Ngô thị đặt bánh xốp còn dư lại vào giỏ trúc, trên mặt lại dùng một mảnh vải xanh nhỏ đậy tỉ mỉ rồi múc nửa xô nửa vào dọn dẹp chỗ nhào bột, nhìn Quan Tú Tú ăn cũng gần xong, Ngô thị cầm bát đi rửa. Lúc này bà mới nâng giỏ trúc cười nói với Quan Tú Tú: “Đi thôi, mang bánh xốp cho thím Lý của con, nàng ở trong thành tới, sẽ không làm những lương khô này.”

Quan Tú Tú chu miệng, ngáp một cái, bất mãn nói: “Muốn đi thì mẹ đi một mình đi, con không đến Quách gia.”

Ngô thị cúi đầu xuống, vươn tay nhéo cánh tay Quan Tú Tú, hung dữ nói: “Con là đồ không có lương tâm, con quên thím Lý đã yêu thương con thế nào à, trong nhà giết gà còn giữ lại đùi gà cho con.”

Quan Tú Tú giữ im lặng, nhớ tới trước kia quả thật mẹ chồng đối với mình rất tốt, đáng tiếc bà chết sớm.

Nghĩ đi vậy, Quan Tú Tú bỏ qua phần không tình nguyện đi theo Ngô thị ra ngoài. Quách gia và Quan gia gần gũi thân thiết nhưng không ở gần nhau. Quách gia từ bên ngoài tới, dựng một tiểu viện nhỏ ở gần cửa thôn Quan gia, trước kia vẫn là nhờ Quan cha giúp đỡ thu xếp.

Trong thôn ngoại trừ ruộng chính là phòng ở, đường đất ở cạnh ruộng, nhiều người giẫm lên rồi lại thêm ít chất, cũng hẹp nhưng đủ cho hai người đi.

Hai ngày trước vừa mưa một trân, trên đường đất có vài chỗ lõm đầy nước, hòa với đất thành một bãi bùn nhão.

Ngô thị một tay xách giỏ trúc, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của Quan Tú Tú, thỉnh thoảng chậm bước chân để phối hợp với tốc độ của Quan Tú Tú. Trong lòng bà thầm giật mình, từ xưa đứa nhỏ không nghiêm chỉnh, bà còn phải hô đừng giẫm vũng nước, đừng giẫm vũng nước nhưng con bé vẫn giẫm phải vũng bùn.

Hôm nay không biết làm sao mà lại tự biết tránh vũng nước, còn biết phải vén ống quần lên, đôi giày nhỏ phấn hồng không bị dính bùn tóe lên.

Ngô thị vui vì rốt cục con gái cũng hiểu chuyện, nhưng bà cũng cảm khái thời gian trôi nhanh, thấy con gái lớn như vậy thì chân không tự giác mà chậm lại, muốn ở chung cùng con gái lâu một chút.

Quan Tú Tú thấy cử động của mẹ thì hoan hô một tiếng, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ đổi ý không đến Quách gia nữa sao?”

Khuôn mặt Ngô thị trắng xanh thay đổi liên tực, nắm lấy bàn tay Quan Tú Tú bước nhanh hơn, đứa nhỏ này hiểu chuyện chút nào chứ!

Quan gia thôn cũng chỉ khoảng trăm gia đình, hai mẹ con nhanh chóng đi tới bên ngoài nhà Quách gia. Quách thúc thúc mở lớp dạy học tư thục trong huyện, con cả vẫn luôn đi theo phụ thân đọc sách, mấy ngày trước cũng đưa con thứ qua. Ngày bình thường Lý thị sẽ đóng kỹ cửa sân, một người đóng cửa không ra, khỏi cho mọi người nói ra nói vào.

Đây cũng là lý do Ngô thị thích bà, nhà mẹ đẻ của Ngô thị ở thị trấn, mặc dù chỉ là tiểu thương nhỏ nhưng bình thường tiếp xúc không ít nương tử nhà gia đình lớn. Ngô thị mưa dầm thấm đất cũng biết điệu bộ của những gia đình lớn.

Mợ chủ trong nhà đều không ra cửa lớn, không gần cửa sau. Lúc Quách gia vừa đến cũng không có quan hệ với người bên ngoài, chỉ nộp tiền cho thôn trưởng nhận vài mẫu đất.

Quách gia và Quan gia gặp nhau đúng lúc, Quan cha là người phúc hậu, thấy tướng công Quách là người trói gà không chặt, trên đôi tay trắng nõn không có một vết chai nào, cầm lấy cái cuốc cũng tay chân vụng về thì thoải mái ôm lấy.

(tướng công: cách gọi đàn ông thành niên thời xưa)

Ông dạy tướng công Quách gia cuốc đất, gieo hạt, giẫy cỏ, bắt côn trùng. Nam nhân hai nhà thân thiết nên nữ quyến cũng dần dần qua lại.

