_Anh nói thật lòng đó, anh cũng chẳng nghĩ là anh có thể nói ra những lời sến sẫm đó đâu nhưng biết sao giờ, đó là những lời từ sâu trong trái tim anh đấy!-anh nhéo mũi cô. Cô khẽ nhăn mặt rồi ngã người ra phía sau:
_Haizzz...tại sao cái tình cảm đáng ghét kia cứ quanh quẩn ôm lấy tôi? Tại sao không phải là ai khác mà lại là 2 cậu bạn thân nhất nhất của tôi? Chẳng lẽ sẽ chấm dứt tình bạn ngay tại đây vì cái tình cảm điên khùng kia hay sao?-cô ngước mắt nhìn lên trời than vãn.
_Ai biễu em có sức hút quá làm gì? Người gì đâu mà hoàn hảo từ A đến Z, đường học vấn là hoàn hảo nhất. Phải nói là tài sắc vẹn toàn, chỉ đi cạnh người tài năng như anh mới hợp!-anh bày đặt tự tin ngấc cao đầu.
_Bớt đi, ai nhận lời chứ...còn lâu tôi mới hợp với anh! Sao tôi toàn dính đến những nhân vật không tầm thường của cái xã hội này vậy? Làm ơn, nhất là anh đó...tha cho tôi đi tên thần tượng đáng ghét này!-cô van nài, trong lòng thầm cười.
_Anh sẽ tha cho em nhưng sẽ có điều kiện!-anh cười nham hiểm.
_Hử?-cô nghiên đầu tò mò.
_Một là mẹ anh thành mẹ em, hai là ba em thành ba anh...em chọn đi!-anh đưa ra hai điều.
_Ba em...khoan, anh nói cái gì?-cô bân quơ, xém nữa là bị gài rồi, cái tên này nham hiểm thật.
_Nếu muốn anh tha thì chọn đi!
_Không có ngu!-cô lè lưỡi.
_Vậy thì anh sẽ theo em cả đời, đường nào anh cũng có lợi vậy thì mắc gì bỏ?
_Dẹp...đi đâu vậy?-cô gạt qua bên, hỏi chuyện khác.
_Đi công viên giải trí, trước tiên anh sẽ bồi bổ cho em để em có sức mà chơi chứ!-anh rẽ vào một nhà hàng hạng sang trên đường. Cả hai vào đấy gọi khá là nhiều món ngon và cái giá cũng chẳng rẽ chút nào đâu.
_Anh gọi chi nhiều vậy? Ăn không hết thì phí lắm.-cô nhìn đống đồ ăn mà nhăn mặt
_Ăn không hết thì gói đem về cho Lucfy ăn ha!-anh giễu.
_Anh biết Lucfy sao? Anh hình như chưa gặp nó mà.-cô hơi bất ngờ.
_Hôm trước anh tìm đến nhà thì anh gặp nó nằm trước cổng đó, nhìn khá thân thiện nha. Nó còn để anh vuốt ve nữa.-anh tỏ ra rất thích thú.
_Nó khó làm thân lắm mà, sao lại thích anh nhanh như vậy? Đúng là người có sức hút lạ đấy, đến chó mà cũng mê anh thì thua luôn.-cô trêu lại anh.
_Ừ...không những chó! Anh mà xuất hiện ở sở thú thì hà mã, khỉ, ngựa....v.v đều thích anh hết!-anh đâu có vừa.
_Em...nhất là con vịt, con đó mê anh nhất!-anh nhất định không thua.
_Hứ....vịt làm gì có trong sở thú!-cô không thèm để ý đến anh, cuối xuống ăn lấy ăn để. Anh nhìn mà phát cười, nhưng đâu để ý ở bên ngoài cửa kiếng đã có một người dùng máy chụp ảnh chuyên dụng âm thầm lưu lại những hình ảnh đó.
Anh và cô đi đến một công viên giải trí khá lớn ở trung tâm New York, cô hớn hở chạy vào. Kéo anh lên trò tàu lượn siêu tốc đầu tiên.
_Sợ thì bám chắt vào anh!-anh nhìn cô đầy lo lắng.
_Ừm!-cô làm bộ giỏi de sầu luôn.
_Áhhhh....ôi mẹ ơi cho con xuống!-anh la thất thanh.
_Áhhhhh....sướng quá....nhanh nhanh nữa đi.....FAST...!-cô rống to hơn cả anh.
_Thấy ghê! Buồn nôn quá đi mất.-anh xanh lè xanh lét, ngồi thụp xuống cái ghế.
_Yếu như sên, ngồi đây tôi đi mua nước cho.-cô quay đi, lát sau cô quay lại với chai nước suối và một cái bao nhỏ, không biết có gì ở trỏng mà cô giấu không cho anh biết. Anh uống hết nữa chai nước, ngồi nghỉ một tí thì cũng lấy lại sức, đứng dậy kéo tay cô lôi đi tiếp.
_Chơi trò kia đi!-anh chỉ vào một cái biển to thiệc to:"The Boat of Destiny"(Chiếc Thuyền Định Mệnh)
_Okay!-cô hớn hở đi lại, cô đâu biết đó là một âm mưu được sắp đặt trước.
Cô và anh ngồi trên một chiếc thuyền lên đênh trên nước, đi vào một cánh cửa lớn như cổng thành thì các âm thanh rợn tai từ từ vang lên, xung quanh là một khung cảnh u ám đến kì là. Bên phải là một khu nghĩa trang cổ xưa, bên trái là một lâu đài u uất sau tán cổ thụ bí ẩn. Những tiếng tru tréo vang bên tai làm cô giật nảy mình, nhảy lên ngồi gọn vào lòng anh. Mặt úp vào bộ ngực rắn chắc kia, cô cảm nhận được tim anh đang đập liên hồi thì mới nhận ra là mình đang làm gì. Thôi kệ đi, vì sự an toàn của mình. Biết đâu anh ta trả thù cái việc tàu lượn rồi quẳn cô xuống nước mất xác luôn rồi sao? Phải đề phòng.(tg: em bái chị, trí tượng tưởng của chị phong phú quá!).
Mắt cô cứ nhắm nghiền, tay bám chặt vào tay áo anh, những âm thanh ghê rợn cứ thế vang lên cho đến khi cô cảm nhận được có một tia sáng chói lóa màu đỏ chót len qua khe mắt nhắm tịt của cô cùng giọng nói ấm áp của anh vang lên:
_Em mở mắt ra được rồi!
Cô mở mắt he hé rồi từ trợn tròn mắt nhìn khung cảnh đằng trước, chiếc thuyền dừng lại ở một nơi mà theo cô thấy đó là một khi rừng đầy lá phong đỏ. Khung cảnh thật hữu tình, ánh hoàng hôn rọi xuống mặt nước in bóng chiếc thuyền có một đôi năm nữ đang ôm chầm lấy nhau. Người nam dùng ánh mắt trìu mến quan sát nhất cử nhất động của người nữ, người nữ đang "há hốc mồm" vì cái phong cảnh rung động lòng người trước mắt.
Nhìn phía trên, một dòng chữ to đùng hiện ra:" DO YOU WANNA MARRIE ME?" làm cô thất thần.
_~~~__________End Chap_________~~~_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT