Cô vừa bước vào cổng nhà, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, còn có tiếng tivi phát ra nữa chứ, cô rùng mình đẩy Minh tiến lại phía cửa. Minh cũng thấy được biễu hiện của cô, mở cửa đẩy vào, trước mắt Minh là một anh chàng tóc nâu vô cùng handsome ngồi trước tivi giương mắt nhìn Minh.
_Cậu/anh là ai?-cả hai đồng thanh, bây giờ cô mới từ ngoài ló đầu cô. Nhìn thấy anh, cô muốn bật ngửa thiệc chứ. Đâu ra vậy trời!
_Anh...anh sao lại...ở đây!-cô ấp úng.
_Anh đến đây tìm em.-anh nhìn cô ôn nhu, đứng dậy.
_Tìm tìm...tôi làm gì?-cô vẫn chưa hoàng hồn.
_Nếu anh nói anh nhớ em thì em có tin không?-anh vẫn dịu dàng với cô.
_Anh...anh đừng có giở trò, câu đó là trong bài báo gần đây nhất.-cô nghe thì tim đập nhộn nhịp nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Không để anh ta lừa đâu.
_Vậy là em còn theo dõi anh đấy chứ, nếu không sao em biết!-anh nhìn cô cười nhẹ, từ từ tiến lại phía cô. Bơ luôn cái mặt đứng giữa nãy giờ không biết chuyện gì đang xảy ra.
_Thì thì...thì..-cô ấp úng, chưa kịp nói gì đã bị anh kéo lại ôm thật chặt.
_Em đừng nói gì nữa, anh biết hết! Anh không để em bỏ chạy nữa đâu.-anh dụi đầu vào vai cô, tai không ngừng đùa nghịch mấy cọng tóc.
_Bỏ ra...bỏ ra nhanh lên. Anh đừng có đùa giỡn với tôi nữa, tại sao cứ phải là tôi hả?-cô bật khóc, tay không ngừng đánh vào người anh.
_Anh thật sự không đùa, gần hai năm qua. Không ngày nào là anh không đứng từ xa nhìn em từ cổng trường bước ra, cái lần ở sân bay cũng là anh đã ở đó. Một tuần này không gặp em, em có biết là anh nhớ em lắm không? Chính bài báo đó cũng là anh viết, có lẽ em chưa đọc nhưng đó là tất cả tâm sự của anh. Anh không biết tại sao lại yêu em đến thế nữa, anh nhiều lần đã cố gắng gạt em ra khỏi đầu nhưng không thể. Em ăn cái gì mà dai như đĩa vậy?-mấy câu đầu anh nói nghe còn lọt tai, câu cuối mất hứng ghê luôn á.
_Anh..anh đang đùa à?Nói dối, hơn cả năm qua tôi chẳng thấy cái bản mặt của anh đâu cả.-cô thoát ra khỏi vòng tay anh, quẹt nước mắt nhìn anh đầy giận dỗi.
_Chiếc xe Toyota đen lúc nào cũng đậu ở bên kia đường trước cổng trường!-anh nói không đầu không đuôi.
_Là anh thật sao?-cô ngớ mắt ra nhìn anh.
_Em đừng nói nữa, đứng im là được rồi.-anh để ngón tay lên miệng cô, tay kia choàng ôm lấy cô.
_Có lẽ tôi nên về để hai người tiện nói chuyện.-Minh nói rồi mở cửa bước ra, cô vẫn còn ngớ ra chẳng biết gì cả. Đến khi nghe Minh đóng cửa cái rầm mới chợt tỉnh giấc khỏi "cơn mộng".
_Anh...anh thôi đi! Tôi không tin, rốt cuộc là có buổi chụp hình hay anh đi công tác cho công ty hả?-cô lùi lại, ngồi xuống sofa.
_Em hay ghê ta, anh đi công tác 3 năm bên đây. Công ty phái anh qua rèn thêm trình độ ở Đại Học New York, không có gì là qua mắt em được nhỉ?-anh cũng ngồi xuống kế cô, tay trái choàng vai cô.
_Biết lắm mà, đi đâu cũng có cái bản mặt của anh. Làm ơn tha cho tôi đi, cái tên thần tượng đáng ghét này.(câu này quen hông, quen hông?)-cô né tránh cái choàng vai, bĩu môi.
_Anh không tha đâu, nhất quyết không. Có chết cũng không, anh sẽ đi theo em cả đời. Em chỉ có nước làm phu nhân Lâm Gia thôi chứ em không còn lựa chọn nào khác đâu.-anh bình thản, bấm tivi.
_Anh ở đó mơ đi! Anh làm ơn đi về, tôi còn phải làm rất nhiều việc.-cô đuổi thẳng luôn.
_Anh sẽ ở đây, em quên Lâm Gia và Gia Phong là đối tác à? Chú Phong nói anh cứ ở đây, hồi sáng anh có gặp chủ nhà rồi, cậu ấy rất hiếu khách à nha.-anh nói dối không chớp mắt luôn.
_Đùa...tự xử đi!-cô nói rồi đứng dậy xách balo đi thẳng lên lầu tắm rửa sạch sẽ. Đi xuống bếp bắt tay vào việc nấu nướng. Hơn 45 phút thì mùi thơm bay khắp nhà, anh vội tắt tivi chạy xuống ôm eo cô.
_Thơm ghê ta!
_Bỏ ra nếu không muốn cái chảo này hạ cánh vào mặt anh.-cô lạnh lùng.
_Rồi rồi, sao em lạnh thế? Không thương anh à?-cái giọng nhõng nhẽo thấy phát ơn luôn.(tg: em lạy anh ạ! Muốn nôn rồi này.)
_Anh đi về dùm đi. Nhà có 2 phòng, tôi và thằng cha tóc vàng kia ở là hết rồi. Ra khách sạn ở đi.-cô giải thích nhằm mục đích tống cổ cái tên điên này đi dùm.
_Anh sẽ ở phòng em, nghe nói là giường đôi mà!-anh thong thả ăn vụn cái bánh quy cô mới nướng.