Cô-Đại Băng Linh, 17t, dễ thương, cá tính và khá bướng bỉnh. Sở hữu làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng chúm chím và đôi mắt to tròn thu hút. Cha cô là Đại Thanh Thành-trưởng phòng quản lí kinh doanh của tập đoàn Gia Phong.
Anh-Vương Khải Huy, 18t, đẹp trai, lạnh lùng, kiên ngạo và đặc biệt rất ảo tưởng. Anh là con trai của ông Vương Khải Lâm-chủ tịch hội đồng quản trị công ty Lâm Gia-nổi tiếng thế giới về ngành trang sức đá quý và các vật dụng điện tử cao cấp. Anh đồng thời cũng là thần tượng của trường liên cấp danh tiếng The Dream vì anh còn là người mẫu nổi tiếng và có một giọng ca hút hồn các fan đặc biệt là các fan nữ. Gương mặt baby không chịu nổi. Là nổi rắc rối của hàng ngàn cô gái khi nhìn thấy anh.
Cậu-Nhất Gia Kiến Phong-17t, bạn thân của cô, thiếu gia út của tập đoàn rạng danh Gia Phong. Bạn thân thuở bé của cô và hai cô bạn nữa. Đẹp trai và cool không chịu nổi, thân thiện và ấm áp như thiên thần. Đặc biệt là cậu có một bí mật thầm kín bấy lâu (đọc truyện sẽ biết ạ).
Hai chị em sinh đôi- Lâm Minh Nhi và Lâm Minh Như, 17t, bạn thân thuở bé của cô và cậu. Hai bảo bối của tập đoàn gia dụng Sarow Win. Dể thương và hiền lành. Nổi khiếp sợ của bao nhiêu chàng trai trong trường lẫn ngoài đường vì khi nhìn hai cô là chỉ muốn sịt máu😁.
Nhân vật phụ
Nhất Gia Kiến Hoàng, 18t, anh trai lớn của Kiến Phong, bạn thân của Khải Huy. Anh cũng thuộc dạng hot boy của The Dream.
Châu Lâm Hân, 17t, vị hôn thê, à không, cô nàng ảo tưởng rằng mình sẽ cưới Kiến Phong mới đúng. Khá ưa nhìn, nhưng thua xa ba cô nàng chính. Tính tình ra sao vô truyện rồi hiểu ạ.
**********Vào truyện nào*********
*Fire...eh oh...eh oh...eh oh*
tiếng chuông điện thoại của cô reo lên. Cô vội vàng ngồi dậy xếp ngay ngắn cái chăn rồi lấy bộ đồng phục vào nhà tắm. Bước ra, cô thắt một bím tóc thật đáng yêu và xách ba lô đi xuống nhà.
_Chào buổi sáng mẹ yêu!-cô nói to khi thấy mẹ mình đang làm buổi sáng dưới bếp.
_Chào con gái, ăn sáng nhanh rồi đi học!-mẹ cô ôn nhu.
Cô liền ngồi xuống ghế, mẹ bưng ra cho cô một tô mì bò rất chất lượng à nha.
_Linh này, tí trưa con học về thì đem cơm lên cho ba nhé? Ba nói rất ngán cơm ở công ty, mẹ có việc bận nên con đi giúp mẹ được không?-mẹ cô hiền hậu.
_Vâng! Trưa con sẽ đem!-cô nói rồi cố ăn thật lẹ để trễ giờ học mất. Hiện tại cô đang học tại một ngôi trường phổ thông bình thường, cô đứng đầu lớp chuyên Anh, Toán, Văn còn mấy môn kia cô học cũng được và đặc biệt là môn Văn, môn ấy cô xin thua.
Chạy ra sân dắt chiếc Wave đỏ ra rồi chạy đến trường. Trên đường đi, từ cửa sổ của một chiếc Lexus trắng hạng sang có một tờ giấy bay ra và đáp ngay vào bộ mặt "xinh đẹp" của cô, chiếc xe loạn choạng quẹo tay lái và mông"đáp" xuống mặt đường. Hai mông ê ẩm, đầu gối chảy máu. Hai tay chống xuống đường đến tróc da. Nhìn cô thảm hại thật, cũng do tờ giấy chết tiệt ấy. Cô cầm tờ giấy lên xem và thấy chữ Bảng Hợp Đồng thật to và bên dưới là dấu mộc đỏ để chữ Tổng Công Ty Gia Phong kèm theo vài bản kế hoạch thì xanh mặt. Chắc vị nào đó làm rớt rồi, nhanh chóng dựng xe lên và đuổi theo chiếc Lexus ấy.
Cuối cùng cũng thấy:
_Dừng lại đi ạ!-cô la to.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống.
_Ủa là bác Phong ạ, cháu chào bác!-cô cười tươi.
_Linh hả cháu, có việc gì không cháu?-ông gật đầu hỏi lại.
_À dạ! Lúc nãy cháu thấy cái này rơi từ cửa sổ xe ra nên cháu chạy theo trả ạ!-cô lẽ phép, đưa tập giấy cho ông ấy.
_Oh bác cảm ơn nhé! Chắc do nãy bác xem lại hợp đồng rồi cầm trên tay, chắc lơ đãng nên gió mới thổi bay ra. Cảm ơn cháu nhiều nhé, không có cháu chắc cái hợp đồng này đi đứt rồi!- ông ấy cười hiền
_Dạ không có gì! Cháu xin phép đến trường trước ạ, cháu trễ giờ mất rồi!-cô cúi chào rồi bước lên xe phóng một mạch đến trường.
Đến trường thì cửa đã đóng, chuông cũng bắt đầu reo. Cô gửi chiếc xe bên quán nước bên đường và cột chiếc váy lại. Vứt chiếc cặp sang bên kia bức tường, cũng may hôm nay cô mang giày bata nên dễ leo. Phút chốc cô đã an vị bên bức tường bên kia. Xách balo chạy nhanh lên lớp học. Khá may mắn cho cô là tiết đầu của ông thầy Sinh học và ông ấy là trùm đến trễ. Cô chạy te te vào lớp, không thèm nhìn ai và đáp thẳng tại chỗ ngồi của mình.
Cả lớp quay xuống nhìn chằm chằm vào cô, lúc nhận ra điều bất thường thì đã quá trễ.
_Em kia, đến trễ rồi mà vào lớp không biết chào ai thế hả?-ông thầy gườm gườm.
_Dạ dạ không có gì! Em em xin lỗi thầy ạ!-cô cúi gầm mặt.
_ Không xin lỗi gì hết, em ra hành lang đứng phạt hết tiết này cho tôi!-ông thầy quát.
Tôi ngậm ngùi đi ra hành lang. Giờ mới chợt nhớ lại là tay chân đau ê ẩm do cái tờ hợp đồng chết bầm ấy nhưng sao có thể phạt một học sinh gương mẫu như cô được chứ, một học sinh ngoan ngoãn hiền thục và đáng yêu như cô sao có thể nỡ quát vào mặt đã vậy còn bị thương tích đầy mình do làm việc tốt nữa. Thật quá đáng mà! Đấy là suy nghĩ của cô lúc bấy giờ.
11 giờ trưa.
Tan học, cô lấy chiếc xe chạy thật nhanh về nhà. Gọi cửa thì không thấy mẹ cô ra, xực nhớ là hồi sáng mẹ cô đã nói có việc đi rồi.
Vào đến phòng bếp, cô bật lửa hâm lại các món ăn rồi xếp cẩn thận cái hộp thức ăn 4 tầng rồi nhìn lên đồng hồ:
_Cái gì? 11 giờ 30 rồi, nhanh lên kẻo ba đói!- cô xách hộp thức ăn chạy nhanh ra xe và phóng vèo lên công ty.
Gửi xe và vào bàn tiếp tân.
_Chào chị, cho em gặp ông Đại Thanh Thành, trưởng phòng quản lí kinh doanh ạ!-cô cười tươi chào chị tiếp tân.
_Em là ai? Ông ấy đang trên phòng họp rồi!-chị tiếp tân lắc đầu.
_Em là con gái ông ấy! Vậy còn bao lâu cuộc họp mới kết thúc ạ?-cô hỏi lại.
_Khoảng 15 phút nữa thôi, em ra ghế đợi tí nhé!-chị tiếp tân tươi cười chỉ ra bộ bàn ghế bên sảnh lớn.
Cô gật đầu cười rồi chạy ra chỗ ghế ngồi.
_Oa, đúng là công ty danh tiếng có khác. Chỉ là bàn ghế thôi mà cũng dác vàng bóng loáng. Nhìn là không muốn ngồi!!-cô thì thầm.
Chưa ngồi bao lâu thì có hai bàn tay từ phía sau bịt mắt cô lại. Ba sao ta? Ủa mà ba đâu nghe mùi hương này, mùi hương của hoa oải hương mềm dịu. Ai vậy ta?
Cô kéo tay người đó xuống và quay lại:
_Kiến Phong!-cô giật mình thốt lên.
_Ừ Băng Linh! Cả năm rồi không gặp cậu được ấy!-Kiến Phong cười. Phong là bạn thân rất thân của cô, nhà hai người ở cùng một khu. Thân từ đó cho đến lớp 10 thì cả hai bận lo việc học, lại khác trường nên không chơi với nhau thường xuyên như hồi đó.
_Ừ! Tớ lo học quá ấy mà!-cô cười hì hì.
_Cậu còn hay gặp Minh Nhi và Minh như không?-Phong hỏi cô.
_À! Cũng giống cậu thôi, cũng vẫn lo học nên không gặp!-cô cười buồn. Nhớ lại kỉ niệm 4 đứa ngày ấy mà tôi bậc cười.
_Tớ và hai cậu ấy chung trường, ngày nào chẳng gặp. Nhi và Như hay nhắc đến cậu lắm.-Phong nở một nụ cười đẹp mê hồn.
_Vậy sao? Tưởng quên luôn con bạn này rồi chứ!-cô chu môi giận dỗi khiến con tim ai kia lại lỡ một nhịp. 6 năm trước cũng vậy và bây giờ vẫn vậy.
Cô và cậu cười nói mà không thèm để ý biết bao con mắt của các nhân viên nữ đang dòm vào cô cậu. Ai ai cũng đều có một câu hỏi:"Cô là ai mà vị thiếu gia lạnh lùng ấy lại có thể cười tươi đến vậy???"
*********End Chap 1********
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT