Nhưng niềm vui còn chưa trọn vẹn thì hình ảnh vật lúc nãy nó nhặt
được trước cửa hiện lên trong tâm trí nó. Nó khẽ nhíu mày, ánh mắt
thoáng lướt qua tất cả mọi người với dáng vẻ vô cùng phức tạp. Rồi, nó
nở một nụ cười nhìn anh, Saphia, Gin và Kai:
– Em thật sự rất vui vì những gì mọi người làm. Em nghĩ mình cũng nên làm gì đó cho mọi người.
Nó chống cằm, ra vẻ suy nghĩ rồi mỉm cười thích thú:
– Em đi lấy nước cho mọi người nhé.
Gin mắt sáng hẳn lên, lên tiếng:
– Được được.
Anh, Saphia và Kai cũng mỉm cười. Nó cười đáp lại rồi đứng dậy tiến vào bếp lấy nước ra.
Nó vào trong rồi quay ra nhìn mọi người ở bên ngoài, dáng vẻ khá thần bí. Rồi, nó cầm một khay đựng năm ly nước cam ép đem ra ngoài, nụ cười
vẫn thường trự nở trên môi.
Nó đặt khay xuống, đưa ra trước mặt mỗi người một ly nước rồi nói:
– Mọi người uống đi. Em rất biết ơn vì những gì mọi người đã làm.
Anh, Saphia, Gin và Kai vui vẻ cầm ly nước trên tay, đưa lên miệng
uống. Nó chăm chú quan sát từng người một, khi thấy tất cả đều đã uống,
trên môi nó chợt hiện ra một nụ cười rất khẽ.
Anh, Saphia, Gin và Kai cùng nó vui vẻ trò chuyện, nó nói cần vào phòng một chút nên cả bốn người đều đồng ý, để nó về phòng.
Một lát sau, nó cùng bé Pi bước ra.
Lúc này, nó đã thay một bộ trang phục hoàn toàn mới. Nó mở cửa, tiến
về phía anh, Saphia, Gin và Kai. Lúc này, cả bốn người họ đều đang nằm
gục trên bàn, say sưa chìm vào giấc ngủ.
Bé Pi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nó, ánh mắt nó cũng nhìn vào bé Pi, chứa đựng đầy nỗi u buồn:
– Là chị đã làm.
Nó cúi mặt, giọng nói như thủ thỉ bên tai:
– Lúc nãy, khi vào làm nước cho mọi người, chị đã pha chế vào trong
đó một lượng thuốc ngủ. Họ sẽ không sao, chỉ chìm vào giấc ngủ mà thôi.
Ngay tối ngày mai, bốn người họ sẽ thức dậy, lúc đó dù có thế nào đi
chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi.
Bé Pi buồn bã nhìn nó rồi nhìn sang bốn người đang nằm gục trên bàn.
Nó nắm chặt bàn tay lại, vật nó đang giữ trong tay cũng theo đó mà bị
bóp chặt. Lúc này, nó mới nhìn đến cái vật mà mình đã lấy lúc ra mở cửa.
Đó là một bức thư mà người gửi không ai khác chính là Gurena. Nội
dung thư cũng rất ngắn gọn: “Cháu gái, ta mong cháu sẽ không lỡ hẹn hay
bỏ trốn. Nơi ở của ta chắc chắn cháu cũng biết rồi. Ta sẽ đợi cháu.”
Nó đọc nội dung bức thư một lần nữa. Bức thư trong tay nó ngay sau đó bị một ngọn lửa dữ dội làm cháy tan thành tro bụi. Nó hừ lạnh, thầm
nghĩ: “Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không trốn chạy đâu. Tôi nhất định
phải đối mặt với bà dù có chết cũng chẳng sao. Tôi nhất định sẽ gắng hết sức tiêu diệt bà, trả thù cho gia tộc và cứu mẹ tôi ra.”
Nó quay sang nhìn bé Pi, giọng lạnh lùng:
– Bé Pi, em mau biến lớn lên đi. Chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ. Hãy biến thành dạng nào đó bay nhanh nhất có thể.
Bé Pi lập tức tuân lệnh, hóa thân thành một con rồng màu tím kì lạ nhưng nhìn rất mạnh mẽ.
Nó đưa mắt nhìn về phía bàn, nơi mà anh, Saphia, Gin và Kai đang nằm
im lìm trong giấc ngủ. Ánh mắt nó đượm buồn, nó nói, giọng nói rất nhẹ,
mang nặng nỗi buồn:
– Xin lỗi mọi người. Đây là cách duy nhất mình có thể nghĩ ra. Mình
biết, nếu mọi người biết chuyện mình sắp làm thì nhất định sẽ không để
mình một mình đối mặt mà sẽ thay mình gánh vác phần nào. Nhưng…
Nó cúi mặt nhìn xuống đất, khóe mắt ươn ướt:
– Mình không muốn ai gặp nguy hiểm hay bất trắc gì cả. Chỉ cần mọi
người an toàn thì dù kết quả cuối cùng có thế nào, mình có phải chết đi
chăng nữa thì mình cũng rất an lòng, rất mãn nguyện.
