Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi tiếng sóng biển rì rào và cũng một phần là do cái bụng của cô đang đánh trống ầm ĩ. Bước xuống giường nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chíu vào làm cô chói mắt. Nắng? Đẹp? Cái gì ta? Cái gì của nắng? Liên tù tì cái từ nắng cứ xuất hiện trong đầu cô. Đầu cô nhứt khủng khiếp, gạt qua một bên. Cô tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
_Oh my god! Beach...i like it...i like it-cô la toáng lên. Nhìn sang cái cửa bên kia, cô lật đật chạy lại mở ra. Ôi mẹ ơi, chỉ cần bước xuống ba bậc thềm nữa là đôi chân cô có thể chạm đến nước biển lạnh ngắt kia. Xung quanh là vài tảng đá lõm chõm lên trên mặt nước, một vài con chim đậu trên đấy. Yên bình quá nhưng cũng đói quá.
_Ủa! Huy đâu?-cô giờ mới sực nhớ đến anh.
_Hay thiệc! Giờ mới nhớ luôn.-anh ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng, ánh mắt quét một lượt lên người cô mang vẻ giận dỗi.
_Ái! Quên mà. Đói rồi, đi ăn nha.-ánh mắt cô long lanh không tả nổi. Cô biết chiêu này sẽ làm anh động lòng mà.
_Anh không thua nữa đâu, gì mà có một chiêu sài hoài!-anh nhếch môi châm chọc.
*Rầm*-như có một tảng đá siêu to ngã lên đầu cô.
_Nè! Xin lỗi mà, em muốn ăn.-cô chạy lại ôm tay anh nũng nịu như đứa trẻ vòi bánh.
_Làm gì để chuộc lỗi?-anh nhướng mắt nhìn lên môi cô.
_Bớt đi! Đúng là cá sấu biến thái.-cô nhận thấy ánh mắt ann không trong sáng liền bỏ tay anh ra, nhích ra xa 1m. Mặt hầm hầm liếc anh.
_Vậy khỏi đi ăn nha, ra uống nước biển cho no chịu không? Đã có lỗi còn đòi hỏi.-anh thong dong nhìn ra biển.
_Áiiiisss! Tức quá.-cô hét lên rồi nhích lại hôn lên má anh một cái thật kêu.-Rồi nha, được voi đòi tiên, à không, được vàng đòi kim cương.-cô phì mũi.
_Vàng là em chứ ai? Lá ngọc cành vàng của ba của mẹ, anh có biết nụ hôn của em đáng giá kim cương không hả? Tức thiệc, không hiểu sao lại quen được anh luôn!-cô tức giận đứng lên đi vào phòng vệ sinh.
_Thấy ghê hông! Vậy là tui không biết có được bao nhiêu viên kim cương rồi ấy nhỉ?-anh cố tình nói to để ghẹo cô.
_IM ĐI!-cô hét vọng ra.
Cô và anh dắt tay nhau thong dong ra phòng tiếp tân và đi thẳng ra thuyền. Đó là một con thuyền rồng khá lớn ở ngoài biển, sảnh lớn là một hàng dài thức ăn buffe với đầy đủ thức ăn sáng từ đơn giản cho đến cầu kì. Các bàn ăn được xếp liên tiếp lan can của thuyền, nhìn vừa phong kiến vừa hiện đại với khăn trải bàn hoa văn phong phú và khá đẹp mắt.
_Oa! Đây là đâu vậy?-cô hớn hở nhìn một dãy thức ăn dài mà chảy nước bọt.
_Đây là thuyền ăn của resort của anh! Nó có tên là Beach BTF.-anh nhìn cô dịu dàng.
Cái gì? Resort của anh à, mà cũng đâu có gì là bất ngờ. Vị thiếu gia của tập đoàn lớn như anh có làm chủ một khu du lịch ở nước ngoài còn là bình thương chứ nói gì là cái resort hạng A trong nước này.
_BTF?-cô không hiểu ba chữ ấy là gì nhưng cũng liền bỏ qua một bên, lấy đĩa dưới bàn đi gắp một đĩa thức ăn thiệc đầy cùng một ly sữa tươi pha chút coffee.
Ngồi xuống bàn, cô vừa ăn vừa ngắm biển. Miệng nhai loàm nhoàm nhưng vẫn không ngừng luyên thuyên kể chuyện này nọ về biển. Cái vẻ đẹp thiên thần tự nhiên mất hút.
_Em nhai cho hết đi rồi hẳn nói.-anh nhìn mắc cười lắm nhưng chỉ sợ cô bị nghẹn.
Cô hết nói, cúi xuống tống hết đống đồ ăn dưới đĩa vào miệng, quay qua cầm ly sữa hút một hơi hết ly.
_Oa, no quá!-cô vuốt bụng.
_Thiệc bái phục em luôn, ăn như hạm đội vậy mà sao dáng vóc không bị bể. Có bí quyết gì chia sẽ chị em nghe chơi.
_Gì chứ?-cô trợn tròn mắt nhìn thẳng vào anh. "Chị em nghe chơi?", cái cụm từ đó có vẻ sao sao ấy nhỉ.
_Đùa chút!-anh cười ha hả. Lần đầu thấy hoàng tử lạnh lùng cười thấy "ghê" vậy luôn. Dù trên tạp chí hay họp báo anh đều giữ cái gương mặt uy nghi thoát tục ấy. Thât là một sự kiện hiếm có.
Mọi người quay qua nhìn anh với dáng vẻ như vừa trông thấy người ngoài địa cầu.
Anh ho vài tiếng, chỉnh lại tướng ngồi chỉnh tề rồi nghiêm mặt thong dong uống ngụm nước.
_Thật nhé! Có gì em sẽ chia sẻ bí quýêt cho chị nha!-cô che miệng nói nhỏ với anh cười hì hì.
_Được lắm! Cho em chết.-anh gằn dọng, lau miệng rồi đứng dậy kéo tay cô đi.
o0o
_Đi đâu dợ?- cô ngơ ngác.
_Đi về phòng lấy đồ đi về- giọng anh hơi gắt.
_Ờ thì đi!-cô lè lưỡi gườm anh.
_Lấy đồ đi, em có gì đâu mà lấy!-cô ngồi xuống giường đung đưa chân nhìn anh mặt hầm hầm ở ghế sofa.
Anh ngước lên nhìn cô, vẻ mặt lạnh toát.
_Sao? Lúc nãy anh làm trò cười em hả hê lắm à?-anh lạnh lùng.
_Hả hê quái gì? Tự biên tự diễn đi nha.-cô thấy anh như vậy càng bực.
_Mất mặt.-anh thốt ra hai từ rồi đứng lên tiến về phía cô.
_Mất cái quầ*!-cô lẫm bẫm.-Tránh xa ra nha.-cô ngước lên thấy anh đi lại thì nói to.
_Ngồi im!-anh phát ra hai từ lạnh lùng ra lệnh.
Anh tiến lại, gương mặt hạ xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Cứ như thế, cô lại lãng tránh ánh mắt anh, ngước lên ngước xuống. Con ngươi không ngừng di chuyển từ hướng này sang hướng kia. Mặt cô dần dần đỏ lên, tim đập thình thịch.
Bỗng....anh hạ người ngã đầu vào vai cô, dụi dụi như mèo ướt.
_Anh sao vậy?-cô thấy bộ dạng này của anh thì từ tức giận liền quay ngược lo lắng.
_Buồn.....đỉnh điểm rồi.-anh nói nhỏ.
_Sao buồn? Em sai hả, em xin lỗi mà. Đừng buồn, thôi mà đi về nhà. Đi hôm qua giờ mẹ lo lắm á.-cô nhỏ nhẹ vuốt tóc anh.
_Buồn lắm, buồn....ngủ lắm. Tối qua em sốt cao, anh thức đến sáng luôn nên giờ muốn ngủ.-anh dụi dụi, nói lơ mơ.
_Hừ! Đi lên xe mau, lên đó ngủ, em chạy xe cho.-nói rồi cô cầm điện thoại của anh lên rồi lôi tay anh ra xe.
Anh yên vị ở băng xe sau, ngủ ngay. Cô đeo mắt kính vào, cô chỉnh cho trần xe lên che đậy khoảng mui trần nắng chói.
Cô lái một mạch về nhà cô, kêu anh dậy lên phòng cô ngủ còn cô đi thay đồ rồi ra vườn tưới mấy cây hoa. Sau đó ngồi xích đi đong đưa đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Đột nhiên ngoài cổng có ai đó bấm chuông.
Cô thả cuốn truyện tung tăng ra mở cửa.
_Chào! Cậu khỏe chưa?-cậu con trai lạ mặt nhưng cô có cảm giác rất quen thuộc.
_À khỏe! Mà cậu là....-cô ngập ngừng, đầu óc không ngừng hoạt động.
_Mình là Kiến Phong.-cậu con trai cười tươi.
Nắng, con trai của nắng?
_Người con trai của nắng?-cô nói nhỏ, trong đầu cô như nhớ lại chuyện gì đó.
_Cậu nhớ sao?-cậu tươi cười, ánh mắt lóe lên tia vui mừng.
_Chỉ là, thấy quen thuộc. Cậu vào nhà chơi.-cô ngoắc cậu vào. Hai người ngồi trên xích đu đưa qua đưa lại.
Cô vẫn cầm tiểu thuyết, cậu ngồi ngắm nhìn cô. Cả tuần rồi không gặp, cậu nhớ cô đến phát điên. Giờ cậu mới thấy được sức chịu đựng của cậu thật buffalo, từ khi lên lớp 10, rồi đến giữa lớp 11, cô và cậu chỉ gặp nhau đâu đó 3,4 lần. Nhìn nhau chỉ cười nhưng vẫn chịu được lâu thế, đằng này chỉ mới 1 tuần mà cậu nhớ cô da diết. Gặp lại cô, cô lại có thể nhớ được cái biệt danh chính cô đặt cho cậu như thế, cậu mừng không thể xuể.
_Cậu vẫn còn đọc Bông Hoa Của Nắng sao?-cậu nhìn cuốn tiểu thuyết.
_Thì thấy buồn nên đọc, công nhận hay thiệc nha. Mà ở đầu trang có ghi "Kiến Phong thân tặng" nè.-cô dở trang đầu tiên.
_Chính xác là cậu đã đọc quyển này 32 lần từ trước đến giờ.-cậu cười nhìn cô.
_Xin lỗi, tớ không nhớ. Mà nhà cậu ở đâu, không thấy cậu đi xe?-cô thắt mắc.
_Nhà tớ bên kia, tớ và cậu đã thân từ hồi mẫu giáo rồi!-cậu chỉ về căn biệt thự nhà cậu.
_À, thật xin lỗi!-cô tỏ vẻ hối lỗi.
_Không sao! Tớ chính là người làm cậu như thế này nè!-cậu cũng cúi đầu.
_Tớ có nghe ba nói, nhưng vụ việc lúc ấy là thế nào? Kể tớ nghe được không?-cô vỗ vai cậu, ánh mắt mong muốn.
_Linh!-anh đứng trên ban công nhìn xuống.
____________End Chap__________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT