Anh Túc đối với bơi lội chẳng có hứng thú gì. Nhưng cuối cùng cũng quyết định muốn học, ở một lần trong quá trình nói chuyện phím, đối với chuyện cô không biết bơi, Cảnh Trí thật sự có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ cô đối với nước có bóng ma tâm lý."
Đợi Anh Túc lắc đầu, cô mới nói tiếp: "Nếu không có, vậy thì học đi."
Anh Túc đã quen với thói quen hất hàm sai khiến của Cảnh Trí, đối với loại giọng điệu ‘không được nghi ngờ trực tiếp ra lệnh’ này cũng không phản cảm lắm, chỉ hỏi: "Vì sao? "
Cảnh Trí liếc mắt nhìn sang: "Coi như cô không chút hứng thú với mấy thể loại như lướt sóng trên biển, nhưng cô không thể phủ nhận bơi lội rất tốt cho cơ thể. Thứ này cũng giống như hộ chiếu vậy, không thể bảo đảm là ngày nào đó không dùng tới. Tôi chỉ buồn bực, sao cô có thể buông tha bất cứ phương tiện nào có thể dùng để tự bảo vệ nhỉ?"
Anh Túc về tới Sở trạch đã là bảy giờ tối, tại cửa lớn liền bị trực tiếp mời đi vào bên trong Sở trạch. Sở Hành đang ngồi trong nhà ăn, trong tay cầm một tờ báo, nghe tiếng bước chân của cô, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi đâu vậy hả?"
"Cảnh Trí đến đây. Cùng cô ấy uống trà chiều."
Sở Hành nghe xong, cũng không hỏi hai người các cô vì sao lại thân thiết đến mức này, chỉ gọi cô qua đi, thuận miệng nói: "Nói chuyện đến trễ như vậy."
Anh Túc không đói bụng, nhưng vẫn ngồi xuống bàn ăn. Nhìn anh gấp tờ báo lại, cầm đũa lên, thì trề môi dưới, nói: "Em muốn học bơi."
Sở Hành nhướng mắt nhìn sang, trầm ngâm một lát, giống như đã nghĩ ra chân tướng, cười như không cười nói: "Năng lực Cảnh Trí không nhỏ nha. Trước đây, anh nói bao nhiêu lần, em cũng không chịu, chỉ một buổi chiều cô ấy đã khiến em thay đổi chủ ý. Cô ấy đã nói gì với em hả?"
Anh Túc an tĩnh trả lời: "Chẳng qua là khích tướng, đánh cược một ván mà thôi. Nếu em có thể học trong vòng nửa tháng, hai người bọn em sẽ đi nước ngoài du lịch hải đảo, mọi phí tổn sẽ do cô ấy chi trả."
Sau khi Sở Hành nghe xong, cười nói: "Các cô đi hải đảo có thể chơi cái gì chứ?"
Từ trước đến nay ở Sở trạch, việc học hành của Anh Túc, phàm là sở trường của Sở Hành, đều do anh chỉ dạy.
Lúc trước dạy cô bắn súng và cách chiến đấu, một ngày của Sở Hành, anh luôn dành ra hơn nửa ngày cho cô, từ tư thế đến kỹ xảo, tay cầm tay, kiên nhẫn sửa đúng cho cô từng chi tiết. Khi dạy Anh Túc học bắn súng, anh sợ cô vô ý làm súng cướp cò, nên đã dạy cô rất lâu, xác nhận cô đã hoàn toàn nắm chắc một cách thuần thục, mới buông tay cô ra, nhìn cô một mình ngắm bắn vào bia. Thời gian dạy cô cách chiến đấu càng dài hơn, Anh Túc từ trung bình tấn vững chắc đến đá chân như gió, mỗi một động tác từ ngón tay đến mũi chân, anh cũng phải cẩn thận phê bình một cách thẳng thắn.
Lần này học bơi lội, thời gian mỗi ngày Sở Hành ở hồ bơi với cô cũng không dài. Hai ngày đầu, anh dạy cô kỹ thuật bơi lội, sau khi đã xác định cô chắc chắn sẽ không chết đuối, bắt đầu từ ngày thứ ba liền không trở lại. Một mình Anh Túc luyện tập thêm hai ngày, buổi sáng ngày thứ năm cô bơi tới giữa trưa, đến mười hai giờ, quản gia đi tới, hơi hạ thấp người, nói với cô: "Tiểu thư Anh Túc, thiếu gia bảo cô thay đồ rồi đi dùng cơm trưa."
Anh Túc liếc nhìn ông một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi chưa đói bụng."
"Không ăn cơm trưa, buổi chiều luyện tập sẽ bị chuột rút." Quản gia nhấc mí mắt nói. "Mặc dù tiểu thư Anh Túc đang giận lẫy, tốt xấu gì cũng ăn vài miếng chứ."
Anh Túc khẽ cười lạnh một tiếng: "Quản gia Chu, nói chuyện cũng phải có căn cứ chứ. Con mắt nào của ông thấy tôi đang giận lẫy?"
Quản gia đang định nói thêm, cô đã lặn vào trong nước, từ bên này bơi về phía đối diện. Gần đây loại hành vi như thế này, thường xuyên xuất hiện trên người cô, nhiều lần đụng phải, liền biết giờ phút này cho dù có nói cái gì, thì Anh Túc cũng nhất định nghe không lọt tai. Quản gia đứng trên thành hồ bơi một hồi, cũng không khuyên nữa, xoay người đi khỏi.
Qua một lúc lâu, bóng dáng Sở Hành xuất hiện tại cửa phòng bơi lội. Trong tay anh đang cầm một chén cháo cá, Anh Túc vốn ở trên bờ, vừa nhìn thấy anh đi đến, liền xoay người nhảy vào trong nước, bơi về phía đối diện. Sở Hành không có dấu hiệu muốn gọi cô quay trở lại, chỉ ngồi xuống chiếc ghế dựa trên bờ hồ bơi, lấy thìa múc cháo, không nhanh không chậm đút vào trong miệng mình. Ở đối diện, Anh Túc oán hận nhìn anh một hồi, thấy anh đã ăn gần hết nửa chén cháo, cuối cùng cũng nhịn không được, bơi trở lại.
Cô không leo lên bờ, chỉ nổi trên mặt nước trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Không cho anh ăn! Đó là của em!"
Sở Hành mỉm cười nói: "Nói chuyện cũng phải có căn cứ chứ. Em lấy gì chứng minh chén cháo này là của em?"
Anh Túc nghiến răng, nhìn anh tiếp tục ăn thêm một muỗng cháo cá, thì quát lên: "Sở Hành!"
Sở Hành cười nói: "Em lên đây."
"Em không ăn!"
Cô nói xong liền lặn vào trong nước một lần nữa, vừa muốn bơi tới đối diện, thì Sở Hành ở sau lưng khoan thai nói: "Đừng bơi nữa, tóm lại tư thế vẫn rất khó coi. Vẫn nên qua đây ăn một chút đi."
Anh vừa dứt lời, trong đầu Anh Túc "oanh" một tiếng, liền xù lông lên, mạnh mẽ xoay người lại, mang theo cơ thể đầy nước leo lên bờ, giậm chân đi đến trước mặt anh, chọc một ngón tay vào chóp mũi anh: "Anh lặp lại lần nữa xem! Anh cho là anh bơi đẹp lắm sao!"
"Được rồi." Đuôi mắt anh mang theo ý cười, một tay bưng chén sứ, không thèm giải thích dùng tay còn lại gắt gao kéo cô vào trong ngực. "Phải như vậy mới chịu lên, em ồn ào cái gì?"
Cô dùng sức lực vùng vẫy: "Rõ ràng đều là anh sai!"
"Anh sai cái gì?"
Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh, chỉ nói một chữ "anh", rồi bất ngờ im miệng. Đột nhiên cả người như là quả bóng xì hơi, dáng vẻ tức giận mới vừa rồi biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cô ngồi trên chân anh, chỉ dời ánh mắt đi, bỗng yên tĩnh trở lại. Anh nhìn cô rũ mắt xuống, không tiếng động nâng chén cháo lên, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng ăn hết phần cháo còn lại. Vừa ném cái chén không lên bàn, định đứng lên trở lại trong nước.
Anh đã túm cô lại: "Mới vừa ăn xong, tiêu thực xong hãy đi."
Anh Túc hoàn toàn không nghe, dùng sức đẩy anh ra, rồi tiếp tục xuống nước. Anh nửa ngồi trên bờ, nhìn cô không thèm quan tâm đến anh, còn bơi thêm vài vòng, sau cùng ngừng lại ở xa xa phía đối diện.
Mới vừa rồi, chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Cô học cái gì cũng rất nhanh, chỉ hai ngày, thế bơi cũng đã rất khá, ở trong nước linh hoạt nhanh nhẹn như một con rái cá.
Hơn nữa, chỉ bơi đi bơi lại hai vòng, giống như đuôi cá nhẹ nhàng lướt qua trái tim anh, khiến cho anh không tự giác nín thở.
Hai ngày qua, anh không đến đây, cũng chính bởi nguyên nhân này.
Cô kề cận bên cạnh anh mấy năm qua, nhưng nhiều ngày nay, anh mới bất ngờ phát giác, cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu năm đó.
Sở Hành còn đang ngẩn người, thì Anh Túc đã từ bờ bên kia từ từ bơi trở về. Mới vừa đến trước mặt, cô bỗng nhiên nhíu mày, khom lưng cuộn người vào trong nước.
Cô cầm lấy cổ chân mình bắt đầu vùng vẫy, nhưng bị anh nhanh chóng chụp lấy, lập tức kéo lên trên bờ. Anh bế cô vào trong ngực, lòng bàn tay ấm áp rất nhanh thay thế bàn tay đang ôm chân của cô, rồi nói: "Chỗ này bị chuột rút?"
Cô cắn môi nén lại tiếng rên, qua một lúc lâu, vẫn là chịu không nổi, khẽ nói: "... Đau quá."
Anh liếc nhìn cô một lúc mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cô, dần dần tăng thêm sức lực. Mãi cho đến khi cảm giác co rút giảm xuống, bàn tay anh vẫn đặt trên cổ chân cô, lặng im một lát sau, đột nhiên thấp giọng gọi tên cô: "Anh Túc."
Ngay lúc cô ngẩng đầu lên, anh đồng thời cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Sở Hành tinh tế mà êm dịu, nhưng lại cảm thấy toàn thân cô cứng ngắc. Anh chậm rãi vỗ về phía sau lưng cô, qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng từ từ an tĩnh lại. Anh khẽ cúi thấp mắt, liền nhìn thấy trong đôi mắt Anh Túc đã hiện lên một tầng hơi nước mỏng.
Gương mặt cô cũng từ từ đỏ ửng, khẽ giãy giụa trong ngực anh. Sở Hành nắm lấy một bàn tay của cô, từng ngón tay đan vào nhau, bàn tay còn lại lướt dọc theo bắp chân cô, chậm rãi vuốt ve, động tác mờ ám, khiến Anh Túc khẽ giật giật, bất ngờ lấy tay bịt kín hai mắt của mình.
Khóe môi của anh nhếch lên, cúi đầu lần lượt hôn lên từng ngón tay cô, rồi chậm rãi chuyển sang mu bàn tay, thấy cô vẫn không chịu thả tay xuống, anh cũng không cưỡng cầu, chỉ hạ giọng nói: "Đừng sợ."
Sau đó, anh cũng nói thêm mấy chữ, giọng điệu so với lúc nãy càng dịu dàng hơn, khẽ cắn vành tai cô mập mờ nói ra, Anh Túc không nghe rõ lắm. Mỗi động tác của anh đều kiên nhẫn tinh tế, khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ theo bản năng cảm thấy toàn bộ cơ thể mình giống như phó thác hết cho anh, bất luận ngón tay anh lưu luyến đi đến đâu, đều khiến cô run rẩy không thể kềm chế. Mà anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô hai lần, cô đã mất khống chế mà mềm nhũn cả người.
Anh vẫn dụ dỗ khiêu khích cô, giọng nói trầm thấp bao lấy cô, Anh Túc cắn môi, vẫn không chịu rên lên một tiếng. Đến khi anh chậm rãi tiến vào, cuối cùng cô cũng bật ra tiếng nức nở, cúi đầu khóc lên.
Cô bắt đầu thẳng chân đẩy anh ra, móng tay bấm vào trong da thịt anh, qua một lúc sau, giống như cảm thấy vẫn khó có thể chịu được, mới gấp gáp cau mày nói: "... Đau, anh đi ra ngoài."
Anh chống tay hai bên đầu cô, cúi xuống hôn cô, khóe miệng khẽ gọi tên cô. Mãi cho đến khi cô có dấu hiệu thả lỏng, anh mới nhỏ giọng nói: "Ôm anh đi."
Mí mắt Anh Túc run rẩy, rốt cuộc cũng ngửa mặt lên nhìn anh. Anh hôn lên mắt cô, uống hết những giọt nước mắt của cô, động tác dịu dàng đến cực điểm. Khi anh nhìn cô, khóe mắt đuôi mày đều nồng đậm ý cười: "Ôm anh, nào?"
Cô nhìn anh một hồi, có chút thất thần ôm lấy cổ anh, nghe anh cười nhẹ một tiếng, nụ hôn rơi vào lỗ tai cô, ôm cô nói: "Ngoan."
Chuyện sau buổi chiều hôm đó, Anh Túc nhớ lại, phần lớn đều không rõ ràng. Trong mơ màng, hai người vốn đang ở bên cạnh hồ bơi, lại ở trong nước. Trong trí nhớ của cô, là cảm giác kỳ lạ khác thường rõ rệt so với quá khứ, Sở Hành ở bên tai cô không ngừng dịu dàng dụ dỗ trêu chọc. Giọng nói của anh trầm thấp êm ái, thế nên đã thật sự có thể xoa dịu đôi chút đau đớn của cô.
Cô cũng không nhớ nổi mình đã ngủ say như vậy khi nào. Chỉ biết khi cô thức dậy đã là hoàng hôn, toàn thân mát mẻ sạch sẽ, bên dưới cơ thể là chiếc giường mềm mại ấm áp, lưng của cô được một cánh tay mạnh mẽ vững chãi đỡ lấy.
Cô mơ màng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sở Hành đang nằm nghiêng bên cạnh cô, trong tay đang cầm một khối điểm tâm, đang hạ mắt nhìn xuống cô, cả gương mặt đều lấp lánh ánh cười: "Đói bụng chưa? Ngồi dậy ăn một chút đi."
*******
Tiểu kịch trường: Không tự tìm đường chết sẽ không chết
1. Đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, nhóm nam chủ lại cứ sinh bệnh hết lần này đến lần khác.
* Cặp đôi ở thành phố C:
Thương Dật (đáng thương tội nghiệp): A Trí, anh bệnh rồi.
Cảnh Trí "a" mộtt tiếng, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi: Bệnh gì? Sẽ chết người sao? Đã lập di chúc chưa?
Thương Dật:...
Cảnh Trí cười lạnh một tiếng: Một chút cảm mạo thì có gì đáng nói, tôi gác điện thoại đây.
Thương Dật: Anh nhớ em.
Cảnh Trí lại "a "một tiếng: Vậy cứ tiếp tục nhớ đi.
Thương Dật:...
******
* Cặp đôi ở thành phố A:
Sở Hành (sau một lúc lâu suy nghĩ vẫn quyết định tranh thủ đồng tình một phen): Anh bị cảm nặng.
Anh Túc "a" một tiếng: Em tới kỳ sinh lý, bao tử rất đau.
Sở hành:... Em lên giường nằm đừng nhúc nhích, kêu quản gia nấu canh gừng, anh về nhà ngay.
********
2. Nhóm nữ chủ tụ tập đi dạo phố, buổi tối mạnh ai về nhà nấy.
Cảnh Trí (sóng mắt lưu chuyển): Thương Dật, nếu anh và Sở Hành chơi bài, thường thì ai sẽ thắng nhiều hơn?
Thương Dật:... Em muốn làm gì?
Cảnh Trí (mỉm cười): Em nghĩ ra một chủ ý...
Thương Dật: Anh mệt lắm, anh muốn ngủ, em yêu ngủ ngon.
Cảnh Trí (không đếm xỉa): Như vậy đi, hai người chơi một ván. Nếu anh thắng, tháng này anh muốn làm gì cũng được. Nếu hòa hoặc thua hoặc không chịu đấu với Sở Hành, thì trong vòng nửa năm, anh đừng hòng bò lên giường em.
Thương Dật: Các cô tụ tập ngày hôm nay, chính là vì thảo luận cái này?
Cảnh Trí: Chúc mừng anh, lại đoán đúng rồi, có vui không? Tối nay về nhà, Anh Túc cũng sẽ đề nghị với Sở Hành như vậy.
Thương Dật:...
Cảnh Trí: Không có cách nào, tụi em rất muốn biết bọn đàn ông các anh, giữa cái gọi là vì anh em không tiếc cả mạng sống và cho anh em không tiếc cả mạng sống, cuối cùng sẽ chọn cái nào.
Thương Dật:...
Sáng sớm hôm sau.
Thương Dật (nhỏ giọng nói vào điện thoại): Cậu quản giáo Anh Túc như thế nào vậy hả! Sao lại cho cô ấy ra ngoài dạo phố với Cảnh Trí! Không biết tư duy của phụ nữ gặp nhau sẽ càng đáng sợ hay sao! Sau này cậu còn muốn có ngày yên ổn không hả?
Sở Hành: Người đề xuất cái âm mưu quái quỷ này rõ ràng là bà nhà anh, Cảnh đại tiểu thư được không? Lại nói, tôi không có ngày yên ổn, anh cho là anh sẽ có sao?
Thương Dật:...Lúc trước, lúc trước cậu không nên để cho Cảnh Trí đến gần Anh Túc trong bữa tiệc năm! Cậu tìm ai không tìm, lại cứ tìm cô ấy, hiện tại thì tốt rồi, làm thế nào đây! Cậu nói đi!
Sở Hành: Rất dễ dàng, anh thua bài, để cho tôi thắng.
Thương Dật: Cút!
********
3. Khi nhóm trợ lý tổng giám đốc tụ tập uống trà.
Đỗ Hành (tươi cười đầy mặt, vươn tay phải): Nghe đại danh trợ lý tổng giám đốc Lộ đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là khổ bức danh bất hư truyền.
Lộ Minh (tươi cười sáng lạn, cùng bắt tay): Nghe đại danh trợ lý tổng giám đốc Đỗ đã lâu, thời điểm mỗ tác giả viết văn thường xuyên viết nhầm tên của tôi thành tên của anh, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là máy bay chiến đấu trong khổ bức nha.
Đỗ Hành:... Nghe nói đêm qua, ông chủ của tôi và đại tiểu thư đã đi đến sòng bạc của Sở thiếu gia của quý phủ, hơn nữa đã thành công chọn sân?
Lộ Minh:... Nghe nói nguyên nhân của chuyện này thật ra là khuya ngày hôm trước, thiếu gia nhà tôi và tiểu thư Anh Túc đã đi đến sòng bạc của đại tiểu thư Cảnh, hơn nữa đã thành công chọn địa bàn?
Đỗ Hành:... Nghe nói nguyên nhân hai vị quý phủ chọn địa bàn của đại tiểu thư nhà tôi là mấy ngày trước, đại tiểu thư nhà tôi "không cẩn thận" cướp đi một lượng lớn súng ống đạn dược của Sở thiếu gia?
Lộ Minh:... Nghe nói nguyên nhân đại tiểu thư Cảnh cướp hàng là một tuần trước, tiểu thư Anh Túc nhà tôi "không cẩn thận" cướp đi một lượng lớn ngọc thạch của thiếu gia Thương?
Hai vị trợ lý tổng giám đốc im lặng đối mặt thật lâu.
Đỗ Hành (nhặt bã trà lên buồn bả nói): Chính là cái gọi là, không tìm đường chết...
Lộ Minh (hơi gật đầu cảm khái nói): Sẽ không phải chết...
Hai vị trợ lý tổng giám đốc đồng loạt nói: Chúng ta từ chức đi, nhé?
- - Hoàn toàn văn - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT