Suốt mấy ngày liền sau màn hôn sự phô trương, rùm beng kia, khách khứa, lễ nghi đều đã được dàn xếp đâu vào đó, Đường Tam Hảo vẫn bị giam đến ngu người.

Không phải ăn thì lại lăn ra ngủ, nếu không nhờ tí ti thời gian đi nhà xí mới được bước chân ra khỏi phòng một lúc thì nàng sẽ bị ngột ngạt hành cho phát điên mất.

Tiếng gõ cửa hệt như lệnh đặc xá từ phía ngoài phòng vang lên, khiến nàng kích động đến nỗi nhảy vọt khỏi giường, tóc tai rối bù thò chân xỏ vội đôi giày thêu, sau đó chân nọ đá chân kia mà phòng đến mở cửa.

Nhất định là nha đầu đến báo cho mình biết giai đoạn rối ren đã qua rồi, thời gian lãnh án của nàng như vậy cũng đủ rồi, giờ đã đến lúc được phóng thích, có thể ra ngoài hít thở không khí tự do.

‘‘Có phải là ta có thể ra ngoài không vậy?’’

Cánh cửa vừa được kéo ra, giọng nói thánh thót của nàng đã bay vụt ra ngoài trước tiên, tích tắc sau đó, sắc mặt nàng bỗng trở nên tái mét.

Chỉ là bất ngờ nhìn thấy đôi phu thế lịch sự nhã nhặn đứng lù lù trước cửa phòng mình mà thôi. Đường Tứ Điềm mặc trên người bộ trang phục đẹp đẽ của thiếu phụ trông rất xinh xắn, còn Lương Hạnh Thư thì từ ánh mắt cho đến sắc mặt đều toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, bộ dạng lạnh nhạt, nét mặt thờ ơ như thể ‘‘tâm không cam, tình không nguyện’’ mà bị ép đến đây vậy.

Nhưng dù thế nào y cũng không ngờ được tam tiểu thư lại bổ nhào ra ngoài với bộ dạng như thế. Bất thình lình chạm trán nhau thế này khiến y lúng túng đến nỗi nóng ran cả mắt, nét mặt nghiêm trang bình tĩnh mà y cố giữ nhất thời bị rạn nứt, vốn định giả vờ bình tĩnh để ổn định tâm trạng, sau đó sẽ rời tầm mắt đi nơi khác, thế nhưng ánh nhìn kia cứ như tận dụng mọi khe hở mà len lỏi quét về phía nàng…

Y chưa từng thấy qua bộ dạng như thế này của tam tiểu thư, tóc dài đên óng rũ xuống bên vai trông rất thuận mắt, đã vậy còn phảng phất hương vị kích thích đến khó tả, dáng vẻ hấp tấp vội vã, luống cuống lật đật của nàng lúc này lại toát lên chút đáng yêu. Đôi chân trần sạch sẽ trắng nõn vô ý giẫm lên đôi hài thêu hoa, những ngón chân tinh ngịch không hề bó vải khẽ nhón trên bậc thềm cao cao. Nét cười nơi khóe miệng của nàng sau khi chạm phải ánh nhìn kiên định của y thì bỗng dưng vụt tắt. Thế đấy, y suýt nữa lại vì bộ dạng luộm thuộm của nàng mà nổi lên ý cười.

‘‘Ô… ô… ô… ôi trời! Tỷ… tỷ…tỷ…’ ‘

Ở trước mặt muội muội và muội phu lại luống cuống như thế, đã vậy còn vô ý vô tứ để lộ chân trần trước mặt muội phu nữa chứ, nàng đây xong đời chắc rồi!

Đường Tứ Điềm còn chưa kịp mở miệng cười nhạo dáng vẻ lôi thôi của nàng, nàng đã hốt hoảng đóng sầm cửa lại.

Sau đó chỉ còn nghe được một loạt âm thanh ‘‘lục đục lạch cạch’’ ở bên trong nối nhau vang lên, y đứng bên ngoài tưởng tượng đến dáng vẻ chật vật vội vàng chỉnh chu lại diện mạo của nàng trong căn phòng kia, thế là khóe môi lại bất giác cong lên.

‘‘Bộ dang của tam biểu tỷ buồn cười đến thế ư? Hay là phu quân nhớ đến việc mình bị Tề công tử cùng tam biểu tỷ ngốc nghếch nhà thiếp liên kết đùa bỡn, nên đang tự giễu sao?’’

Chỉ một lời đơn giản nhưng đầy ẩn ý kia của Đường Tứ Điềm đã quét sạch tia ấm áp nhỏ nhoi vừa nhen nhóm trong lòng y. Đôi con ngươi y vừa hệt như lớp sương phủ kín chợt khôi phục sắc lạnh vốn có, sau đó y quay phắt người sang hướng khác, chẳng buồn ngoái đầu nhình cánh cửa phòng vẫn đang khép chặt kia.

Sao y lại cảm thấy nàng đáng yêu cơ chứ? Nàng đáng yêu ở điểm nào? Là liên kết với kẻ khác đùa bỡn y sao? Là lén lút thông đồng cùng kẻ khác dụ dỗ khiêu khích y để tiêu khiển sao?

‘‘Két!’’

Tiếng mở cửa rụt rè khiến y chợt run rẩy, giọng nói yếu ớt như trẻ con từ phía sau truyền đến, khiến lồng ngực y co thắt đau đớn, nỗi buồn khó tả bắt đầu mặc sức lan toả.

‘‘Điềm… Điềm Nhi, muội có… có chuyện gì ư? Vừa nãy tỷ đang ngủ, nên không… không có trang điểm.’’

‘‘Phải, là chuyện tốt đó mà, tam biểu tỷ.’’

‘‘Hả? Chuyện tốt gì cơ?’’ Với tình cảnh lúc này của nàng liệu còn có thể gặp được chuyện tốt gì nữa đây? Một kẻ vốn nhát gan bỗng dưng trở thành trò cười cho người trong thành, trước thì bị Tề công tử bỏ rơi sau lại bị Lương công tử hủy hôn, một kẻ như vậy còn gặp được chuyện gì tốt nữa hử?

‘‘Phu quân nói rằng muốn làm mối giúp tam biểu tỷ, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?’’

Nàng chợt ngây người ra một lúc, sau đó mới đưa mắt lén nhìn Lương Hạnh Thư

Y đang đứng quay lưng về phía nàng và Điềm Nhi, bóng lưng lạnh nhạt kia như đang nói rõ, mọi chuyện đều không liên quan đến y, y vốn không muốn đứng tại đây cũng chẳng muốn quan tâm đ6én bất cứ chuyện gì liên quan đến Đường Tam Hảo nàng.

‘‘Đối tượng chính là Bạch Long công tử của thư viện Tây Lục, người ta là nhân sĩ chốn kinh thành cơ đấy, đã vậy còn là hậu duệ của tướng soái, gia cảnh giàu có, điều kiện tốt như thế chẳng phải là điều mà tam biểu tỷ vẫn luôn mơ ước hay sao?’’

‘‘Thế à?’’ Sao chính nàng cũng không biết tiểu chuẩn chọn phu quân của mình lại cao đến vậy nhỉ?

Lương Hạnh Thư khẽ cau mày, những lời y vừa nghe được quả thật chướng tai vô cùng, nhưng Đường Tứ Điềm nào có ý muốn để y dễ chịu như thế, nên liền cố ý nói thêm:

‘‘Đương nhiên là tốt hơn vị Tề công tử ‘thần lòng kiến thủ bất kiến vĩ’* kia rồi.’’

*Thần lòng kiến thủ bất kiến vĩ (Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi): Ngạn nữ Trung Quốc, dùng để ví von những người có hành tung bí ẩn, hay giấu diếm chân tướng, đồng thời cũng dùng ví von những lời lấp lửng mập mờ, khiến người khác khó đoán được, gần nghĩa với câu ‘‘thâm táng bất lộ’’.

‘‘Đủ rồi!’’ Y tức giận lên tiếng cắt ngang câu nói của Đường Tứ Điềm, sau đó liền xoay người lại trừng mắt nhìn Đường Tam Hảo, rồi như tự giễu mà cười lạnh, ‘‘Hừ, thế mà ta lại không hề biết tiêu chuẩn của tam tiểu thư cao như vậy’’.

Cứ cho là y không biết lượng sức đi, nên mới ngu ngốc mò đến cầu thân với nàng. Nào biết được dã tâm của người ta lại lớn đến thế cơ chứ, một kẻ như y làm sao với tới được tiểu chuẩn coa vời vợi mà nàng đặt ra, y cũng chẳng có phong thái kiêu ngạo như tên họ Tề kia, bị đùa cợt cũng đáng mà.

Rõ ràng y ghét tính nịnh nọt bợ đỡ của nàng vô cùng, hận thấu xương mấy trò bỡn cợt không đứng đắn kia, thế nhưng sao vẫn giữ đầy một bụng ghen tuông, không thể phớt lờ nàng đi được?

‘‘Nếu tam tiểu thư đã thích dựa dẫm nhà quyền quý đến thế, vậy thì tiểu sinh sẽ dẫn cô đến gặp mặt hắn là được. Dù gì không có cá thì vẫn còn tôm mà, đối với tam tiểu thư mà nói, cũng chả có gì khác biệt đâu nhỉ? Hi vọng tam tiểu thư có thể trổ hết mọi bản lĩnh, khiến Bạch công tử để mắt tới nàng.’’

‘‘Ta không hề muốn…’’

‘‘À, phải nói trước thế này, Bạch Long công tử và tên họ Tề kia trước giờ vốn không hợp nhau, nếu các người có duyên thành đôi với nhau, đến đêm động phòng nhỡ thấy hắn cầm tấu chương kể tội tên tiểu nhân kia thì cũng chớ kinh ngạc!’’

Y không để nàng nói hết lời, đã tự động phất áo bỏ đi.

Việc Đường tam tiểu thư gặp mặt Bạch Long công tử cứ như vậy được định ra.

Một cỗ xe ngựa từ cổng chính thư viện Tây Lục chậm rãi rẽ vào khu phố đang xôn xao những lời dèm pha vô căn cứ.

‘‘Là Đường Tam Hảo đây mà, chính là miếng đậu hũ thiếu muối từng dây dưa mập mờ với muội phu đấy phải không?’’

‘‘Không gả đi được thì cũng không thể nảy sinh ý định với cả muội phu của mình chứ! Thật đáng sợ quá.’’

‘‘Tôi nghe nói, hôm tứ tiểu thư thành thân cùng Lương công tử, nàng ta còn mặc cả hỉ phục đỏ thắm chạy ra đại sảnh, xem ra bệnh cũng không nhẹ đâu, chẳng lẽ lại cho rằng người mà người ta muốn lấy chính là nàng ta sao? Nghĩ thôi cũng đủ biết, Lương công tử là người sẽ nhận chức Đế sư của Thiên tử, sao có thể để mắt đến nàng ta cớ chứ?’’

‘‘Không phải chứ? Sao điều tôi nghe được khác xa với những gì mấy người nói vậy. Nghe nói đối tượng mà Lương công tử đến cầu hồn thật ra là tam cô nương của Đường phủ, là do Đường lão gia lấy mận thay đào, rắp tâm gả tứ cô nương cho Lương công tử đấy.’’

‘‘Con nuôi sao mà bằng con ruột được chứ, Lương công tử là vị hôn phu tốt thế nào, chẳng lẽ Đường lão gia và Đường phu nhân lại không rõ?’’

Những lời thêm thắt đặt điều cứ rì rầm bên tai dọc con đường, người ngồi bên cạnh lại là nhân vật nam chính được đề cập đến trong câu chuyện thị phi kia, tình huống này khiến Bạch Long Mã chỉ biết cười nhạt, rồi nói khẽ, ‘‘Khó trách huynh không thể không ngồi xe ngựa, ở con phố này huynh mà cuốc bộ thì quả là khủng khiếp.’’

Lương Hạnh Thư im lặng không lên tiếng.

‘‘Này, mấy hôm nay huynh cứ thờ ơ lạnh nhạt với ta suốt, lúc thì thấy ta chướng mắt khi thì không hài lòng với ta, muốn giận cá chém thớt thì huynh tìm nhầm người rồi! Hôm nay ta nể mặt huynh nên mới đồng ý đến ra mắt tỷ tỷ của phu nhân huynh, Bạch mỗ cũng không phải là kẻ không biết điều, đã biết rõ đó chính là người trong lòng của bạn mình sao có thể ra tay chiếm đoạt được chứ.’’

‘‘… Nàng ấy không phải là người trong lòng của tôi.’’

‘‘Phải rồi, có ai lại nỡ để người trong lòng mình mất mặt khó xử, lại còn giới thiệu nàng cho bạn thân của mình nữa, huống hồ giờ huynh cũng là người đã yên bề gia thất. Có điều, nghe được lời này của huynh, đủ khiến tôi thấy yên tâm hôn.’’ Gã chợt cười xấu xa.

‘‘Huynh tính làm gì?’’

‘‘Đã không phải là người trong lòng huynh mong nhớ, vậy tôi cùng nàng ta làm gì có cần phải dè dặt báo cáo cho huynh biết không? Ai đời muội phu lại quản đại di tử nhiều đến thế chứ, ha ha.’’

‘‘…’’ Bị những lời kia làm cho cứng họng, trong lòng Lương Hạnh Thư thấp thỏm không yên, ‘‘Huynh sẽ không có hứng thú với nàng chứ?’’.

