“Lão đại, em là người qua đường giáp, phòng anh số bao nhiêu?”
“304, trực tiếp lên đây đi.”
“OK!”
Lục Nhân cúp điện thoại, tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó bắt đầu leo lên thang.
Cái biệt hiệu ‘người qua đường giáp’ này, là do trúc mã của lão đại lấy cho y. Vị trúc mã kia tên là Giang Dương, cũng là lão tam trong phòng ngủ, suốt ngày lười như heo, vô tâm vô phế, ngoại trừ viết văn lợi hại cũng không có ưu điểm gì khác.
Ngày đầu tiên trong phòng ngủ sáu người tự giới thiệu, Giang Dương vừa nghe tên của y thì mỉm cười, nói tên Lục Nhân này giống người qua đường, gọi là người qua đường giáp tốt xấu gì cũng có một cái tên. Mọi người cười vang một phen, thế là biệt hiệu của y liền trở thành người qua đường giáp.
Tuy nói ở trong mắt Lục Nhân, Giang Dương kia bởi vì lười cho nên thực sự không có ưu điểm gì, nhưng là người dễ ở chung, sau lại cùng lão đại làm trang web, Giang Dương cũng tới duy trì bằng cây bút của anh, cho nên cũng xem như tương đối gần gặn với y.
Y vẫn biết quan hệ của lão đại và Giang Dương cực kỳ tốt, Giang Dương lười đi học, lười ra ngoài lo cơm lo nước, lão đại liền giúp hắn chép bài, mang cơm mang nước cho hắn, chỉ cảm thấy ngạc nhiên là, hai người này thoạt nhìn không giống như là trúc mã và trúc mã, mà là càng giống như bảo phụ và ông chủ, y đã từng hoài nghi rằng không phải lão đại nợ Giang Dương khoản tiền lớn gì chứ.
Chờ đến sau khi tốt nghiệp, ngẫu nhiên thấy hai người hôn môi trong hẻm nhỏ, y mới tỉnh ngộ ra. Thì ra lúc đại học hai người đã thường thường đi ra ngoài chơi vào cuối tuần, lúc đó còn thấy kỳ quái, Giang Dương lười muốn chết lại còn chịu ra ngoài chơi, giờ thì mới hiểu rằng, lúc đó thật là ngốc thật là khờ, bọn họ không phải ra ngoài chơi, là đi ra ngoài hẹn hò thân thiết yêu đương cơ.
Sau đó, phòng làm việc Chước Nguyệt ngoại trừ ba người sáng lập còn lưu lại ra, hầu như đều đã bị hủ nữ chiếm lĩnh, lúc này lão đại mới không giấu diếm việc này nữa, thỉnh thoảng còn ra vẻ ân ái.
Chẳng hạn như là nói mấy hôm trước Giang Dương một mình khiếu nại bẩm báo y, lúc đó y đã đọc bô bô nội dung khiếu nại cho lão đại ngồi ở sát bên cạnh, kết quả lão đại nói rất bình tĩnh, tên kia trống rỗng cô đơn, người qua đường giáp à, giúp anh truyền lời với cậu ta rằng, rửa sạch cái mông chờ anh về nhà làm măng xào thịt.
Chỉ có điều là, bây giờ Lục Nhân có chút nghi hoặc, rõ ràng mấy hôm trước còn ân ân ái ái, sao hôm nay lão đại đã gọi y tới bảo y giúp dọn nhà nhỉ? Chẳng lẽ, bọn họ rốt cục quyết định không giấu diếm nữa mà là trực tiếp tới ở chung rồi?
Chờ Lục Nhân đi tới phòng 304, cửa mở ra, chỉ có Lê Hiên Vũ một mình ở bên trong thu dọn đồ đạc.
Đồ dùng trong nhà vốn đã được phân phối, những thứ khác không nhiều lắm, phần lớn đã được đóng gói đặt ở một bên rồi, Lê Hiên Vũ thấy y tới, vẫy tay với y, ý bảo y đi vào.
“Lão đại, Giang Dương đâu?” Lục Nhân vừa cởi giày vừa hỏi.
“Bên cạnh.”
“À, bên anh ấy đã thu dọn rồi à?”
“Bên cậu ta không cần thu dọn, chỉ có một mình anh dọn thôi.” Lê Hiên Vũ đóng kín hộp giấy, đẩy sang một bên, cười cười, “Cậu ấy còn không biết anh muốn dọn nhà mà.”
Lục Nhân ngốc ra, đây là có chuyện gì thế? Chia tay ư? Vậy cũng quá là nhanh đi?
Nói thật ra thì, kỳ thực y còn rất thích xem đôi lão đại và Giang Dương, Giang Dương thì cơ hồ không có lão đại thì không sống nổi, mà lão đại cũng cưng Giang Dương từ tận đáy lòng. Bọn họ tựa như hai nửa ngọc bội, chỉ có đối phương mới có thể phù hợp mà thôi.
“Lão, lão đại, anh và Giang Dương đây là…?”
Lê Hiên Vũ cắt ngang lời y, cười vẫn là cười, nhưng rõ ràng ý tứ sâu xa, nói: “Đúng rồi, nếu như Giang Dương muốn hỏi thăm cậu cái gì, trước tới hỏi anh, anh cho cậu đáp án.”
Lão đại, anh đây là muốn chơi một lần à?”
Lục Nhân càng thêm mê man.
○○○