Hắn lặng người nhìn nó, sững sờ. Hắn thật sự không còn tin vào mắt
mình nữa. Là nó… thật sự là nó. Nó đang đứng đó, ngay trước mắt hắn. Và
nó… còn đang mỉm cười với hắn, nụ cười rất tươi, rất hạnh phúc.
Nó hít thở thật sâu, điều hòa lại nhịp thở, cảm nhận trái tim mình
đang rung động mãnh liệt. Nó bước đi thật chậm rãi, từng bước, từng bước đầy kiêu hãnh. Nó đứng đối diện với hắn, nhìn thắng vào mắt hắn. Ánh
mắt ấy… thật sự rất cuốn hút nó. Nó cố gắng bình tĩnh hết mức, giữ dáng
vẻ bình thản nhất, lạnh giọng lên tiếng với hắn:
– Hồi phục rồi chứ?
Hắn vẫn lặng người nhìn nó, hoàn toàn bị mất hồn bởi đôi mắt tím cùng khuôn mặt thiên thần quen thuộc. Hắn chỉ khẽ gật đầu. Nó ra vẻ suy tư
rồi tiếp tục lên tiếng, giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng:
– Sao không thấy anh trong phòng với mọi người??? Mọi người đều ở
trong phòng tôi, duy chỉ có anh là ở đây. Anh ghét tôi đến vậy sao???
Không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao???
Hắn thoáng buồn nhưng trái tim lại có chút gì đó vui vui lạ thường. Nó trách hắn không ở trong phòng đợi nó tỉnh, vậy là… nó vẫn còn quan tâm đến hắn hay sao??? Hắn muôn ngàn lần muốn nói với nó hắn luôn luôn dõi theo nó, luôn luôn ở cạnh nó, chỉ là hắn không để bất kì ai kể cả nó hay biết mà thôi.
Thế nhưng, những lời ấy hắn chỉ có thể giấu trong lòng, chỉ có thể tự nói với chính mình chứ chẳng thể nào nói ra cùng nó. Hắn chỉ lặng lẽ
lảng tránh ánh mắt của nó, không nói bất cứ điều gì.
Ánh mắt nó lúc này lạnh lùng đến đáng sợ khiến hắn có phần lo lắng.
Thế nhưng, ngay lập tức, ánh mắt đó đã biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là ánh mắt long lanh với những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống
khuôn mặt nhỏ nhắn. Nó chợt nở một nụ cười rồi ôm chầm lấy hắn khiến hắn bất ngờ, bàng hoàng, không kịp phản ứng.
Nó ôm hắn chặt, rất chặt như sợ hắn sẽ biến mất. Nước mắt nó đã bắt
đầu rơi, lăn dài trên má, thấm ướt cả áo của hắn. Nó càng siết chặt vòng tay của mình hơn, nói trong nước mắt:
– Em… đã rất sợ. Rất rất sợ.
Nó bắt đầu nức nở, nói tiếp:
– Tất cả mọi người đều ở đó. Chỉ có anh là không có. Em… cứ nghĩ anh
không được hồi sinh. Em… cứ nghĩ mãi mãi chẳng thể gặp được anh. Em rất
sợ, tim em cũng rất đau. Em… không muốn mất anh.
Trên môi hắn lúc này, chợt nở ra một nụ cười.
Không còn vẻ khó hiểu, không còn một chút phân vân hay do dự nào, hắn cũng vòng tay, ôm lấy nó thật chặt, vuốt ve mái tóc tím của nó. Lúc
này, hắn muốn nói hết những điều trong lòng mình:
– Anh… cũng rất sợ phải rời xa em, cũng rất sợ mất em.
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp:
– Ryu. Anh rất muốn ở cạnh chăm sóc em như mọi người nhưng… anh biết
mình không thể. Cha anh… ông ấy đã gây ra quá nhiều tội ác, đã khiến em
gặp quá nhiều đau khổ rồi. Vậy nên, việc em hận anh… cũng là điều bình
thường mà thôi.
Hắn nói, giọng mỗi lúc một trầm buồn:
– Cha anh tuy đã trả giá nhưng những chuyện ông ấy đã gây ra không
thể nào hàn gắn hay sửa chữa được. Anh không có tư cách ở cạnh em và anh biết… em cũng không chấp nhận anh được. Vậy nên… anh chỉ có thể âm thầm quan tâm, lo lắng cho em được mà thôi. Thấy em đã tỉnh lại, anh rất
vui. Nhưng… anh sợ sẽ làm em khó chịu nên… anh mới ỏ đến đây.
Nó xúc động khi nghe những lời hắn nói. Nó đẩy hắn ra, khuôn mặt vô
cùng nghiêm nghị. Nó gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình,
nhìn trực diện vào hắn. Nó lên tiếng:
– Anh thấy có lỗi?
Hắn nhìn nó, gật đầu.
Nó cũng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
– Vậy… anh có chấp nhận làm theo mọi yêu cầu của tôi để đền bù cho những nỗi đau tôi phải chịu đựng?
Hắn kiên định lên tiếng:
– Em yên tâm, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em.
Nó khẽ mỉm cười, một nụ cười rất khẽ, rất khó nhận ra, như có như không. Nó nhìn hắn nói tiếp:
– Được. Vậy…
Nó lấp lửng rồi cũng nhanh chóng đưa ra yêu cầu của mình:
– Em muốn anh dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho em. Anh phải đền bù
cho em bằng hạnh phúc của bản thân anh hay nói đúng hơn là… anh phải
“dùng thân chuộc tội”.
Nó kết thúc câu nói của mình bằng một nụ cười tinh nghịch. Hắn hoàn
toàn trơ ra trước lời nói của nó bởi lẽ… lời nói ấy quá bất ngờ đối với
hắn. Nó nhẹ nhàng tiến lại, đưa tay nắm lấy bàn tay hắn. Nó nhìn hắn,
một ánh nhìn dịu dàng, đầy yêu thương:
– Em… đã thông suốt rồi. Hận thù giữa hai gia tộc, chẳng phải… đã qua hết rồi sao. Mọi chuyện đã kết thúc cả rồi, cha mẹ chúng ta hận thù với nhau nhưng họ đều đã yên nghỉ cả rồi, chúng ta… chẳng liên quan gì đến
hận thù đó cả. Em… chọn nghe theo trái tim mình, dẹp bỏ tất cả hận thù
và tìm đến với tình yêu của bản thân, tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình.
Hắn lúc này đã hoàn toàn lấy lại dáng vẻ thường ngày của mình. Hắn
nắm lấy bàn tay nó, kéo nó về phía mình, ôm siết nó vào trong lòng. Hắn
tựa đầu lên vai nó, nói khẽ vào tai nó khiến nó cảm thấy tim mình đập
mỗi lúc một nhanh hơn, cả khuôn mặt đều nóng ran, ửng hồng:
– Vậy thì… anh sẽ “dùng thân chuộc tội” với em vậy.
Nó ngượng ngùng không nói nên lời, thầm tự trách bản thân sao lại ngu ngốc nói ra những từ đó. Nhưng thôi. Nó mặc kệ tất cả. Chỉ cần có thể
hàn gắn lại tình cảm với hắn, có ngu ngốc một chút… chắc cũng chẳng sao.
Trong khi nó đang đắm chìm trong suy nghĩ thì hắn đã bế nó lên từ lúc nào. Hắn xoay tròn, khiến nó hoảng sợ, đôi tay bám chặt lấy cổ hắn,
không ngừng hét lên sợ hãi. Còn hắn, hắn chỉ có nụ cười luôn hiện hữu
trên môi, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
Lúc này đây, cả hai người, nó và hắn đang tay trong tay, cùng nhau trở về phòng.
Con đường quen thuộc bây giờ theo mỗi bước chân của nó và hắn mà ngập tràn màu hồng, ngập tràn hạnh phúc. Hắn và nó đã trở lại với nhau sau
bao trắc trở. Trên đường đi, hắn không quên trêu ghẹo nó:
– Này Ryu. Vừa rồi… là em tỏ tình đúng chứ?
– Ryu này… em cũng biết cách tỏ tình lắm đấy. Rất ấn tượng!!!
– Cô chủ Ryu, từ giờ anh “là người của em” rồi. Em tính sẽ làm gì với anh đây, sẽ đối xử tốt với anh chứ???
Tiếng nói của hắn cứ vui vẻ vang lên trong khi nó thì ngượng đến nỗi
đỏ hết cả mặt, chỉ hận không có lỗ nào để chui xuống. Thật là… sao nó
lại ngu ngốc đi… tỏ tình như vậy kia chứ!!!
Nó và hắn tay trong tay bước về phòng. Tất cả mọi người đều ngạc
nhiên khi thấy nó và hắn như vậy. Thế nhưng, trái với vẻ mặt của mọi
người, anh tỏ ra rất bình thản, hệt như đã đoán ra được chuyện này sẽ
xảy ra. Anh đứng dậy, tiến đến chỗ hắn, đặt tay lên vai hắn, mỉm cười:
– Chúc mừng!!! Tôi biết thế nào ngày này cũng đến mà.
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười đầy hạnh phúc.
Tất cả mọi người còn đang ngơ ngác toang hỏi chuyện thì anh đã quay lại nhìn thẳng mọi người lên tiếng:
– Tôi có chuyện muốn nói.
Tất cả ánh mắt lúc này đổ dồn về phía anh.
Anh rất bình thản, chỉ khẽ mỉm cười. Anh tiến lại phía Saphia, ánh
mắt nhìn Saphia không rời. Đứng trước mặt Saphia, anh bắt đầu lên tiếng:
– Saphia. Anh muốn hôn ước của chúng ta được tiếp tục.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn anh. Anh nói tiếp:
– Như em thấy đấy, Ryu và Ren mới là một đôi. Anh từ lâu đã quên đi
tình yêu dành cho Ryu và xem em ấy như một người em gái. Trong suốt thời gian qua, anh đã nhận ra tình cảm mình dành cho em không phải là tình
anh em như ngày trước nữa mà đó thực sự là tình yêu. Anh đã làm em buồn
nhiều rồi nhưng anh mong em hãy cho anh một cơ hội để làm em hạnh phúc
và để làm một nửa của em.
Saphia ngỡ ngàng xen lẫn xúc động, đôi mắt rưng rưng. Nó nhanh chóng lên tiếng:
– Saphia… trả lời đi chứ.
Anh nhìn Saphia, ánh mắt mong chờ. Saphia rơi nước mắt, ôm chặt lấy anh:
– Em… vẫn luôn yêu anh mà.
Cả căn phòng nó lúc này ngập tràn tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc.
Cuộc trò chuyện đang rôm rả thì hắn bất chợt lên tiếng:
– Này. Chúng ta kết hôn tập thể đi. Tôi và Ryu, Yun và Saphia, Kai và Gin, như vậy sẽ vui hơn và ý nghĩa hơn.
Ba cô nàng ngượng ngùng đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống nền nhà. Còn ba
chàng trai, ai nấy đều hồ hởi, đồng loạt tán thành ý kiến của hắn.
Cả 6 người đều trải qua kì tốt nghiệp học viện Witchard đầy thành công với thành tích cực kì cao, đứng đầu toàn Witchard.
Một tháng sau khi tốt nghiệp, lễ kết hôn giữa ba cặp đôi chính thức diễn ra.
Hồi hộp, lo lắng,… Mọi cảm xúc giờ đây đều hoảng loạn cả lên đối với
nó, Saphia và Gin. Ba cô phù thủy xinh đẹp trong bộ trang phục cô dâu
trắng tinh khôi đang khoác tay sánh bước bên bạch mã hoàng tử của cuộc
đời mình – hắn, anh và Kai.
Ba cặp đôi bước đi dưới sự chúc phúc của toàn thể vương quốc phép
thuật. Buổi lễ kết hôn diễn ra cực kì hoành tráng và thành công. Cuối
cùng thì những người yêu nhau đã thuộc về nhau.
Buổi lễ kết hôn kết thúc trong sự vui mừng và hạnh phúc. Ba nàng công chúa xinh đẹp cùng hoàng tử của mình cũng ngập tràn hạnh phúc, nụ cười
luốn hiện hữu trên môi và trên khuôn mặt.
Nửa tháng sau.
Nó ở trong cung điện của vương quốc bóng tối cùng hắn, cả hai đang
loay hoay dọn đồ. Đống đồ đạc đã được thu gom xong xuôi, nó lẩm nhâm câu thần chú, thu nhỏ hành lý lại rồi khoác tay hắn cùng sánh bước ra bên
ngoài.
Ra khỏi cung điện, Saphia và Gin nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chầm lấy nó:
– Ryu này… nhất định… phải đi sao???
– Đúng vậy… ở lại với chúng tớ đi mà Ryu.
Nó ôm lấy hai người bạn của mình, nhẹ nở nụ cười.
Anh và Kai kéo hai người vợ về phía mình, giữ chặt trong lòng rồi nhìn hắn và nó. Kai lên tiếng:
– Thật sự tôi cũng không muốn hai người đi chút nào đâu. Ryu, cậu muốn đi thật sao???
Nó nhìn hắn rồi mỉm cười, gật đầu với Kai:
– Mình đã nghĩ kĩ rồi mới quyết định làm. Nơi đây có nhiều kỉ niệm
nhưng cũng có không ít đau thương. Mình muốn đến một nơi nào đó thật
riêng biệt, sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh anh Ren.
Hắn ôm lấy nó vào lòng, xoa nhẹ tóc nó:
– Xa mọi người cũng buồn thật nhưng mọi người cũng biết những chuyện
Ryu phải trải qua rồi. Chúng tôi chỉ muốn sống yên ổn bên nhau, chỉ có
hai người chúng tôi mà thôi.
Anh khẽ thở dài, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Saphia rồi nhìn nó, dịu dàng nói:
– Ryu, anh biết anh không cản được em nên sẽ ủng hộ em. Nhưng… em
thấy vợ anh rồi đấy, thật sự rất thương em. Vậy nên nhất định phải giữ
liên lạc với mọi người, ít nhất cũng phải thường xuyên gửi thư về cho
bọn anh.
Nó gật đầu, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt.
Hắn lên tiếng nói với anh:
– Tôi đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, thế giới phép thuật giờ đây
đã được thống nhất. Mong rằng hoàng tộc của cậu sẽ cai trị nơi đây thật
tốt và xóa tan mọi phân biệt giữa phù thủy ánh sáng và bóng tối.
Anh gật đầu:
– Cậu yên tâm.
Cảnh chia li… lúc nào cũng buồn cả.
Không muốn chứng kiến vợ mình phải khóc, hắn lập tức chuẩn bị khởi
hành. Bé Pi đứng trên vai nó, ánh mắt như muốn nói lời tạm biệt mọi
người. Rồi… chổi thần từ từ nâng nó và hắn lên cao khỏi mặt đất. Vẫy tay chào tạm biệt, nó và hắn bay vút lên không trung nhưng vẫn nghe văng
vẳng những tiếng nói từ phía dưới:
-Hai người đi cẩn thận. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Ryu… cậu phải thật hạnh phúc và đừng quên… phải liên lạc với bọn mình.
Tất cả mọi âm thanh đã chìm dần, chỉ còn tiếng gió rít bên tai.
Nó mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn:
– Chồng à… em với anh đua xem, ai bay nhanh hơn nào.
Nói rồi, không đợi hắn đáp lời nó đã phóng vút lên phía trước. Hắn
lắc đầu, mỉm cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang bay về phía
trước với tốc độ cực nhanh, mái tóc tím tung bay trong gió. Rồi như sực
nhớ ra điều gì đó, hắn ngay lập tức tăng tốc hết mức có thể, đuổi theo
nó. Hắn hét lên, hy vọng nó có thể nghe được:
– Vợ ngốc. Em có biết nơi chúng ta sắp đến ở đâu không mà dám bay trước như vậy hả???
====THEEND====
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì tác phẩm đầu tay của mình cũng đã hoàn thành.
Mình cảm thấy rất vui. Thực sự rất rất rất vui khi tác phẩm đầu tay của mình được các bạn ủng hộ và quan tâm.
Mình không biết nói gì hơn, chỉ biết cảm ơn các bạn rất nhiều vì thời gian qua đã tiếp thêm cho mình động lực để có thể hoàn thành tác phẩm.
“Bí mật phù thủy” đã kết thúc, không biết truyện của mình có làm hài lòng các bạn hay không???
Và nhân đây, mình cũng có dự định sẽ viết “Bí mật phù thủy” phần 2,
rất mong các ý kiến đóng góp từ các bạn và mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ, tiếp tục tiếp thêm động lực cho mình.
Thân ái!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT