Ngôn Tiếu đi theo phía sau, một đường đến thẳng dưới nhà J.

An Nhược Cốc bất đắc dĩ nhìn cậu: “Học đệ Ngôn, cậu rốt cục muốn gì?”

“Tính sổ!”

“Hả?”

Ngôn Tiếu ủy khuất đáp: “Số điện thoại anh cho tôi là giả, anh còn không muốn gặp tôi, vừa rồi anh còn giả vờ không nhận ra tôi!”

“…… Số là thật, chỉ là ngừng dùng thôi. Tôi cũng không phải không muốn gặp cậu. Tôi thật sự rất bận, cậu cũng thấy rồi đấy. Còn nữa, tôi vừa rồi thật sự không nhận ra cậu.”

“Anh, anh cư nhiên không nhận ra tôi!”

“….. Còn chuyện gì nữa không, tôi phải đi lên.”

“Từ từ, cho tôi biết lịch học của anh.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn đi học cùng anh.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, mấy cậu hẳn còn phải tập quân sự.”

“Tôi hôm trước đã đi làm một giấy chứng nhận mắc bệnh ngoài da giả, không cần phải tham gia. Tôi mới không đời nào đi phơi nằng thành Hách ca.”

“…..” Hóa ra hôm đó đến trạm xá của trường là vì chuyện này. An Nhược Cốc quyết định nói dối, “Nhưng tôi phải đi với bạn gái. Bận rộn lâu như vậy, cũng nên chăm sóc cô ấy một chút.”

Không ngờ tiểu kỳ ba nhướn mày, “Nói dối. Anh vốn không có bạn gái.”

“….. Tôi định mai sẽ tỏ tình.”

“Không sao, tôi chỉ đi cùng anh, anh mang theo người khác cũng được.”

Vì thế ngày hôm sau An Nhược Cốc thật sự mang Ngôn Tiếu đi học. Đương nhiên, y cũng không cho cậu ta lịch học.

Bởi vì ca 2 mới có tiết nên An Nhược Cốc thực thoải mái ngủ thẳng đến 8 giờ. Y mấy hôm nay thực sự mệt không ít.

8h15’, An Nhược Cốc thức dậy xuống giường. Những người khác đều đã đi rồi.

Lúc nhìn thấy có hai cái chân trắng trẻo ngồi trên bàn mình ung dung đung đưa, y nháy mắt có một loại xúc động – muốn leo lên giường ngủ tiếp một giấc, sau đó tự nhủ với bản thân những gì vừa nhìn thấy đều là mơ.

Nhưng y không thể.

Vì thế y liền cười thực tươi, “Học đệ, buổi sáng tốt lành.”

Tiểu kỳ ba méo miệng, “Không tốt chút nào, tôi không tìm thấy thẻ cơm đâu cả.”

An Nhược Cốc lấy gói bánh quy trên bàn Chu Bằng đưa cho cậu, “Làm giấy báo mất chưa?”

“Chưa, tôi một mực ngồi đây chờ anh dậy.”

An Nhược Cốc nhịn không được, “Sao cậu cứ muốn theo tôi?”

Tiểu kỳ ba tiếp tục đung đưa chân, “Anh không đeo kính cũng rất ưa nhìn.”

“…. Tôi đi rửa mặt trước.”

Lúc An Nhược Cốc từ nhà vệ sinh đi ra, Ngôn Tiếu đang xé lịch học y dán trên tường.

Y vội ho một tiếng, tiểu kỳ ba quay đầu lại cười rạng rỡ, “Khát.”

An Nhược Cốc nhìn túi bánh chỉ còn chút vụn trên bàn, cam chịu đi rót cho cậu một cốc nước.

Sau đó cam chịu mang cậu đi làm giấy báo mất, cam chịu cùng cậu ta ăn hết một bát cháo ngô, rồi nhận mệnh mang cậu ta cùng vào một lớp tự chọn có tên là ‘Văn hóa và lịch sử loài người’.

Loại lớp học lớp hơn hai trăm người nay kỳ thật có đến hay không cũng như nhau. Chẳng qua là giáo viên trên bục đọc đọc sách, phía dưới nên làm gì thì làm. Mọi người nói chuyện, ngủ, ăn vặt không quá hai giờ là hết tiết.

An Nhược Cốc ngồi ở bàn thứ ba tính từ cuối lớp. Ngôn Tiếu ngồi bên trái y, sau đó một cô nữ sinh đến ngồi xuống bên phải y.

Ngôn Tiếu hỏi: “Đây là cô gái mà anh định tỏ tình hôm nay sao?”

Mặt cô nữ sinh kia thoắt cái liền đỏ bừng, không biết vì vui sướng hay thẹn thùng.

An Nhược Cốc liếc mắt một cái, phát hiện y không quen. Cô gái kia thoạt nhìn rất nhu thuận, da trắng, là kiểu mà An Nhược Cốc thích. Ngay khi y còn đang suy nghĩ không biết có nên chào một tiếng không, nữ sinh kia mở miệng nói chuyện.

“Cái đó, chào bạn học An, mình là Trầm Sâm lớp 3 khoa Hậu cần, có chút chuyện muốn nhờ.”

An Nhược Cốc mỉm cười, “Nói đi.”

Mặt cô nữ sinh lại đỏ bừng, “Câu lạc bộ bọn tôi hôm nay tuyển thành viên mới, có thể giúp bọn tôi cos một nhân vật không?”

“Câu lạc bộ anime?”

“Đúng rồi. Vì nghĩ tới nghĩ lui, ngoại hình của bạn học An hợp với…”

“Xin lỗi, tôi chưa từng tham gia qua mấy thứ như thế này.”

“Không sao, bạn học An chỉ cần đứng im đó là được rồi, đi mà đi mà!”

Ngôn Tiếu vẫn luôn ngồi bên cạnh thích thú nhìn, đột nhiên chen vào một câu: “Không phải 384 chứ?” (384 là chỉ anh Seb trong Kuroshitsuji nha)

Nữ sinh ngẩn ra, “Đúng vậy.”

“Vậy tôi có thể thử vai thiếu gia không?”

Nữ sinh kia nhìn chằm chằm cậu một lúc, mắt liền lóe sáng, “Tốt quá rồi!”

Ngôn Tiếu lắc lắc cánh tay An Nhược Cốc, “Chúng ta đi thử đồ, dù sao lớp này cũng không ai nghe.”

Thế là ba người bọn họ liền từ phía cuối lớp đi ra ngoài.

Mãi cho đến lúc đi đến trước cửa CLB anime An Nhược Cốc mới nhận ra, y hình như chưa có… đồng ý thì phải?

An Nhược Cốc lúc này mới biết Trần Sâm là trưởng CLB anime. Cái gọi là CLB anime, chính là nơi vì các trạch nam hủ nữ vĩ đại mà lập nên một chỗ tập trung danh chính ngôn thuận, cho nên mấy thứ bán hủ là rất cần thiết.

Dường như cả CLB đều đã cos qua truyện ‘Hắc quản gia’, nhưng thật sự thành công thì không được nhiều. Trang phục đủ, khí chất không đủ; khí chất đủ, ngoại hình không đủ; sau đó ngoại hình đủ, lại thật đáng tiếc coser đều là nữ a a a.

Vì thế An Nhược Cốc và Ngôn thiếu gia đã xuất hiện rồi.

Giữa một đám những bộ trang phục màu mè sặc sỡ, áo đuôi tôm cùng trang phục Gothic của bọn họ thật khiến người khác kinh diễm mà cũng rất đẹp mắt.

Vì thế mấy cô nhóc đi thành đám chạy lại đòi chụp chung. Vì thế số thành viên của CLB anime năm nay tăng lên gấp ba. Vì thế các CLB khác vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim.

Vì thế một ngày sau này thành viên CLB đột nhiên nhận ra hai coser kia không xuất hiện nữa cũng không phải chi tiền thuê về blablabla nên rất bất mãn.

Bạn nhỏ Ngôn Tiếu thực thoải mái. Cậu ngồi trên một chiếc sofa không biết lấy từ đâu ra, trên tay cầm một ly hồng trà cực kỳ tinh xảo, quan trọng là, bên trong không phải hồng trà nóng bảy, tám mươi độ, mà là nước ô mai mát lạnh một học tỷ tốt bụng chuẩn bị cho.

Mà An học trưởng không đồng ý giúp đỡ, thật sự ‘chỉ cần đứng im là được rồi’. Nhưng vô cùng bí bức, y phải giữ mãi tư thế cúi nửa người, trên mặt còn phải mỉm cười.

Tóm lại, bọn họ hoàn thành thật xuất sắc là được rồi. Ngôn Tiếu chỉ cần tỏ vẻ lạnh lùng ngồi đó là được, mà một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như An Nhược Cốc, mặc kệ có muốn hay không, tuy thật sự rất vất vả, y vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người.

An Nhược Cốc ngoài mặt mỉm cười cao nhã, trong lòng thì khổ sở hận thù.

Đột nhiên cảm thấy trên môi hơi lạnh, tiếp đó nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tinh xảo.

“Cho anh, há mồm.”

Ngôn Tiếu bón xong cốc nước ô mai, liền nói: “Học trưởng anh ngồi đi.”

An Nhược Cốc có chút tinh thần hoảng loạn ngồi xuống. Sau đó y bắt đầu nghĩ, thật ra nhóc con này cũng không tồi, bản thân làm người lớn có phải hơi có chút u ám.

Sau đó…. thiếu gia ngồi lên đùi Sebastian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play