Ngô thị thấy bình thường Lý thị không ra không trước không bước cổng trong, chỉ ngây người trong sân nhỏ, rất giống với những mợ chủ trong những gia đình lớn thì có vài phần ấn tượng. Nhà mình làm cái gì ăn ngon đều làm thêm một phần mang tới nhà, đứa trẻ hai nhà tuổi cũng tương đương, không có việc gì thì tâm sự về đứa nhỏ, quan hệ càng ngày càng tốt.

Đến lúc thu lúa mạch, thấy Quách gia ở nhà lá rất kỳ cục, Quan cha lại thu xếp, gọi các huynh đệ trong tộc, làm một tiểu viện cho Quách gia.

Ngô thị lại dạy Lý thị nuôi gà, chăn theo. Tiểu viện Quách gia bây giờ giống hệt tiểu viện Quan gia, gà gáy chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

Ngay từ đầu Lý thị cho bà cảm giác văn văn nhược nhược, sau này biết rõ Quách thúc thúc là người biết chữ thì đúng là khó lường.

Ngô thị gọi Đại Trụ đánh xe lừa trong thôn, tự mình đi tới huyện thành cùng tướng công Quách gia, lại dưới sự giúp đỡ của em trai, gặp một người dạy học trong huyện thành.

Tướng công Quách gia ngồi hàn huyên vài câu, người ta liền quyết định cho tướng công Quách gia dạy học.

Điều này làm Lý thị vô cùng vui vẻ, từ lúc cùng tướng công về nơi vắng vẻ này, mỗi ngày nhìn bàn tay cầm bút của tướng công biến đen và chai sạn, trong lòng bà luôn có cảm giác khó chịu không nói ra được, bây giờ thì tốt hơn rất nhiều, tướng công vẫn là người đọc sách. Từ đó, Lý thị ngày càng thân thiết hơn với Ngô thị.

Ngô thị đứng ở cửa, vỗ vỗ cửa, hô lớn: “Đệ muội, đệ muội!

Quan Tú Tú nhàm chán cúi đầu nhìn xuống, nghiên cứu hoa nhỏ trên giày thêu của mình. Giày thêu này là do mẹ làm, trên đôi hài hồng nhạt có một vòng dây xanh mơn mởn, trên mặt có một quả bầu màu vàng, như ẩn như hiện trên dây xanh.

Thật ra tay nghề của mẹ cũng không tệ lắm, Quan Tú Tú bắt đầu suy nghĩ kéo mẹ xuống nước, nhiều người cùng làm sẽ nhanh giàu hơn, sau đó dọn nhà, cách Quách gia rất xa.

Trong lúc Quan Tú Tú đang miên man suy nghĩ, Lý thị đã đến cửa rồi, bà vui mừng mở hai cánh cổng ra, chưa thấy người giọng nói đã truyền tới: “Là tẩu tử sao? Mau vào đi, ôi chào, hôm nay tiểu Tú cũng xinh đẹp như vậy, mau lại đây với thím. Mấy ngày hôm trước thúc mua về ít bánh ngọt trái cây, thím vẫn còn giữ lại cho con đấy.”

Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi: “Thím~”. Chữ thím kéo dài, giọng nói trẻ nhỏ trong vắt dwuts khoát, đi thẳng vào lòng Lý thị.

Lý thị cười tới nỗi miệng cũng không khép lại được, người khom xuống dắt bàn tay nhỏ bé của Quan Tú Tú, bàn tay cô bé mềm nhuyễn, như một miếng bánh gạo nếp, ngọt ngán.

Lý thị chỉ sinh hai đứa con trai, từ lúc Quan Tú Tú sinh ra bà đã coi như con gái, thường xuyên càu nhàu muốn đổi lão nhị lấy Quan Tú Tú.

Quan Tú Tú ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm duyên dáng của Lý thị. Bình tĩnh mà xét lại, Lý thị có lông mi dài nhỏ, đôi mắt cũng nhỏ mảnh và thanh thú, gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn, không giống với những phụ nhân trong thôn.

Quan Tú Tú lại liếc nhìn mẹ, không khỏi thở dài. Ngô thị mẫn cảm nghe được, lập tức bắt lấy lỗ tai nhỏ của Quan Tú Tú, mắng: “Còn nhỏ than thở cái gì, lão nương thiếu ăn hay thiếu mặc con?”

Quan Tú Tú bị đau, đành phải nhón chân lên giân dỗi: “Vì sao mẹ của Quách Chí Bân xinh đẹp hơn mẹ con, còn dịu dàng dễ gần nữa, con muốn đổi mẹ với Quách Chí Bân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play