Khoảng thời gian chờ đợi đã trôi qua, cuối cùng cái ngày mà cả Witchard đều háo hức trông mong đã đến – đêm dạ tiệc.

Nguyên cả ngày hôm nay, Witchard náo nhiệt hẳn lên, ai ai cũng mang trạng thái vui vẻ, hăm hở và không ngoại trừ nó.

Cốc… cốc… cốc…

Đang đứng trước tủ quần áo để chọn xem tối nay sẽ mặc gì thì tiếng gõ cửa phòng nó vang lên. Đóng tủ lại, nó nhanh chóng chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước mặt nó lúc này là hắn:

– Của em.

Không nói thêm bất cứ điều gì, hắn đặt vội một chiếc hộp vào tay nó rồi quay bước, bỏ đi mất. Nó vẫn sững sờ đứng trước cửa, cố gắng hiểu chuyện vừa xảy ra. Nhưng mà dường như lúc nãy nó nhìn thấy mặt hắn thoáng đỏ lên thì phải.

Lắc lắc đầu, nó đóng cửa bước vào trong.

Cốc… cốc… cốc…

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, có lẽ là hắn quay lại, nó nghĩ vậy. Bước ra mở cửa lần nữa, nó thấy khá ngạc nhiên. Lần này không phải hắn mà là anh. Anh đứng đối diện nó, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nó thật ấm áp. Anh cúi xuống sát mặt nó, đưa tay xoa nhẹ đầu nó, giọng nói đầy ý cưng chiều:

– Đây là đồ để em mặc dự dạ hội tối nay. Em chuẩn bị nhanh rồi đến nhé, anh phải đi chuẩn bị vài thứ nên sẽ đến sớm.

Nói rồi, anh đưa cho nó một chiếc hộp. Nó mỉm cười với anh, gật nhẹ đầu. Anh cũng mỉm cười đáp trả rồi quay đi, nó một lần nữa đóng cửa lại.

Nó nhìn chiếc hộp của anh trên tay rồi lại nhìn chiếc hộp của hắn trên bàn. Thật kì lạ, sao ai cũng đưa cái này cho nó nhỉ.

Trong chiếc hộp trên tay nó là trang phục dự dạ hội, không biết hắn đưa nó thứ gì nhỉ?

Cảm giác tò mò, nó tiến lại phía giường, nhẹ nhàng mở chiếc hộp của hắn ra.

Nó bất ngờ. Là một bộ trang phục dạ hội màu đen kèm theo cả phụ kiện. Đặt hộp quà của anh xuống, nó cũng vội vã mở ra. Thêm một bộ nữa nhưng thay vì một tông màu đen như hắn thì chiếc hộp này chứa bộ trang phục màu trắng.

Nó thở dài, ngồi bệt xuống giường. Đưa tay ôm lấy bé Pi, nó vuốt ve bộ lông tím mềm, chống tay đầy suy tư:

– Bé Pi à, chị phải làm sao đây? Chị phải mặc bộ nào???

Bé Pi vẫn đang trong trạng thái cực kì thoải mái khi được nó vuốt ve, đưa đôi mắt long lanh đầy vui vẻ nhìn nó. Nó lại thở dài.

Nó phải đưa ra quyết định thôi. Đã vậy thì, nó sẽ chọn bộ trang phục đó.

Gật đầu với quyết định của mình, nó nhanh chóng đóng chiếc hộp kia lại rồi ôm lấy chiếc hộp mình đã chọn, chuẩn bị thay quần áo.

Cốc… cốc… cốc…

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nó toang đi mở cửa thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của hắn:

– Ryu, anh đến dạ tiệc trước. Em chuẩn bị rồi đến nhanh.

– Em biết rồi.

Nó đáp lại. Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khẽ khàng. Có lẽ hắn đã đi rồi.

Cả anh và hắn đều đã đi trước, nó cũng nên chuẩn bị để đến đó thôi, đến muộn sẽ không hay.

Nghĩ là làm, nó lập tức thay ngay bộ trang phục trong chiếc hộp.

Soi mình trong gương, nó mỉm cười, hoàn toàn hài lòng với hình ảnh của mình hiện giờ. Quay đầu nhìn về phía bé Pi, nó nhẹ nhàng:

– Bé Pi, mình đi thôi nào.

Theo lời nó, bé Pi nhanh chóng bay lên đứng trên vai nó, cọ cọ cái đầu nhỏ xinh vào má nó. Nó và bé Pi nhanh chóng đi đến nơi tổ chức dạ tiệc.

Trên đường đi, nó nhìn khắp xung quanh, chẳng còn ai cả.

– Chúng ta đi trễ rồi sao?

Nó thủ thỉ với bé Pi, khuôn mặt có phần hơi lo lắng. Nếu đến trễ, nó sợ mọi người sẽ nghĩ nó cố tình gây sự chú ý, như vậy chẳng hay chút nào cả.

Bước chân nó ngày một nhanh hơn. Cuối cùng cũng đến nơi.

Mới đứng bên ngoài, nó đã nghe rõ tiếng ồn áo, náo nhiệt bên trong. Hít thở thật sâu, nó đưa tay mở cửa bước vào bên trong.

Nhìn vào khung cảnh bên trong kháng phòng, nó hoàn toàn ngơ ngác. Phải nói thế nào nhỉ, quả là tuyệt đẹp, còn hơn những gì mà nó tưởng tượng.

Những chùm đèn pha lê đẹp mắt treo lơ lững phía trên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ban ngày. Cách bài trí trong phòng cũng rất bắt mắt, mang đậm phong thái quý tộc.

Hết nhìn cảnh vật, nó quay sang nhìn những học viên trong trang phục dạ hội. Mỗi người muôn màu muôn vẻ, đẹp khỏi phải chê.

– Ryu.

Tiếng gọi đưa nó ra khỏi những suy nghĩ. Nó quay sang nơi phát ra tiếng gọi. Mỉm cười vui vẻ, nó tiến đến:

– Saphia, Gin, Kai. Chào mọi người.

Ngay lúc này đây, ánh mắt của Saphia, Kai và Gin đều tập trung vào nó. Cả ba đều thẩn thờ trước vẻ đẹp của nó hiện giờ.

Nó mặc một bộ đầm đen cách điệu dài phủ đất chiếc eo hở vai. Bộ đầm rất hợp với nó, tôn lên dáng vẻ mảnh mai cùng làn da trắng mịn của nó. Không chỉ có vậy, khuôn mặt nó ngày thường đã cực kì xinh đẹp đêm nay lại được phủ thêm một lớp trang điểm nhẹ nên đã xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn nhiều lần. Mái tóc tím của nó được để khá đơn giản, một phần xõa dài, một phần được tạo kiểu thế nhưng lại hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt cùng bộ đầm.

Thấy mọi người đang ngơ ngác, nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt ba người, lên tiếng:

– Này.

Tiếng nói của nó đưa họ trở về thực tại. Saphia vẫn không giấu nổi sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của nó, lên tiếng:

– Ryu à, cậu đẹp thật đấy.

Gin và Kai bên cạnh cũng gật gù tỏ ý tán thành. Nó ngỡ ngàng, chỉ biết cười trừ:

– Cả ba cậu đêm nay ai cũng đẹp hết.

Cả bốn người tụi nó cùng đứng trò chuyện vui vẻ mà không hay biết rằng xung quanh đang đổ dồn tất cả ánh mắt về phía tụi nó, nhất là nó, nó hiện là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Họ đều đã từng nhìn thấy khuôn mặt nó một lần thế nhưng không ngờ trong đêm nay, khuôn mặt đó lại càng xinh đẹp hơn nữa, khiến họ phải nhìn say đắm, làm bao người ngất ngây.

Mãi trò chuyện một lúc lâu, nó mới sực nhớ ra một chuyện. Nó hỏi Saphia:

– Saphia này. Anh Yun và cậu đi cùng đêm nay nhưng sao giờ chỉ có cậu vậy?

Saphia lắc nhẹ đầu:

– Tớ không biết. Từ đầu đến giờ tớ chẳng thấy anh ấy đâu cả.

– Còn Ren của cậu đâu?

Kai chen vào câu chuyện giữa nó và Saphia, buông một câu hỏi khiến nó bất giác đỏ mặt, ấp úng:

– Gì… gì mà… Ren… của tớ chứ?

Cả Saphia, Gin và Kai đều bật cười. Gin lên tiếng:

– Có gì phải ngại chứ. Nhìn biểu hiện của hai người là đủ thấy hai người có vấn đề rồi.

Mặt nó đã đỏ nay còn đỏ hơn, nóng bừng. Nó cúi gằm mặt. Saphia tiến lại gần vỗ vai nó:

– Đùa tí thôi mà, cậu đừng ngại. Gin, Kai, hai cậu thôi chọc phá Ryu đi.

Cả Gin và Kai đều mỉm cười nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn nó. Kai lại lên tiếng:

– Được rồi, không trêu cậu nữa. Ren đâu rồi, sao từ nãy giờ chưa thấy cậu ta?

Nó ngẩng đầu lên, mặt cũng đã bớt đỏ, khẽ khàng lắc đầu:

– Tớ không biết. Anh ấy nói đến đây trước.

Nó vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Người vừa xuất hiện không ai khác chính là hắn. Hắn đang mặc trên người một bộ vest cách điệu trông cực kì đẹp mắt. Mái tóc bạch kim cùng bộ vest làm toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, khiến nó không thể rời mắt.

Vẫn dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi, hắn ngang nhiên đi lướt qua tất cả mọi người, tiến về phía nó, anh mắt nó và hắn hệt như nhau, không thể rời khỏi đối phương dù chỉ một giây.

Hắn tiến lại đứng đối diện Kai và Gin, thản nhiên nắm tay nó kéo về phía mình, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc nhìn ba người còn lại:

– Làm phiền mọi người chăm sóc Ryu rồi. Từ giờ tôi sẽ lo cho Ryu.

Nói rồi hắn kéo tay nó đi trước sự ngơ ngác của hết thảy học viên cùng với nụ cười thích thú của Saphia, Gin và Kai.

Hắn kéo nó ra ban công. Nơi đây hiện không có một bóng người, chỉ có nó và hắn. Sự thật là hắn đã ra lệnh cho Haku không được để bất kì ai đến ban công này làm phiền nó và hắn.

Đứng trên ban công, có cảm thấy hơi lạnh. Nhìn ngắm bầu trời sao, phải nói là tuyệt đẹp, tất cả chúng đều lung linh, đều rất rực rỡ.

Hắn cởi bỏ áo ngoài khoác lên vai nó khiến nó giật mình, quay đầu nhìn hắn. Mắt nó và hắn nhìn thẳng vào nhau, nó thấy rõ, ánh mắt lạnh lùng vô cảm thường ngày của hắn giờ đây hoàn toàn khác biệt, nó ấm ấp một cách lạ thường.

Hắn nhìn con vật đang nằm trên vai nó, nhíu mày:

– Nhóc tím. Đi chỗ khác chơi ngay.

Bé Pi nghe thấy lời nói của hắn liền răm rắp nghe lời, lập tức bay đi. Nó thật sự ngạc nhiên, không ngờ linh thú của nó cũng sợ hắn như vậy.

Thấy bé Pi đã bay đi, hắn hài lòng. Lập tức, hắn kéo nó lại phía mình, ôm thật chặt vào lòng, thì thầm vào tai nó:

– Em… rất đẹp.

Nó mỉm cười, không nói gì, tim đập ngày một nhanh. Hắn cũng không nói thêm gì, vẫn giữ chặt nó trong lòng.

Một lúc sau, hắn từ từ buông nó ra, có một chút lưu luyến. Rồi, hắn kéo nó ngồi xuống cạnh hắn, một tay khoác lên vai nó, kéo đầu nó tựa lên vai mình.

Cả hai vẫn ở trạng thái yên lặng. Nó thích như vậy. Đôi khi, không phải cứ nói là tốt mà im lặng cũng là một cách thể hiện tình cảm, còn tốt hơn thể hiện bằng những lời nói. Im lặng để ta cảm nhận được sự hiện diện của nhau, im lặng để nghe rõ nhịp đập trái tim của nhau, im lặng để ta hiểu nhau sâu sắc hơn, để ta biết người kia quan trọng với mình như thế nào.

Thời gian lặng lẽ qua đi, bên ngoài dần xuất hiện những tiến ồn ào. Có lẽ bữa tiệc đã bắt đầu. Nó vẫn tựa đầu vào vai hắn nhưng ánh mắt hướng về phía bữa tiệc. Phá tan sự yên lặng giữa hai người, hắn lên tiếng:

– Tham gia thôi.

Nó ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Hắn đứng dậy trước, sau đó hắn đưa tay ra trước mặt nó. Nó ngơ ngác nhìn hắn, hắn lạnh lùng quay mặt sang hướng khác, dường như mặt hắn đang đỏ lên:

– Đứng dậy rồi đi.

Nó “à” lên một tiếng, mỉm cười vui vẻ nắm lấy bàn tay hắn. Hắn kéo nó đứng dậy, cả hai cùng bước đi.

Đột nhiên, chân nó đạp phải đuôi váy khiến nó mất loạng choạng, đã vậy, đôi giày cao gót còn làm nó không thể giữ được thăng bằng. Nó nhắm tịt mắt lại, kiểu này thì nó hôn đất mẹ mất thôi.

===ENDCHAP26===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play