‘‘Ái chà chà… Chuyện đó cũng khó nói lắm! Cảm giác được làm tỷ phu của huynh xem ra cũng thú vị.’’

‘‘Nàng không phải là một cô nương tốt.’’

‘‘Vậy sao? Không tốt thế nào?’’

‘‘… Nàng… tham phú khinh bần, không hề thật tình, chỉ biết nhìn xem nam nhân có tiền có thế hay không.’’

‘‘Thật không? Thế thì hay quá, Bạch mỗ thích nhất chính là dạng nữ nhân thẳng thẳn như vậy, thích tiền thì cứ nói toạc ra, có gì không tốt nào? Cứ sống như vậy chẳng phải sẽ sảng khoái sao, cần gì phải che đậy giấu giếm.’’

Đến cả việc đó cũng không để ý sao? Đôi mày của Lương Hạnh Thư nhíu chặt vào nhau, ‘‘Vậy nếu nàng ta câu kết với Tề Thiên Sanh thì sao đây?’’.

‘‘Câu kết với tên đó ư?’’ Phong thái nhẹ nhàng thoải mái của Bạch Long Mã thoáng khựng lại, ‘‘Vậy ta đây cũng muốn xem thử bọn họ đã tiêm nhiễm thói xấu cho nhau đến mức nào rồi’’.

Nhận thấy xe ngựa đã dừng lại vững vàng, Bạch Long Mã liền vén rèm, nhảy khỏi xe ngựa, sau đó sải bước tiến vào Đường phủ.

Cánh cửa phòng khách khép hờ, gã liền đưa tay đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh một cô nương đang ngồi xếp bằng trên ghế, nàng ta chẳng những đã không trang điểm thật đẹp, lại còn cau mày bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.

‘‘Đường Tam Hảo?’’

‘‘Ôi trời. Đến rồi sao?’’ Nàng chẳng có chút thành ý nào mà đưa mắt liếc nhìn gã, đã vậy cũng không hề có ý đứng dậy, vẫn tiếp tục duy trì thế ngồi của ni cô, cũng không có y muốn chuyện trò dông dài, vừa chạm mặt đã mở đầu bằng một câu, ‘‘Nói thật với huynh, ta đây đã có người trong lòng rồi.’’

Đây là cô gái âm hiểm giả dối thích nương dựa quyền thế mà mọi người đồn đại sao? Chẳng phải lúc này nàng ta nên dùng miệng lưỡi dẻo ngọt của mình, rồi vờ ra vẻ ngoan hiền dịu dàng hay sao? Cớ gì vừa mở miệng, câu đầu tiên thốt ra lại đáng ăn đòn như thế?

Bạch Long Mã nhướng mày, lập tức khẳng định chắc chắn rằng cô gái này nhất định đã bị nhiễm nặng thói xấu của tên Tề công tử kia. Bị tên đó tưới cả thùng dầu cay xè lên người, tự một miếng đậu hũ không muối rốt cuộc cũng biến thành món đậu hũ Ma Bà* mất rồi.

* Đậu hũ Ma Bà: Mốn đậu hũ cay nổi tiếng của Tứ Xuyên.

Gã không hề giận mà còn cười, từ tốn đáp lời nàng, ‘‘Thế thì tốt quá, ta đây cũng có vợ rồi’’.

‘‘Cái… cái… cái gì hả?’’ Nàng vốn tưởng bản thân mình bình tĩnh đến thế cũng đủ khiến người khác phải giật mình rồi chứ, nào ngờ đến khi so chiêu cùng hắn thì mới thấm hết cái cảnh núi cao còn có núi cao hơn, ‘‘Huynh… huynh… huynh… lấy… lấy… lấy… vợ… vợ… vợ… rồi sao?’’.

‘‘Đúng vậy, có đến ba người lận.’’

‘‘Đến… đến… đến… tận… tận… tận… ba… ba… ba… người cơ à?’’ Định đùa nàng sao, nếu đã vậy thì hắn còn chết dí ở đây làm gì chứ? Một kẻ đã có vợ thì có tư cách gì đi xem mặt người khác hả?

‘‘Nàng có sở thích hễ nói ra một chữ thì phải lặp lại đến ba lần mới được à?’’ Gã dường như không nghe ra ý trong lời nói của nàng, đã vậy còn rất tự nhiên, không câu nệ lễ tiết mà vén áo ngồi xuống, hoàn toàn làm lơ câu nói bắt chuyện chán ngắt kia, trái lại còn dào dạt hứng thú mà bắt chuyện lại với người đó.

‘ ‘Liên quan gì đến huynh? Huynh là kẻ đã có vợ rồi đấy!’’

‘‘Có vợ rồi thì không thể nói chuyện với nàng sao? Vậy chẳng phải Hạnh Thư cũng thế?’’

‘‘Đó là phu quân của muội muội ta, đương nhiên có thể cùng nhau trò chuyện rồi, nhưng mà huynh thì…’’

‘‘Làm muội phu của nàng khó chịu lắm, ta đây thích làm người trong lòng của nàng hơn, như vậy là có thể cùng nhau trò chuyện được rồi!’’

‘‘Huynh… huynh… huynh… Ta đã có người trong lòng rồi đó!’’

‘‘Ta biết rồi, chính là cái tên sư phụ Tề công tử thất tín bội nghĩa, tham sống sợ chết, đê tiện vô sỉ, ngoại trừ khuôn mặt ra thì từ đầu đến chân không vét nổi một mẩu ưu điểm nào chứ gì, đúng không?’’ Hôm đó khi thấy hai người bọn họ dây dưa lằng nhằng trước mặt Hạnh Thư, gã đã không ngửi ra được tí trong sáng thuần khiết nào trong mối quan hệ đó. Đôi nam nữ như vậy, một trai một gái, một âm một dương, lúc nào chả có chuyện như thế, cứ ở cùng nhau lâu thật lâu thì chẳng cần châm mồi lửa nào rơm cũng tự động cháy thôi.

‘‘Huynh sao có thể nói Tề công tử như vậy chứ!’’ Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mặc kệ những lời gã vừa nói là thật hay giả, thậm chí một loạt khuyết điểm gã vừa nêu ra quả thật cũng có phần giống với tác phong của Tề công tử, nhưng nàng có tận mắt thấy được, nghe được hay đánh hơn được đâu chứ!

‘‘Này, này, lần đầu trong đời ta mới thấy có người sau khi quen hắn lâu đến thế rồi mà còn có thể mở miệng nói đỡ cho hắn đấy. Tam cô nương à, thằng ranh đó chẳng tốt lành gì đâu, hắn còn kém xa Hạnh Thư nữa kìa, mắt nàng đúng là tệ thật đấy.’’ Bạch Long Mã nắn bóp cổ tay mình rồi thở dài, ngao ngán lắc đầu, vốn tưởng hai người ngốc bẩm sinh này sẽ có thể thành đôi, rồi cứ thoải mái sống những ngày hạnh phúc với nhau thì tốt biết bao, nào ngờ kết cục lại thành ra thế này.

‘‘Huynh ấy có điểm nào không tốt như huynh nói đâu chứ. Vả lại, huynh cũng có quen biết gì huynh ấy đâu mà nói thế.’’ Trong trí nhớ của nàng thì Tề công tử quá là đẹp trai, anh tuấn, bá đạo lẫn ôn nhu rồi, ưu điểm nào cũng có đủ hết, đôi với nàng thì ngoài cứng trong mềm, tốt đến mức không lời nào tả nổi!

‘‘Ta mà không quen biết tên đó ư? Ôi trời!’’ Gã dửng dưng nhún vai, ‘‘Ta với thằng ranh đấy thân còn hơn ‘tình nhân’ nữa kìa!’’.

‘‘Trời đất ơi! Chẳng lẽ huynh cũng thích huynh ấy sao?’’ Không phải chứ? Bạch công tử đây đã thê thiếp đề huề rồi mà vẫn còn thích chơi trò đoạn tụ nữa à, thật là thất đức quá! Với lại, nàng không muốn có một tình địch tuấn tú phong độ thế này đâu, hu hu…

‘‘Đúng là khi còn bé hắn đáng yêu đến nỗi chọc cho người ta phải thích thật, có điều, sau khi lớn lên thì thay đổi hẳn.’’

‘‘Thay đổi? Thay đổi như thế nào?’’

‘‘Thích đi chọc người ta.’’

‘‘…’’ Vỏn vẹn mấy chữ thôi, chỉ cần sắp xếp lại trật tự của chúng, thì ý nghĩa câu đã khác hẳn rồi.
‘‘Nàng sẽ thấy thế nào nếu hắn cứ làm những việc khiến nàng khó chịu? Nàng sẽ thấy thế nào nếu hắn cứ không ngừng làm những việc khiến nàng chán ghét? Một tên tiểu quỷ vốn trầm tính ít lời đùng một cái lại đổi tính trở nên hạ lưu, vô sỉ, thối tha như bây giờ, nàng nói xem, như vậy có đủ khiến người ta ghét không?’’

‘‘À… ờ… ờ thì… Đúng là như thế không thể khiến người ta thích được, nhưng mà…’’ Nàng sẽ không thừa nhận sự thật này đâu!

‘‘Đừng nhưng nhị gì nữa, đi thôi.’’

‘‘Oái? Đi đâu cơ?’’ Có phải nàng ngốc quá không nhỉ? Sao cứ cảm thấy là lạ, dường như nàng đã bị quay mòng mòng một lúc lâu trong câu chuyện gã kể, nên mới thấy đầu óc choáng váng thế này.

‘‘Ra vườn đi dạo một lúc thôi.’’ Gã hơi nghiêng đầu, ý bảo nàng thử ra ngoài nhìn xem thời tiết hôm nay đẹp đến thế nào, nếu không ra tản bộ một lúc thì đúng là phí thật.

‘‘Ừm, nhưng mà huynh nên biết, ta đã có người trong lòng rồi đó…’’

‘‘Vừa tản bộ vừa tán gẫu về người trong lòng nàng có được không nào? Nàng không muốn biết những chuyện liên quan đến tên đó sao? Ta với hắn là thanh mai trúc mã, ngay cả việc hắn quấn tã màu gì ta cũng biết đấy.’’ Gã để lộ nụ cười ôn nhu khiến người khác cảm thấy vô cùng yên lòng, khéo léo che giấu đi việc gã đã nắm quyền chủ đạo không chế được toàn bộ cuộc trò chuyện này.

‘‘Có thật không? Huynh chịu nói cho ta biết ư? Vậy thì tốt quá!’’ Nàng đã quên bẵng chuyện bản thân còn đang đấu tranh với việc xem mắt lần này, lại bị gã kéo đi vòng vòng, đã thế còn vui vẻ hớn hở nhảy chân sáo tò tò theo sát gã.

‘‘Nhưng mà, Bạch công tử này, hình như từ ‘thanh mai trúc mã’ không thích hợp dùng để chỉ quan hệ của hai người?’’

‘‘Sao lại không được?’’

‘‘Đó chẳng phải là từ để tả mối quan hệ của một đôi trai gái sao?’’

‘‘À à, bởi vì trước đó ta cứ luôn cho rằng hắn là bé gái nên mới đáng yêu đến thế, trắng trắng tròn tròn, ấp úng ngượng ngùng, dáng vẻ lúc đó không hề vô lại như lúc này đâu. Cho nên, dùng từ thanh mai trúc mã cũng chẳng có gì không thích hợp cả.’’

‘‘…Ồ!’’ Tề công tử mà trắng trắng tròn tròn, ấp úng ngượng ngùng sao, quả là tưởng tượng không ra. Chắc không phải là Bạch công tử tự mình ngộ nhận đó chứ?

Dưới giàn nhỏ bên cửa hông phòng khách, có một cái bàn và mấy bục ghế đá.

Lương Hạnh Thư tay tuy cầm sách, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng vẫn dừng lại nơi cánh cửa hông đang khép hờ kia.

Bạch Long Mã vào đó cũng đã lâu rồi, sao còn chưa chịu ra? Hai người bọn họ chưa từng gặp mắt nhau sao lại có nhiều chuyện để nói vậy? Tự giới thiệu về bản thân cũng chỉ mất một lúc mà thôi, chẳng phải giờ cũng nên ra rồi sao? Gã sẽ không có hứng thú với tam tiểu thư chứ, tám phần là gã muốn trêu mình, muốn nhìn thấy bộ dạng lúng túng bẽ bàng của mình đây mà. Tính gã vốn quái dị lại thích giày vò người khác như vậy, tam tiểu thư tuyệt đối không phải là mẫu người gã thích.

Y cứ tự an ủi mình như thế cũng chả có mấy tác dụng, mãi cho đến khi cánh cửa hông vang lên ‘‘cót két’’, báo hiệu cho y biết nó đã được mở ra.

Đập vào mắt là một đôi trai gái từ trong phòng bước ra, người nam thì cười khe khẽ rồi cúi người thủ thỉ gì đó vào tai người nữ, nàng ta ngơ ngác một lúc rồi ‘‘phụt’’ cười hết sức giòn giã.

Quả tim của y cứ như bị kéo lên cao, rồi bị đánh bụp xuống đất.

Lương Hạnh Thư có nằm mơ cũng không ngờ được hai người bọn họ có thể trò chuyện với nhau vui vẻ đến thế, bàn tay đang cầm sách bỗng chốc căng thẳng, thấm ướt mồ hôi.

‘‘Hồi còn bé hắn theo phụ thân ta học võ công, lúc ông ấy hỏi hắn muốn học môn võ gì, hắn liền huênh hoang rằng muốn học võ công thượng thừa. Ai mà biết được mới học có nửa buổi mà đã như quả cân ì ạch trên mặt đất, bò mãi cũng chả lết dậy nổi, phải nói là cần bao nhiêu mất mặt thì có đủ bấy nhiêu.’’

‘‘Không phải chứ, ta thấy khinh công của Tề công tử rõ ràng rất đáng ngưỡng mộ mà.’’

‘‘Thì cũng như con gián thôi, bò lâu quá sẽ tự động biết bay. Khinh công của phụ thân ta vốn có nguồn gốc từ danh môn, phong thái thanh nhã, chẳng biết tại sao đến khi hắn dùng lại hổ báo hoang dại, mất cả tác phong. Nàng cũng thấy qua bộ dạng trốn chui trốn nhủi như chó hoang của hắn rồi chứ? Kiểu đó chỉ khiến người khác phải nói ra ba chữ ‘không quen hắn’ mà thôi!’’

‘‘Làm gì có chuyện đó, huynh ấy vì cứu ta nên tay mới bị chém một nhát đấy.’’

‘‘Này, có thật là nãy giờ chúng ta đang nói về cùng một người không vậy? Ái chà chà, ta quên mất, hắn có thói quen thích sắm vai anh hùng trước mặt các cô nương, hình tượng của hắn trong mắt nàng đều là giả hết đấy, có biết không?’’

Bạch Long Mã vừa ngoảnh đầu lại nói chuyện với nàng vừa cất bước đi về phía cái bàn đá dưới giàn nho.

Nhìn theo hướng đi của gã, lúc này Đường Tam Hảo mới để ý đến cậu muội phu vẫn đang ngồi đọc sách bên bàn đá. Vừa thấy bọn họ phớt lờ mà đi đến chỗ y, thế là sắc mặt y liền sầm xuống, giương đôi con ngươi u ám lên trừng họ. Bộ dạng cảnh cáo người khác chớ đến gần của y khiến nàng có chút sợ sệt.

‘‘Bạch… Bạch công tử, hay là chúng ta đến chỗ khác ngồi vậy.’’ Nàng kéo kéo ống tay áo của Bạch Long Mã.

‘‘Sao phải đi chỗ khác? Chẳng lẽ phải ngồi dưới tán hoa tử đằng thì mới lãng mạn sao?’’ Gã tỏ vẻ khó hiểu mà tròn mắt nhìn nàng, sau đó đưa mắt nhìn sang bên kia thì thấy Lương Hạnh Thư đang ngồi một đống ở đó, sắc mặt hầm hầm chẳng có ý chào đón họ chút nào, thế là gã không còn thắc mắc gì nữa mà cười cười, ‘‘Ồ, hóa ra tam cô nương sợ quấy rầy muội phu đọc sách đó ư? Vậy thì nàng yên tâm đi, con mọt sách này ngày nào chả chôn mình trong đống sách ở thư viện, sẽ chẳng so đo chút thời gian này với chúng ta đâu, phải không Hạnh Thư?’’.

‘‘…’’

Lương Hạnh Thư không thèm để ý đến gã, cố rời mắt, ép mình phải tập trung triệt để vào quyển sách trên tay. Y cũng không ngờ, người bạn tốt của mình lại hết sức tự nhiên mà vén áo ngồi xuống, đã vậy còn kéo Đường Tam Hảo đang lúng túng ngượng ngùng ngồi xuống theo luôn.

‘‘Chúng ta cứ tiếp tục tán chuyện của chúng ta, cứ xem như y không hề tồn tại là được.’’

‘‘Hả…’’ Sắc mặt muội phu đen kịt như vậy, thử hỏi sao nàng có thể xem như không thấy được cơ chứ. Có phải Bạch công tử còn ‘‘thần kinh thép’’ hơn cả nàng hay không?

‘‘Khi nãy ta vừa nói đến đâu nhỉ?’’

‘‘Huynh nói huynh lén bắt một con muỗi, sau đó đem đi hỏi huynh ấy rằng nên nuôi nó ở đâu thì được. Thế là huynh ấy liền lườm huynh, bảo huynh thật tẻ nhạt.’’ Nàng rụt rè đưa mắt liếc nhìn Lương Hạnh Thư đang bị xem như không khí, có chút sợ hãi mà lí nhí trả lời.

‘‘À, phải rồi. Ta nhớ ra rồi. Nàng đoán thử xem, sau đó ta sẽ đem con muỗi kia nuôi ở đâu nào?’’

‘‘Ồ… ở đâu nhỉ?’’

‘‘Nhích lại đây nào. Để ta nói nhỏ cho nàng biết.’’ Gã đưa ngón tay ngoắc ngoắc nàng đến gần.

Lòng hiếu kì bị khơi dậy, thế là nàng chẳng chút đề phòng mà nghiêng người qua, suýt tí nữa thì ngã nhào vào lòng gã.

‘‘Đương nhiên là quăng vào trong mùng của thằng nhóc đó mà nuôi rồi. Ai bảo dám chê ta tẻ nhạt cơ chứ!’’

‘‘Hì hì hì! Ha ha ha ha ha ha!’’

Nàng không ngờ được Bạch công tử lại có cái phương án thiếu đạo đức đến thế, tưởng tượng đến cảnh sư phụ Tề công tử bị muỗi chích đến sưng cả mặt, rốt cuộc quen béng Lương muội phu đang ngồi cạnh mình, không kiềm được lòng mà vỗ bàn vỗ ghế bình bịch rồi bật cười khanh khách.

‘‘Bụp!’’

Quyển sách bỗng dưng bị ai đó đập cái phập xuống bàn, nàng liền ngậm chặt miệng, vội vàng dừng ngay cái dáng cười toe toét của mình lại, sau đó nín thở mà nhìn về phía Lương Hạnh Thư đang bị lửa giận thiêu đốt bừng bừng, bất giác lùi lại giữ một khoảng cách nhất định với y.

Chỉ hành động nho nhỏ ấy thôi đã đủ khiến y phải nheo mắt, ‘‘Thân là khuê nữ lại cợt nhả với nam nhân ngay giữa ban ngày ban mặt, tam tiểu thư, nàng có biết phải giữ chừng mực không thế?’’.

‘‘Ta…’’ Chẳng phải chính y đã tìm một nam nhân đến để nàng gặp mặt hay sao? Cớ gì lại bảo nàng không biết giữ chừng mực.

‘‘Hạnh Thư muội phu này, cậu cũng quản nhiều việc quá nhỉ, tôi thấy cậu chỉ cần quản việc phu nhân cậu có biết chừng mực hay không là đủ rồi. Còn về vấn đề chừng mực của tam cô nương, cứ để cho vị hôn phu sau này của nàng ta quản là được.’’ Giọng nói lành lạnh của Bạch Long Mã chợt vang lên.

‘‘Huynh!’’

‘‘Được rồi được rồi, đầu óc của huynh cổ hủ đến thế là cùng. Nếu thấy chướng mắt thì nên biết thông cảm một tí, nhường chỗ này lại cho chúng thôi nói chuyện riêng chứ.’’ Gã phất phất bàn tay, ý bảo người thừa thãi thì có thể lui được rồi đấy.

‘‘Kẻ nên biết điều là huynh mới phải, tới chậm chính là tới chậm, cái gì cũng có thứ tự trước sau, vì sao tôi phải nhường chỗ hco hai người chứ?’’

‘‘Này! Hạnh Thư à, lời này của huynh có ý gì đây? Huynh đang tranh đại bàn với Bạch mỗ, hay là… tranh thứ khác thế?’’

Lời ấy khiến cho Lương Hạnh Thư phải cứng họng, nói nhiều ắt luống cuống, trong lời nói của y cũng đã để lộ biết bao cảm xúc thiếu tự nhiên rồi, đến cả tam tiểu thư cũng nhìn y đầy hoài nghi.

Y không muốn thừa nhận bản thân mình vẫn không vứt bỏ được cô nương trơ trẽn đã khiến y mãi luẩn quẩn trong vòng nhớ thương kia.

Y không muốn tiếp tục dây dưa nhiều lời ở đây nữa, liền cắn chặt răng đem chỗ của mình nhường cho người khác, rồi phất tay áo bỏ đi.

‘‘Người thừa thãi rốt cuộc cũng đi rồi, tam cô nương này, chúng ta tiếp tục nào. Nói đi, về chuyện lần trước của hai người ấy, có thể kể lại đôi chút cho ta nghe được không?’’

Đường Tam Hảo thu lại ánh mắt ngập đầy nghi ngờ vẫn đang dán trên người Lương Hạnh Thư vừa tức tối bỏ đi, chẳng chút phòng bị mà gật gù, ‘‘À, được được được. Chuyện lần đó là thế này…’’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play