Giọt nước mắt đang chực chờ rơi thì nó lập tức hít thở thật sâu để
điều tiết lại cảm xúc của mình. Nó leo lên lưng bé Pi, cả hai cùng lao
ra ngoài, bay vút trong màn đêm, dưới bầu trời đầy sao.
Hôm nay là sinh nhật nó, một ngày rất ý nghĩa và cũng được xem là một ngày định mệnh của đời nó.
Vào ngày này 18 năm trước, nó được sinh ra trên cõi đời này, là niềm
hạnh phúc của cha mẹ và toàn hoàng tộc. Nhưng cũng vào ngày này 10 năm
trước, toàn bộ hoàng tộc của nó đã diệt vong, nó trở thành cô nhi, lưu
lạc đến Trái Đất mà quên mất bản thân mình là ai. Và trong ngày này của
hiện tại, nó sẽ đối mặt với định mệnh của cuộc đời mình một lần cuối
cùng, chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Đêm nay quả thực rất đẹp. Có lẽ hôm nay là ngày trọng đại nhất của
đời nó và cũng có thể là ngày cuối cùng nó tồn tại trên cõi đời này nên
nó cảm nhận cảnh vật xung quanh đều khoác lên mình một vẻ đẹp kì lạ.
Những ánh sao hôm nay như sáng tỏ hơn, rực rỡ hơn giữa bầu trời đên tĩnh mịch. Cả mặt trăng cũng tròn, cũng đẹp hơn mọi khi. Tâm tình nó cơ hồ
có chút bâng khuâng khó diễn đạt thành lời.
Nhưng cơn gió đêm lạnh buốt cứ thổi vào mặt, lạnh giá, cũng có chút
đau rát nhưng nó vẫn rất bình thản, mặt cho mái tóc tung bung, nó cứ thả mình tận hưởng những luồng gió.
Nó cứ thế, cùng bé Pi thẳng tiến đến nơi mình cần đến nhưng không hề
hay biết rằng, tại phòng kí túc xá của nó, ngay khi nó cùng bé Pi vừa
rời đi đã xuất hiện một bóng người. Người đó rất thận trọng bước vào
trong, tiến ngày một gần đến chiếc bàn nơi anh, Saphia, Gin và Kai bị nó dùng thuốc mê khiến chìm vào giấc ngủ say.
– Thưa Nữ hoàng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Ông ta cũng đã đến rồi và đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gurena gật đầu, tỏ ý hài lòng, vuốt ve con quạ đen đang đậu trên cánh tay:
– Rất tốt.
Rồi, Gurena nhìn con quạ đen trên tay mình:
– Ngươi cũng nên vào vị trí đi, vật cưng của ta.
Con quạ đen theo lời Gurena, lập tức bay đi mất.
Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Gurena và thuộc hạ của mình – Sarin.
Sarin nhìn theo bóng dáng linh thú Gurena bay đi, ánh mắt trở nên đầy mưu mô, nở nụ cười độc ác:
– Cuộc chiến hôm nay thần tin chắc Nữ hoàng sẽ giải quyết được mầm mống lo ngại bấy lâu.
Gurena bật cười lớn:
– Ta từ lâu đã chẳng xem con nhãi đó là mầm mống tai họa mà nó chỉ đơn giản là một món đồ chơi khá thú vị của ta thôi.
Gurena không còn ngồi trên ghế nữa mà đứng dậy, nói tiếp:
– Ta không tin lời tiên tri nhảm nhí gì đó của hoàng tộc huyền bí.
Một con nhỏ tầm thường như nó làm sao có thể đánh bại được sức mạnh hắc
ám hùng mạnh của ta kia chứ. Nhưng dù sao, hôm nay ta cũng sẽ giết chết
nó, cho nó đi tìm cái hoàng tộc của mình và chết cùng lời tiên tri ngu
ngốc, nhảm nhí đó.
– Kế hoạch của người thực sự rất hoàn hảo. Con nhỏ mà đến đây thì chắc chắn là tự tìm mồ chôn cho mình.
Sarin nhìn Gurena, nói bằng giọng đầy ngưỡng mộ và chắc chắn.
Trong căn phòng, tiếng cười man rợ và tàn độc vang lên khắp mọi nơi,
xóa bỏ vẻ yên tĩnh ban đầu mà thay vào đó là dáng vẻ rùng rợn, ma quái.
Nó và bé Pi vẫn đang trên đường thẳng tiến đến cung điện của Gurena.
Càng lúc khoảng cách giữa nó và cung điện của Gurena càng gần, lòng
nó cũng theo đó mà dâng lên từng nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi vô hình.
Hai vai nó khẽ run lên, tim nó cũng đập loạn nhịp. Tuy nó nói nhất
định sẽ đối mặt nhưn nó vẫn không thể không sợ hãi và lo lắng.
Nó không sợ bản thân sẽ hy sinh trong trận chiến sắp tới mà nó chỉ sợ nếu nó chết đi rồi thì thế giới phép thuật sẽ thế nào đây? Nó sợ nếu nó thất bại, mẹ nó sẽ ra sao? Và nó cũng lo lắng, lo lắng không biết sắp
tới đây nó sẽ phải đối mặt, sẽ phải chống đỡ với những điều gì.
Thế nhưng, dù có sợ hãi hay thế nào đi chăng nữa thì chuyện gì đến
cũng sẽ đến. Nó ôm chặt trái tim mình, điều hòa lại hơi thở cùng cảm
xúc, tin tưởng vào con đường phía trước của mình và sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Cuối cùng thì cung điện của Gurena cũng đã xuất hiện trước mắt nó cùng bé Pi.
Nơi đây chính là nơi tận cùng của thế giới phép thuật, ánh sáng rất
yếu ớt, cả những vì sao cũng rất thưa thớt. Cung điện của Gurena sừng
sững ở nơi đây, rất nguy nga, tráng lệ. Chỉ có điều, tất cả đều mang một màu đen u ám, ảm đạm, cùng vẻ cổ kính, trông rất đáng sợ.
Xung quanh cung điện, cây cối cũng héo úa, rũ xuống, không chút xanh
tươi, không chút sức sống. Những đám dây gai bám lấy toàn bộ cung điện,
kể cả cổng cung điện. Quạ đen ở đây phải nói là rất nhiều, đâu đâu cũng
thấy quạ. Chẳng những vậy, chúng còn cất tiếng kêu trong màn đêm yên
tĩnh, khiến người ta có cảm giác rùng rợn, ghê sợ.
Nó nhìn khắp xung quanh một lượt từ đằng xa, trong đầu bất chợt hiện
lên suy nghĩ: “Không lẽ suốt thời gian qua, dì ấy đã phải sống một mình
cô đơn, lạnh lẽo trong nơi u ám này hay sao???”
Nghĩ xong, nó chợt bật lên tiếng cười. Sao nó lại gọi Gurena là dì
sau những việc bà ấy đã làm với nó và hoàng tộc của nó? Sao nó có thể
gọi Gurena là dì, quan tâm bà ta trong khi bà ta năm lần bảy lượt muốn
dồn nó vào chỗ chết, muốn nó phải đến với tận cùng của sự đau khổ???
Thế nhưng, trước cảnh cung điện này, nó vẫn không ngăn được lòng mình có chút xót xa, chua xót cho cuộc sống của người dì Gurena của mình.
Bé Pi toang bay thẳng vào trong cung điện thì ngay lập tức bị nó ngăn lại, lệnh cho đáp xuống ngay cổng của cung điện. Tuy không biết vì sao
nhưng bé Pi vẫn ngoan ngoãn vâng lệnh chủ nhân của mình.
Nó bước xuống, đứng trước cánh cổng trông rất cũ kĩ. Nó không nhìn bé Pi mà nhìn vào cung điện trước mặt, trầm tĩnh nói:
– Chúng ta không bay thẳng vào vì chị nghĩ Gurena sẽ không dễ gì để
chị gặp dễ dàng như vậy. Chắc chắn chúng ta sẽ rất vất vả mới có thể vào bên trong.
Nó giải thích cho bé Pi hiểu. Hít thở thật sâu để cho bản thân bình
tĩnh hết sức có thể, nó khẽ mỉm cười. Nó đọc câu thần chú gì đó rồi phất tay. Cánh cổng cũ kĩ, bám đầy gai góc cót két mở ra một cách chậm rãi.
Và cuộc chiến của nó cũng theo đó mà chính thức bắt đầu.
Con đường đi đến định mệnh của nó cũng bắt đầu từ đây, ngay khi cánh
cổng mở ra. Liệu có những chuyện gì đang đón chờ nó ở sau cánh cổng này, ngay trong cung điện??? Liệu đến cuối cùng, nó có thể an toàn đến với
định mệnh của đời mình??? Nó có thể bình an trở về hay mãi mãi chỉ còn
là kí ức trong lòng mọi người???
===ENDCHAP60===
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT