An Nhược Cốc dần dần quen với việc có một tiểu chính thái lẽo đẽo đi theo sau. Bạn đi học cậu ta đi theo, bạn đi ăn cậu ta đi theo, bạn đến Hội sinh viên cậu ta cũng đi theo.
Quên nhắc tới, bạn nhỏ Ngôn Tiếu hiện tại cũng là một thành viên của ban văn nghệ, tuy bảo cậu lên kế hoạch thì cậu nói không có kinh nghiệm, bảo cậu lên biểu diễn thì cậu vờ như không nghe thấy, nhưng cậu thật sự được đám học tỷ giữ lại. An Nhược Cốc cũng không quản, y chỉ thầm cầu mong trong lòng nhóc con nào đó sẽ không nói mấy lời kinh người cũng như có mấy hành vi dọa người là tốt rồi.
Tiệc chào đón người mới rất nhanh liền tới.
An Nhược Cốc mỗi ngày bận đến gần như chân không chạm đất. Tất cả mọi việc lớn nhỏ từ trang phục đến đèn đóm đến đạo cụ, mà quan trọng nhất là vấn đề tiết mục biểu diễn, mỗi tiết mục y đều phải tự mình kiểm tra. Tiết mục có hay đến đâu mà xem đi xem lại gần chục lần cũng sẽ trở nên nhàm chán, cho dù người diễn có xinh đẹp đến mấy đi chăng nữa. Mấy tiết mục kiểu ca hát diễn kịch thì còn dễ, trên cơ bản không cần chỉ đạo, hiệu quả không cao liền trực tiếp pass.
Khó nhất là hai tiết mục vũ đạo, một tiết mục nhảy jazz, một tiết mục múa truyền thống. Ngoại trừ hai người nhảy chính có kỹ thuật tốt ra, biểu hiện những người nhảy còn lại đều thực khiến người ta lo lắng, không phải không nhớ được động tác mà là không theo kịp tiết tấu, thêm nữa toàn thể phối hợp không đồng đều.
Tuy nói đến lúc này trang phục thống nhất, ánh sáng bật lên là thấy hiệu quả, tập luyện lâu như vậy, bản thân An Nhược Cốc vẫn chưa hài lòng.
Mà sự khinh bỉ của bạn nhỏ nào đó lại càng rõ ràng, cậu nói: “He.”
An Nhược Cốc mất hứng, “Học đệ Ngôn có ý kiến gì sao?”
“Anh bảo mấy cô nàng tự mình tập trước gương sẽ biết.”
An Nhược Cốc nhíu máy, “Không phải ai cũng có nền tảng cơ bản. Các đàn chị luyện tập lâu như vậy cũng rất vất vả rồi. Nếu cậu có đề nghị nào hiệu quả thì nói thẳng ra, nếu không có thì về nghỉ ngơi đi.”
Giọng y không lớn, biểu hiện bên ngoài cũng không quá nghiêm túc, nhưng có thể khiến người nghe cảm giác rõ được y đang tức giận.
Ánh mắt nhìn y của mấy cô gái tập nhảy đã chuyển từ ái mộ sang sùng bái. Các cô tập lâu như vậy, trong lòng thực không thoải mái. Cùng một bài hát cùng một điệu nhảy, mỗi ngày tập đi tập lại hệt lần này đến lần khác, khiến người ta cảm thấy thực chán ghét, mà ngoài ra vì bản thân không có nền tảng nên khi mắc lỗi liền cảm thấy mình thực thất bại.
Mà An Nhược Cốc luôn ở bên cạnh cổ vũ các cô, không ngại phiền mà tự mình làm mẫu một vài động tác, hiện tại y còn lên tiếng bảo vệ bọn cô. Thực may mắn a, trên đời còn có nam sinh hoàn hảo như như vậy. Nhóc con bên cạnh là ai, bộ dạng đáng yêu như vậy, tính cách lại thực đáng ghét!
Ngôn Tiếu bĩu môi, “Tập luyện trước gương mới có thể nhìn ra động tác của mình xấu đến mức nào. Từ bên trái vàio người thứ nhất độ rộng của động tác không đủ lớn, thu chân thu tay thật khó coi; người thứ hai căn bản là theo không kịp, luôn quên chuyển động tác; người thứ ba xoay mạnh quá mức, khó coi. Kỹ thuật nhảy không phải dùng để khoe khoang. Người thứ tư sao, cũng không tệ.”
Cô nữ sinh thứ tư vừa định mỉm cười chợt nghe cậu nói, “Nhưng tóc tai thật ngứa mắt, cứ phất qua phất lại che hết cả mặt, khó coi. Hàng thứ hai, từ bên trái vào, người thứ nhất….”
An Nhược Cốc lúc này mới nhận ra một vấn đề, mỗi lần y chỉ chú ý đến hiệu quả của cả nhóm, mà xem nhẹ tật xấu riêng của từng người. Tuy có nhắc qua, nhưng không có lời khuyên rõ ràng để các cô sửa lại, vì y luôn cảm thấy có thể tạm cho qua. Mà chính vì tâm lý qua loa này mà cả nhóm mới không có tiến bộ. Mà hai bài nhảy kia căn bản không tạo nên hiệu quả, các cô chỉ là đang khoe ra ưu thế của riêng mình.
Tình trạng của nhóm múa truyền thống cũng không khác gì.
An Nhược Cốc lấy điện thoại gọi cho Tân Hâm, bảo cô đi thuê hai phòng tập nhảy chuyên dụng. Sau đó vừa quay đầu lại liền phát hiện không thấy nhóc con kia đâu nữa.
Không phải tức giận chứ, An Nhược Cốc có chút hối hận lời mình nói vừa rồi không biết có quá đáng hay không.
Mà nghĩ lại, nếu một chút đó đã coi là quá đáng, vậy Ngôn Tiếu mở miệng là nói ‘khó coi’ thì tính sao? Y quả nhiên làm người tốt quá lâu rồi.
Cứ nghĩ như vậy, lơ đãng nhìn thấy ở chỗ nhóc con kia vừa đứng có để lại một tờ giấy.
Phía trên vẽ mấy cái đầu heo xấu xí vô cùng, còn có dòng chữ: 34s → vung tay ra trước, 1’07s → quỳ xuống đứng dậy, 2’13s → đổi vị trí trái phải, còn có lúc kết thúc thời gian đứng nghiêm dài một chút, đầu heo!!!
An Nhược Cốc không khỏi bật cười.
Nhóc thối nêu ra là mấy lỗi thường gặp, cậu thay đổi làm biên độ động tác trở lên lớn hơn nhưng lại dễ thực hiện hơn so với lúc trước, mà về mặt thời gian lại trở nên càng dễ nắm bắt. Vì màn nhảy này từ lúc bắt đầu đã quyết định rồi, trên mạng cũng có bài dạy, căn bản không ngờ có thể đổi động tác thành như vậy.
Kết quả làm ít công nhiều.
Vì thế sau khi tập luyện xong, học trưởng An lần đầu chủ động gọi điện cho học đệ Ngôn.
“Làm sao.” Giọng nhóc con rầu rĩ.
“Cảm ơn.”
“À.”
“Người không suy nghĩ đến nền tảng của bọn họ là tôi, tôi nghĩ họ chỉ cần không ngừng tập luyện sẽ tốt hơn, quên mất vấn đề khả năng vũ đạo riêng của từng người.”
“Hừ.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy.”
“Không được, tôi đói bụng.”
An Nhược Cốc nhìn đồng hồ, 21:48, cậu ta dám nói ‘tôi đói bụng’ – ba chữ này tuyệt đối là câu Ngôn Tiếu nói nhiều lần nhất. Thôi được rồi, cậu ta còn nhỏ, cơ thể vẫn đang phát triển.
“Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh quy lần trước anh cho tôi ăn! Còn có bạch tuộc viên, bánh roti của quán nhà họ Lý, còn muốn trà sữa ở quán tàu điện ngầm.”
“Nhưng, ngoại trừ cái đầu tiên có thể thực hiện được, những cửa hàng khác đều đóng cửa rồi.”
Lúc này, từ đầu bên kia đột nhiên truyền tới giọng của Chu Bằng, “Nhược Cốc cậu mau về đây! Mau lôi con trai của cậu đi, nó sắp ăn hết đồ ăn của ông rồi!”
Được rồi, bây giờ ngay cả cái thứ nhất cũng làm không được. “Từ từ, Bằng tử? Ý cậu là, Ngôn Tiếu đang trong phòng ký túc của chúng ta sao?”
“…… Không phải cậu bảo nó tới sao?”
“Nó nói cậu bảo nó về nghỉ ngơi, còn bảo ký túc xác của chúng ta gần hơn một chút.”
“……..” Được rồi, hai câu đó y đều từng nói qua, nhưng không có cùng nói một lúc có được không?
Điện thoại lại trở về trong tay Ngôn Tiếu. “…… Học trưởng?”
“Gì?”
“Còn cả snack khoai tây nữa!” Nói xong trực tiếp cúp máy.
An Nhược Cốc nhận mệnh đi một chuyến đến siêu thị. Tuy mấy món Ngôn Tiếu nói đều không thể mua được, nhưng y biết đối với tên nhóc cuồng ăn vặt kia, trên cơ bản chỉ cần ăn được là sẽ chấp nhận. Vì thể lỉnh cà lỉnh kỉnh mua về một đống.
Nhưng lúc An Nhược Cốc về đến nơi, tiểu kỳ ba đã đi rồi.
Sau đó di động nhận được một tin ngắn: Học trưởng hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Còn có một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
An Nhược Cốc nhìn về phía người gửi, Ngôn Tiếu. Lại nhìn một lần nữa, đúng mà, thật sự là Ngôn Tiếu.
“Bằng tử, cậu cho Ngôn Tiếu ăn thứ gì không sạch sẽ sao?”
“A?”
“Không có gì.”
Sau đó An Nhược Cốc phát hiện, máy tính không bật lên được!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT