Sở Hành từ chối cho ý kiến, một khi anh làm ra tư thế này thì sẽ không nghe lọt lời nói của đối phương. Sở Hành đi về ghế làm việc, để Anh Túc ngồi trên đầu gối anh, trên bàn đặt vài chén kiểu lịch sự tao nhã, cháo trắng rau dưa, còn có thêm hai trứng gà.
Anh ôm chặt Anh Túc, lột vỏ trứng ra, trứng gà mềm mại bóng loáng được đưa đến bên môi cô. Anh Túc giằng co một lúc mới há miệng cắn, đem lòng trắng trứng nhai mạnh rồi nuốt xuống, còn dư lại một cái trứng gà thì sống chết quay mặt đi, không chịu ăn. Sở Hành đùa thêm một chút mà không thành công, đành phải đem phần còn lại nuốt hết.
Cứ như vậy mà ăn xong hai trứng gà, Sở Hành lại cầm cái muỗng, mút cháo đút cho Anh Túc ăn. Đút tới khi cháo trong chén hết, nhưng anh lại giống nổi lên hăng hái, kéo kéo gương mặt cô, nở nụ cười nhẹ: “Ăn ngon sao?”
Anh Túc vẫn không có giương mắt: “Ăn ngon.”
Cô nói ăn ngon, Sở Hành lại giống như không thích. Nụ cười chậm rãi biến mất, liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Được rồi, trở về phòng mình bôi chút thuốc lên đầu gối đi. Cô không có chuyện gì cần ở đây nữa.”
Anh Túc lập tức nhảy xuống, cúi đầu, thái độ rất cung kính: “Vậy Anh Túc xin cáo lui trước.”
Sở Hành nâng nâng tay, Anh Túc khẽ khom người lui về phía sau hai bước, xoay người, thẳng tắp mà bước đi ra ngoài.
Anh Túc quỳ suốt cả một đêm, trên đầu gối thấy rõ vết máu bầm, cho nên không thoát khỏi ánh mắt của Cách Chi đang đứng chờ ngoài cửa, lông mày cô ta nhảy lên một cái, duỗi tay ngăn không cho Anh Túc bước đi.
Vóc dáng Cách Chi cao hơn Anh Túc, ánh mắt nhìn từ trên xuống càng có vẻ cấp trên nhìn cấp dưới, đầy ngạo mạn và khinh bỉ. Anh Túc không nhúc nhích khi bị cô ta ngăn, vẫn là dáng vẻ cúi mặt thuận theo nhưng cũng không làm cho Cách Chi hài lòng, hừ lạnh một tiếng, cô ta lên tiếng: “Xem ra lần này tiểu thư Anh Túc nhận được sự sủng ái là quỳ một đêm nha.”
Anh túc không nói tiếng nào.
Cách Chi ghét nhất chính là cái bộ dáng này của cô, càng phát ra âm dương quái khí: “Gương mặt nhu nhu nhược nhược, lòng dạ so với rắn còn độc hơn, qả nhiên chính là con gái do hạ tiện sinh ra.....”
“Chị Cách Chi.” Mặt mũi Anh Túc không thay đổi, nhẹ giọng chặn lại lời của cô ta..., “Hiện tại tâm tình tiên sinh không được tốt lắm, nói không muốn bất kỳ ai quấy rầy. Xin mời chị đợi ở chỗ này một chút, lúc nào tiên sinh đồng ý thì chị hãy vào.”
“Cô thật sự làm bộ giỏi lắm, tôi biết rõ cô đang nói láo.”
“Vậy chị có thể thử xem.” Anh Túc như cũ nhìn dưới mặt đất, lông mi rũ xuống không nhúc nhích, “Tôi hiểu chị không tin tôi, nhưng chị vẫn có thể đi gõ cửa.”
Câu nào của cô cũng mang sự kính trọng, giọng nói cố ý mềm dịu, nhưng vẫn nghe ra sự chân thành trong đó. Cách Chi căm phẫn nhìn cô, lại nhìn cánh cửa kia, cắn cắn môi, cuối cùng dặm chân một cái, bất đắc dĩ rút tay ngăn Anh Túc, đứng ở đó tiếp tục chờ.
Anh Túc khẽ phúc thân, mặt không đổi sắc rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT