Lạc Mạch HIên nghe được câu trả lời của Lạc Kiều Ninh nở nụ cười mãn nguyện. Đối với ông dù sao Lạc Kiều Ninh cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao thoát khỏi vòng tay thâu tóm của chính ông. Cả cái gia tộc như thế này cũng nằm gọn trong sự điều khiển của ông bao năm nay. Dù có sự tranh đấu quyền lực của nhóm đại trưởng lão bao nhiêu năm qua nhưng chưa một lần ông để cho họ chiếm được quyền lực. Tất cả tại vì sao? Chỉ bởi vì chính ông là kẻ giật dây đằng sau, thao túng cho đại trưởng lão làm việc đó. Bởi vì ông muốn nắm chắc được những cá nhân trung thành tận tụy với ông để từ đó từ từ đào tạo bồi dưỡng.
Lạc Mạch Hiên dẫn hộ về quay trở ra khỏi tiểu viện của Lạc Kiều Ninh. Trên mặt vẫn còn vương lại cảm xúc vui sướng, tự mãn vì đã từng bước, từng bước điều khiển được Lạc Kiều Ninh. Nhưng bản thân Lạc Mạch Hiên không hề biết rằng dõi theo ông là một đôi mắt đầy sự tức giận, cùng với một nụ cười nhạt trên khóe môi từ đằng sau.
- Ta đã từng nghĩ rằng dù sao ông cũng là ông nội của ta nên ta chưa hề có ý định muốn đối phó với ông. Nhưng ông lại dám động vào nghịch lân của ta, Lạc Ân là bảo bối là tâm can của ta mà ông cũng dám đánh chủ ý lên người nó. Vậy thì đừng trách ta. Ông muốn quyền lực sao, vậy thì ta sẽ cho ông có được nó …. Nhưng giữ được hay không thì…
Lạc Kiều Ninh âm thầm ra quyết định. Tuy nhiện để đạt được những điều đó thì nàng cần phải tìm hiểu rõ thế lực của Lạc gia tộc cùng với thế lực của các gia tộc chung quanh. Nàng biết rằng sau này nàng cần phải rèn luyện ở các môn phái lớn hơn, phải nỗ lực nhiều hơn. Còn đệ đệ của nàng không thể theo nàng được bởi thế giới này quá nguy hiểm, nàng cần phải có một nơi yên bình đảm bảo cho đệ đệ phát triển. Điều nàng cần là gặp mặt lục trưởng lão , xin ý kiến của lão nhân gia.
- Tỷ tỷ, đường phố thật là đông người. Có nhiều thứ thật là đẹp a – Lạc Ân vui vẻ, chạy tung tăng ngoài đường. Cứ thấy cái gì lạ mắt là tiểu hài tử lại reo lên sung sướng gọi tỷ tỷ.
- Chậm thôi Lạc Ân, cẩn thận đường phố đông người. – Lạc Kiều Ninh mỉm cười dặn đệ đệ. Nàng biết từ trước tới nay đệ đệ của nàng chưa bao giờ được trải qua những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc như những hài tử khác.
- Dạ, tỷ tỷ nhanh lên…..A. – Lạc Ân vẫy tay gọi tỷ tỷ, bỗng nhiên cậu nhóc va vào một bóng người làm cả hai ngã lăn ra đất. Lạc Ân vội vàng đứng dậy, chạy tới xin lỗi tiểu cô nương mà mình vừa mới va phải kia.
- Xin lỗi, ta không cố ý. Ngươi có làm sao không? – Lạc Ân đưa tay có ý định phủi bụi giùm cho tiểu cô nương nhưng khi tay của Lạc Ân vừa chạm tới y phục của tiểu cô nương bỗng nhiên tiểu cô nương giáng một cái tát vào Lạc Kiều Ninh.
- Thằng oắt con kia, ngươi dám va vào bản tiểu thư, lại còn định làm vấy y phục của ta. Ngươi chán sống rồi hả - Tiểu cô nương gầm lên giận dữ, nàng là tiểu công chúa của Thủy gia vậy mà bị tên nhóc này va vào.
- Ngươi sao ngươi lại đánh ta. Ta đã xin lỗi ngươi rồi còn gì. – Lạc Ân ôm má quay lại hỏi.
- Ngươi là cái thá gì dám cãi ta, ta đánh chết ngươi. – Thủy Tiên Lan ra chưởng tấn công Lạc Ân.
Lạc Ân cũng không phải là quả hồng mềm, không phải một tiểu hài tử yếu đuối. Tỷ tỷ đã dạy rằng nếu có lỗi thì nên xin lỗi, còn nếu kẻ nào cố tình gây sự thì không cần nể nang gì cả, tất cả đã có tỷ tỷ chống đỡ. Lạc Ân giơ tay đỡ chưởng pháp tới của Thủy Tiên Lan đồng thời tay kia ra chưởng đánh vào bụng nàng, đánh bay tiểu cô nương lại đằng sau.
- Ngươi dám đánh ta. – Thủy Tiên Lan không thể ngờ được thằng nhóc con trước mặt dám đánh nàng. Hắn ta chán sống.
Từ đằng sau Thủy Tiên Lan xuất hiện ba người: hai nam tử và một nữ tử. Nữ tử không ai khác chính là Lạc Thủy đã bị Lạc Kiều Ninh hủy dung nhan, hai nam tử còn lại chính là Thủy Kinh Hàn và thiên tài nổi bật nhất của Thủy gia –Thủy Tự Nhân, người mới được Thiên Nhan phái thu nhận làm đệ tử. Thủy Tự Nhân có khuôn mặt khá thanh tú, mày nét sắc sảo, trên mặt luôn thể hiện một tư thái cao cao tại thượng, coi người xung quanh là kẻ yếu hèn. Lạc Thủy phải lòng Thủy Tự Nhân nên dạo này nàng thường xuyên đi lại cùng với người của Thủy gia. Nhìn thấy Lạc Ân, Lạc Thủy mỉm cười vui mừng vì có thể trả thù được hai tỷ đệ. Thấy Thủy Tiên Lan bị Lạc Ân đánh bị thương, Lạc Thủy vội vàng chạy tới đỡ Thủy Tiên Lan.
- Tiên Lan, muội không sao chứ. Lạc Ân tên phế vật bị gia tộc vất bỏ này. Ngươi dám đả thương tiểu công chúa của Thủy gia sao. Ngươi chán sống rồi hả.
-
Phế vật. Thì ra hắn chỉ là kẻ bị vứt bỏ của Lạc gia sao Lạc Thủy tỷ. Vậy mà hắn dám đánh muội, người đâu đánh chết hắn cho ta.
- Là cô đánh ta trước, ta chỉ phòng vệ thôi.
Năm tên hộ vệ của Thủy Tiên Lan xông tới bao vây Lạc Ân ở bên trong. Trong khi đó Thủy Tự Nhân cùng Thủy Kinh Hàn vẫn đứng một bên không quan tâm. Lạc Thủy gương mặt sau mảnh vải che đang nở nụ cười ác độc. Nàng cố tính nói rằng Lạc Ân là phế vật của gia tộc, là kẻ bị vứt bỏ để kích thích Thủy Tiên Lan ra tay nặng với Lạc Ân.
Lạc Ân giơ tay làm thế thủ, sẵn sàng phản kháng đối với năm hộ vệ này. Dù sao thì Lạc Ân cũng không nắm chắc được có thắng được năm hộ vệ này hay không. Dù sao họ cũng có tu vi luyện khí kỳ ngũ cấp. Năm hộ vệ của Thủy Tiên Lan được lệnh, vội cùng nhau xông lên đánh Lạc Ân nhưng khi chưa kịp chạm tới Lạc Ân thì cả năm đều bị đánh bay ngược trở lại, miệng hộc máu sợ hãi.
Trước mặt Lạc Ân giờ là một mỹ nữ bạch y đang ung dung tự tại đứng đó. Đôi mắt thâm trầm không nhìn Thủy Tiên Lan, không nhìn hộ vệ mà nhìn về phía Lạc Thủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT