi rốt cuộc có chuyện gì, nói trẫm nghe coi.’’
‘‘Ơ… Tề Thế tử gọi hạ quan đến để thảo luận về chuyện chọn Đế sư phò trợ Vạn tuế gia ạ.’’
‘‘Vậy hắn chọn ai?’’
‘‘Bẩm Vạn tuế gia, các vị Đế sư đều do đích thân Thái hậu khâm điểm, Tề Thế
tử không hề chọn, nhưng ngài ấy có nói với hạ quan rằng muốn loại đi một người do chính Thái hậu đã chọn.’’
‘‘Hắn muốn loại bỏ ai?’’
‘‘Chính là cử tử họ Lương ở thành Tây Dư, nhưng hình như Thế tử đã nhầm người
rồi, trong hồ sơ hạ quan mang theo không có ai như thế.’’
‘‘Họ Lương? Lương Hạnh Thư ư?’’
‘‘Ô? Vạn tuế gia cũng biết người đó ư?’’ Trong một ngày nghe thấy cùng một
cái tên tận hai lần, đã vậy cả hai lần đều được thốt ra từ miệng của hai người có thân phận khó lường, Lại bộ Thị lang hết sức sửng sốt, suýt
chút nữa thì phạm thượng nhìn trân trân vào mặt Hoàng đế. Hắn vội vã
quay đầu sang hương khác, ấp a ấp úng nói tiếp, ‘‘Nhưng trong hồ sơ rõ
ràng là không có tên người này ạ’’.
‘‘Hừ, thế có vị hiền tài nào tên Lương Tuyển Liễn do Bạch Long Mã Bạch đại nhân tiến cử không?’’
‘‘Dạ có, dạ có, người này thì có ạ.’’
‘‘Vậy thì đúng rồi, ‘Hạnh Thư’ chính là tên tự của y, Tề biểu ca của trẫm
không biết cũng phải.’’ Người ngồi trước bàn ngọc bỗng đứng dậy, thong
thả cất bước đến trước mặt viên quan đang quỳ rạp dưới đất, rồi bỗng
dưng mở miệng, ‘‘Nếu Thái hậu đã nói rõ, vị Đế sư này trẫm nhất định
phải nhân, ai dám bảo ngươi phải gạt y ra, ngươi cứ bảo người đó đến gặp trẫm mà nói lý’’.
‘‘Thần tuân chỉ.’’
‘‘Vậy ngươi lui
xuống trước đi, mà khoan đã, quay lại, quay lại. Suýt chút nữa lại quên
chuyện này, nếu ngươi đã gặp Tề Thế tử vừa trở về kinh thành, thế thì
thay trẫm truyền lời một chuyến. Nước trà trẫm uống mấy ngày gần đây cứ
có vị là lạ, không trong vắt như mấy ngày trước, ngươi bảo hắn khi nào
đi tuần thành thì tiện lên lầu Lân Tường giám sát, xem có phải đoàn xe
lấy nước trốn việc, không lấy đúng loại nước ở núi Ngọc Quỳnh về cho
trẫm hay không.’’
‘‘Chuyện này… Bảo Cửu thiên tuế ra ngã tư đường giám sát đoàn lấy nước? Vạn tuế gia, việc này có chút không ổn…!’’ Theo định kì Cửu thiên tuế sẽ đi tuần thành một lần, thế nhưng bảo ngài ấy
đi giám sát đoàn xe lấy nước ngự dụng, thế thì có ra thể thống gì nữa?
Vả lại, đoàn xe chở nước này mỗi ngày vào giờ Dần* đã vào thành, giờ Dần đó… Lúc đó, trời vẫn còn chưa sáng, muốn giám sát đoàn xe lấy nước này
thì phải đứng canh trên thành lâu hóng gió từ nửa đêm, việc này… Việc
này nói không khéo Cửu thiên tuế còn tưởng mình xem ngài ấy là hạ nhân
mà sai bảo.
*3h – 5h sáng.
‘‘Không ổn? Có gì không ổn?
Nước ở trong cung, không phải một mình trẫm dùng, đến cả Thái hậu cũng
phải dùng, việc đưa nước vào cung chính là đại sự, trẫm đây không phải
là kẻ dùng người không đúng chỗ, cố ý làm khó hắn. Mặc dù trẫm biết rõ
hắn vốn thờ ơ lười nhác, nhưng hắn là tâm phúc của Thái hậu, chẳng lẽ kẻ nịnh bợ như hắn nỡ để Thái hậu uống nước không sạch?’’
‘‘Chuyện này…’’
‘‘Chuyện cái gì mà chuyện? Còn không màu đi? Hay là ngươi muốn nói… hiện nay hắn quyền to thế lớn chỗ dựa vững chắc, còn trẫm chưa tự mình chấp chính
nên không có quyền thế, ngay cả sai bảo hắn một việc cỏn con cũng không
được?’’
‘‘Dạ, dạ vâng, vậy để thần đi truyền lời.’’
‘‘Mau
đi đi, nếu cái đầu của ngươi có mệnh hệ gì, hoặc bị vị biểu ca vô lại
không có phong độ quân tử của trẫm cầm giày ném rách, trẫm sẽ ghi công
cho ngươi là bị tai nạn lao động, cho phép ở nhà tĩnh dưỡng!’’
‘‘…’’
‘‘Đã nhiều năm rồi hắn vẫn không chịu bò lên lầu cao. Chứng sợ độ cao hẳn là không thể nào chữa trị được rồi. Khửa khửa! Khụ, nhà ngươi nhơ phải
nhắc nhở thị đồng bên cạnh Tề Thế tử, khi lên thành lâu cần mang theo
nhiều chậu vào nhé.’’
‘‘Dạ?’’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT