Hai người Ly Chi và Anh Túc như nước với lửa đã mười năm, căn bản đã dùng hết tất cả những thủ đoạn có từ trên dưới 5000 năm của Trung Quốc để đối phó với nhau. Hôm nay Anh Túc dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, bỏ đá xuống giếng để đối phó với Ly Chi, thì cũng chưa chắc Ly Chi chưa từng đối phó với Anh Túc như vậy. Cho dù mới bắt đầu bị Anh Túc làm cho tức giận đến mê muội đầu óc, đến khi ngồi trên xe bị máy điều hòa thổi gió lạnh vào mặt, Ly Chi mới từ từ tỉnh ngộ lại, thì ra lúc nãy là Anh Túc cố ý khiêu khích.
Ly Chi nghĩ thông suốt, sự tức giận liền từ từ bị ép xuống. Không để ý tới Anh Túc đang ngồi bên cạnh trêu chọc nữa, cũng không mở miệng, mặt không thay đổi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh Túc lại tiếp tục xỏ xiên cô đôi câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng mắt điếc tai ngơ của cô, một người nói thì thật sự không có ý nghĩa, nên cũng tạm thời thu miệng lại trước.
Xe chậm rãi lái vào nhà họ Sở.
Ly Chi xuống xe, chuyện đầu tiên chính là đi tìm Sở Hành. Anh Túc đi theo phía sau cô, như hình với bóng. Quản gia đi vào thông báo thì Anh Túc cũng yên tĩnh đứng ở bên cạnh. Ly Chi hận không thể hung hăng đạp lên hai chân của Anh Túc, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Cô còn đi theo tôi làm gì?”
Anh Túc rũ tay đứng ở nơi đó, ánh mắt nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Sợ chị Ly Chi vào báo cáo công việc sẽ sợ, nên Anh Túc đi trước để tiếp thêm sức mạnh, không tốt sao?”
“......” Ly Chi lập tức kích động đến mức muốn giết cô, mắt thấy quản gia không nhanh không chậm đi tới, liền bước nhanh vài bước đi lên, hỏi một câu bình thường: “Chú Chu, thiếu gia có chịu gặp tôi không?”
“Thiếu gia bảo cô vào đi.” Quản gia thấy Ly Chi thì giọng điệu hơi thả lỏng, lại nhìn Anh Túc thướt tha đứng ở một bên, ánh mắt hơi lạnh nhạt, ho một tiếng, tiếp tục nói: “...... Về phần Anh Túc tiểu thư, thiếu gia nói, muốn đi vào chung vậy thì cùng nhau đi vào cũng được.”
Vừa rồi ở trong thư phòng, quản gia thông báo chuyện Ly Chi đến cho Sở Hành thì anh cũng không ngẩng đầu lên, nói chỉ một chữ “Ừ“. Hiển nhiên ý tứ là muốn cho Ly Chi ở bên ngoài tiếp tục chờ. Quản gia ho một tiếng, nói tiếp: “...... Anh Túc tiểu thư cũng cùng chờ ở bên ngoài.”
Sở Hành ngừng một chút, ngẩng đầu lên. Quản gia sụp mi mắt mở miệng: “Nhìn vẻ mặt của Anh Túc tiểu thư, hình như là vừa từ sân bay đi thẳng về đây, còn chưa xem đủ chuyện cười.”
Sở Hành cười một tiếng, thật hiếm khi thây đuôi mắt cũng điểm một chút ý cười. Dường như trong giọng nói cũng chứa một chút vui vẻ: “Vậy thì gọi Ly Chi vào đi. Cô ấy muốn cùng vào, thì cùng nhau đi vào cũng được.”
Khi báo cáo công việc với Sở Hành, không nên nói nhiều lời vô ích, chỉ cần thái độ cung kính cũng đủ rồi. Cũng không cần nói những lời tốt đẹp, chỉ cần làm việc làm nhanh gọn chính xác cũng đủ rồi. Vì vậy Ly Chi làm việc luôn luôn cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ đó, nhưng lần này lại làm điểm thứ hai kém vô cùng, chỉ lắp bắp nói được năm phút đồng hồ, dưới ánh mắt áp bức không tiếng động của Sở Hành thì cũng không nói được gì nữa. Thêm vào đó, Anh Túc đứng bên cạnh còn cắn môi, giống như muốn cười mà không cười, nghiêng mắt nhìn cô, gương mặt giống như nói rằng “Tôi đang xem kịch vui” vậy.
Ly Chi đổ mồ hôi ướt áo, lại bị cái nhìn ác ý như vậy, quả thật xấu hổ đến cùng cực. Sở Hành thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy buồn cười, lại không thể phát tác ra, nghiêm mặt nghe Ly Chi báo cáo xong, trầm ngâm một lát, rồi dặn dò: “Bây giờ giao cho cô việc điều tra chuyện của A Lương. Còn thủ hạ của cô thì tạm thời giao cho Anh Túc quản lý. Khi nào điều tra rõ ràng mọi chuyện, thì sẽ tính tiếp.”
Sắc mặt Ly Chi lập tức tái nhợt, lảo đảo muốn ngã xuống, một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp một chữ “vâng”. Đợi cô đi ra khỏi thư phòng, Sở Hành gọi Anh Túc cũng đang muốn cùng đi ra lại, cười hỏi cô: “Như vậy mà còn chưa chế nhạo đủ sao? Không sợ chọc Ly Chi tới mức cô ta nhảy dựng lên đánh em một trận hả?”
Anh Túc không cam lòng nhìn Ly Chi càng đi càng xa, quay đầu lại, chậm rãi nói: “Không phải anh nói tâm lòng của Ly Chi lớn hơn em sao. Nếu tấm lòng thật sự lớn như vậy, thì sao có thể chọc cho nóng nảy được.”
Lời cô nói ý tứ rất rõ ràng. Ly Chi không ra tay thì thôi, nếu một ngày kia cô thật sự làm cho Ly Chi phát bực rồi đánh cô một trận, thì chứng tỏ rằng tấm lòng của Ly Chi rất nhỏ, nói cách khác Anh Túc cô nói đúng, còn Sở Hành anh nói sai rồi. Tóm lại, coi như cô không chiếm được tiện nghi, thì cũng muốn chiếm được nửa lý lẻ.
Sở Hành chỉ cảm thấy buồn cười: “Còn có người lòng dạ hẹp hòi như em vậy cũng coi là hiếm thấy, vừa rồi xử lý như vậy mà em còn chưa hài lòng sao?”
Anh Túc nghiêm sắc mặt, giống như hoàn toàn không có chút vui mừng nào: “Anh tạm thời chuyển giao toàn bộ công việc của chị Ly Chi qua cho em, sau này chị Ly Chi nhất định sẽ càng hận em hơn. Chị ấy hận chết em, nhất định sẽ vắt hết óc chỉnh em. Em lại không có tâm cơ sâu như chị ấy, như vậy người chịu tội chẳng phải là em hay sao. Anh rõ ràng là có ác ý muốn khích bác quan hệ của em và chị ấy. Sao em dám hài lòng được?”
Bộ dạng giả mù sa mưa của cô khiến Sở Hành gần như mất hết kiên nhẫn: “Vậy thì sẽ gọi Ly Chi trở lại, nói cô ấy không cần phải bàn giao lại công việc nữa, được không?”
Anh Túc làm bộ như không nghe thấy, nói: “Nếu trong nửa năm mà chị Ly Chi cũng không tìm được thủ phạm, thì anh dự định sẽ làm sao?”
“Em không nghiêm túc đi theo Lộ Minh học việc, còn muốn độc chiếm tất cả quyền lực của Ly Chi sao?” Sở Hành không dấu vết vén lên tất cả những tính toán của Anh Túc: “Cũng chỉ là một người, có trốn chạy không thoát khỏi chân trời, tại sao có thể không tìm được.”
Anh Túc giống như lập tức lắng xuống, khẽ rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau mới từ từ hỏi: “Sau này tìm được thì anh dự định xử lý tến thủ phạm này thế nào?”
“Tóm lại không phải là em, em quan tâm nhiều như vậy làm gì. Quy định trước giờ như thế nào, thì cứ làm như thế.” Sở Hành vừa nói, vừa cảm thấy câu chuyện của hai người đã đi quá xa, liền ngoắt tay với cô: “Tới đây.”
Lông mi Anh Túc run run. Ngẩng đầu lên, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Em không qua.” Quay người lại, cứ thế đi ra ngoài.
Sở Hành cũng không gọi cô lại. Nhìn bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu của cô, chậm rãi đi qua phía sau hai cây Lục La, lúc ẩn lúc hiện, rồi biến mất không thấy. Sau một lúc lâu, quản gia nhẹ nhàng bưng lên một ly trà, cúi mắt, nói nhỏ: “Anh Túc tiểu thư hận Ly Chi cùng A Lương, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.”
Sở Hành thu hồi tầm mắt, vừa giơ tay lên lấy tài liệu, vừa nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng cô ấy hận quá nhiều, một chút kiêng kị cũng không có. Đơn giản chính là lòng dạ hẹp hòi muốn nổi loạn, muốn trả thù thôi. Không có tâm tư khác xen vào ở bên trong.”
Quản gia nói: “...... Nhưng, tóm lại là mười năm nữa.”
“Mười năm nữa thì phải làm thế nào đây?” Sở Hành khẽ cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Điều cô ấy muốn chắc là có chút tâm tư, sẽ như sự kiện ở hồ bơi năm ngoái, quỳ cầu xin tôi không nói chuyện đó ra ngoài sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT