_Thì sao?-cô chu môi bướng bỉnh, nhẹ nhàng kéo tay anh tỏ ý có nhiều người đang nhìn.

_Em hay lắm vịt con, anh sẽ xử lí em sau!-anh nói giọng đầy đe dọa, biết ngay là sẽ có chuyện không may cho cô sau này rồi đây.

Buổi lễ diễn trong đầy niềm vui của mọi người, anh uống đến say ngà chẳng biết trời trăng mây gió gì cả bắt buộc một con người "chân yếu tay mềm" như cô đây đưa về nhà. Hôm sau, các trang báo đều là đưa tin về Tổng giám đốc-thiếu gia Lâm Gia chính thức là hoa đã có chủ, không ai khác là Đại Băng Linh cô đây. Đến giờ thì sẽ không còn ai giành giật cô với anh nữa rồi.

"Nhưng ai biết được, còn gì xảy ra sau này!"

________________3 tháng sau______________

_Chúc mừng thiếu gia, cậu sắp được làm cha, cái thai đã hơn 2 tháng.-ông giáo sư già tỏ vẻ vui mừng lên tiếng.

_Ông nói sao?-anh ngớ người, là thật hay đang mơ vậy?

_Thiếu gia bình tĩnh đã, tôi đã kiểm tra kĩ càng, đều là sự thật!-ông bác sĩ chắc nịch.

_Con trai....hay con gái vậy hả? Nói...nói tôi nghe...-anh quýnh quáng như gà mắc tóc, còn đâu con người quý phái lịch lãm nữa đây hả trời.

_Thưa thiếu gia, cần một tháng nữa mới biết được, điều quan trọng bây giờ là phải chăm sóc thật kĩ cho tiểu phu nhân. Những tháng đầu là quan trọng nhất, cần bồi bổ thật nhiều để được khỏe mạnh.

_Được, cảm ơn ông. Tôi đi trước, sau này trông cậy vào ông.-anh nói rồi đút tay túi quần ra ngoài, tiến nhanh đến phòng của vợ yêu.

Cô đang ngồi xem tivi có chương trình của thần tượng của cô, tay cầm bịch snack, miệng nhai nhóp nhép thư thả hết sức.

_Vịt con, ai cho em ăn snack?-anh làm bộ nghiêm mặt.

_Ngon, em thích, rồi sao?-cô cải bướng, mắt vẫn dán chặt vào tivi.

_Nó không tốt, ăn cháo yến không, hay gà hầm, bào ngư vi cá gì đó, cho em chọn!-anh tuôn một tràn sơn hào hải vị, nhưng cô hoàn toàn không hứng thú.

_Hôm nay có biến chắc luôn nè, anh có sao không vậy? Em đâu phải người mới bệnh dậy hay bà bầu đâu mà tẩm bổ ghê dợ? Yeah...BTS hwaiting...-cô làm mặt nghi ngờ, liền sau đó là tuôn một tràn ủng họ thần tượng mình đang thi đấu trực tiếp với các nhóm nhạc khác.(*tg: tg xin lỗi nha, cho tg tự kỉ xíu, BTS là idols của tác giả. *đừng ném đá tui*)

_Đừng có la lớn, hay em uống sữa trước đi. Anh đi mua sữa cho em.-anh xoa đầu cô rồi đứng dậy đi.

Một lát sau anh quay lại với lon sữa gì đó, loay hoay pha pha cái gì đó nhưng cô không quan tâm, hiện tại idols của cô đang thi đấu rất mệt, cần ủng hộ hơn.

_Em uống đi!-anh đưa ly sữa ra trước mặt cô.

_Mùi khó chịu quá, em muốn nôn rồi này.-cô đưa tay bịt mũi lại nhưng con mắt không thèm liếc anh đến một cái.

_Ráng uống đi, tốt cho cơ thể em lúc này.-anh khuyên cô, dùng luôn cả những chiêu trò làm nũng này nọ bắt ép cô uống hết cả ly sữa khó chịu đó.(*tg: anh Huy làm nũng hả? Đâu đâu cho em coi!*😁)

_Trả lại cho anh....YEAH...BANGTAN...BANGTAN...cố lên!-cô đưa tay lau sữa dính trên miệng rồi tiếp tục hô hoán. 21, 22 tuổi đến nơi rồi mà như con nít, anh cũng chỉ biết lắc đầu bó tay với đứa "con nít to xác" này.

_Ngoan, em nghỉ đi, lát nữa quản gia sẽ đem đồ ăn vào cho em.-anh ôn nhu vuốt tóc cô, thật khó chịu khi cô chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh.

Cuối cùng chương trình cũng kết thúc, kết quả chung cuộc khiến cô vô cùng hài lòng mà tắt tivi. Đến giờ mới quay qua nhìn ông xã đang làm việc, dáng vẻ uy quyền cùng ánh mắt sắt bén chăm chú vào cái laptop trước mặt. Cũng không muốn làm phiền, cô liền tìm cái gì đó chơi, ánh mắt dừng lại ở lon sữa hồng hồng dành cho bà bầu ở đầu tủ.

_Anh, anh sắp đi thăm ai có thai à? Bạn anh sao, là ai thế?-cô híp mắt nghi ngờ.

_Ờ, mới có thai hơn 2 tháng thôi.-anh lơ đãng trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú làm việc trong laptop.

_Ai? Em quen không?-máu trong người cô nổi rồi, anh chưa bao giờ để ý đến ai khác đến vậy, cùng lắm thì cho người mang quà qua, còn lần này chính anh đi lựa quà. Nghĩ đến đó thì mặt cô như đít nồi, ánh mắt như bắn ra lửa.

_Không đâu, em không có quen, cô nàng ấy đáng yêu và còn thích làm nũng nữa. Nói chung là đối với anh rất quan trọng.-anh liếc mắt thì thấy vẻ mặt của cô liền biết cô đang ghen, liền muốn trêu cô một tí.

_Ồh, đến thế luôn à?-cô nói rồi nằm xuống, phủ mền lên người đầy giận dỗi. Anh thì thầm cười trong lòng, hơn 10' không thấy động tĩnh, anh liền đi lại.

_Vịt con à, em ngủ chưa?-anh ngồi xuống giường, tấm chăn đang run lên bần bật, anh vội vã tháo chăn xuống, cô...đang khóc.- Vịt con, em sao vậy?

_Anh đi chỗ khác...đi...đi mà quan tâm cô ta!-cô hấc bàn tay đang vuốt tóc cô ra.

_Này, em đừng xúc động mạnh như vậy. Không tốt cho nhóc con đâu.-anh liền ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng như đang dỗ dành đứa bé khóc vì mất kẹo.

_Anh thôi đi, đi mà quan tâm người tình, quan tâm nhóc con của cô ta.-cô đấm bình bịch vào người anh không thương tiếc.

_Thì anh đang quan tâm nhóc con của anh nè, ngốc thật!-anh cười khà khà như lên cơn, không ngờ bà xã của anh khi ghen lại đáng yêu đến vậy.

_Nhóc con gì chứ...?-cô có vẻ nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh, liền nín khóc mà hỏi cho rõ.

_Ừ, nhóc con của chúng ta...cảm ơn vợ yêu!-anh ôm cô vào lòng.

_Sao? Hic...hic...đồ đáng ghét xấu xa điên khùng, anh biến đi cho đẹp trời...-cô xấu hổ lại đánh anh tiếp.

_Xin lỗi mà, không khóc nữa...em bây giờ nên biết chăm sóc mình hơn. Anh sẽ quản em từng giây từng phút, đừng hòng đụng vào snack hay fast foods. ANH CẤM!-anh bỗng nghiêm túc làm cô rùng mình, có thái quá không vậy?

Tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng bệnh, sắp chào đón một thành viên mới, nhưng chưa phải là kết thúc của những ngày song gió.

******Căn nhà gỗ ngay thác nước******

_Phong...ngày mai tui sẽ bay về Úc để tiếp tục học.-Nhi ngập ngừng, nơi khóe mắt đang chực trào hai giọt pha lê lóng lánh.

_Chừng nào khóa học kết thúc?-Phong hỏi lại.

_15 tháng nữa, tui chưa biết sẽ định cư bên đấy hay về lại đây. Tui cần một lời khuyên thích hợp.

_Vậy thì hãy về lại đây đi, trong thời gian đó, sẽ có người đợi Nhi. Tui còn nợ Nhi một lời hứa mà.-Phong cười, một nụ cười thật sự.

_Lời hứa gì?-Nhi quên mất rồi, lời hứa cách đây 3 tháng ở bữa tiệc cưới của anh và cô.

_Phong tìm được đối tượng theo đuổi rồi!

_Vậy sao? Thật tốt quá...chúc Phong...

~Chụt~

Âm thanh giòn giã của một nụ hôn vang lên, là Phong...hôn Nhi, nụ hôn bên má đầy gượng gạo.

_Người đấy đang ở ngay đây, bên cạnh Phong, nhưng không biết người đó có thích Phong hay không nữa. Mà bây giờ lại sắp đi xa rồi.-Phong làm vẻ mặt buồn rầu hết cỡ.

_Phong đợi người đó được không?-Nhi cười, nụ cười tươi như ánh ban mai, đã lâu rồi Nhi mới có cảm giác hạnh phúc như vậy.

_Đợi, bao lâu cũng đợi. Phong cần biết quý trọng nhưng gì mình đang có mà.

Hai bàn tay vô thức nắm thật chặt, chặt đến mức không còn khe hở nào để có thể tách họ ra.

"Hoàng hôn, thời khắc chia cách giữa ban ngày và ban đêm, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa mặt trăng và mặt trời nhưng không phải là khoảnh khắc chia cách hai con người yêu nhau thật sự!"

_____________End Chap____________

*Tg: cho tg xin lỗi vì sự comeback nhạt nhẽo này, thời gian qua do tg không có tí cảm hứng nào nên đành dừng lại một thời gian để tìm cảm hứng. Thông báo một tin buồn là chỉ còn vài chap nữa sẽ End nhưng vẫn sẽ có biến xảy ra giữa cô và anh. Đón chờ nha!

____Thật sự tạ lỗi___*cúi đầu ngàn lần*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play