Edit: Hiên Vũ

Khi Nhạc Minh Huy tỉnh lại, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, anh mất rất nhiều sức lực mở mắt ra, liền thấy một bóng người ngồi trên ghế, dựa bên giường, trước lắc sau gật ngủ không yên.

Anh muốn đứng lên, lại cảm thấy ngang hông một trận đau đớn, đành phải nằm lại trên giường, trí nhớ dần dần trở lại trong đầu. Không giữ lời với cậu rồi, anh nghĩ, anh đã đồng ý với cậu không có việc gì.

Nhạc Minh Huy cười khổ, mình làm việc nhiều năm như vậy, vết thương lớn nhỏ không ngừng, từ trước tới nay đều thấy không sao cả, nhưng lần này có chút khó chịu, để cho cậu đau lòng, Nhạc Minh Huy biết, cậu sợ có người lại qua đời trong lòng ngực của cậu.

Nằm trong chốc lát, Nhạc Minh Huy cảm giác mình khá hơn nhiều, hắng giọng, lúc này mới lên tiếng gọi cậu: “Đàm Cẩm? Đàm Cẩm tỉnh tỉnh. ” Anh nghe thấy giọng mình rất khàn, từ trong cổ họng chỉ phát ra tiếng a a.

Đàm Cẩm giật mình, chợt từ chỗ ngồi đứng dậy, thấy anh tỉnh lại, trong đôi mắt bắn ra vẻ vui sướng, một bước đi tới bên cạnh anh, khom lưng hỏi anh: “Anh thế nào rồi?”

Đầu cậu nhẹ nhàng hạ lên trán anh, trong mắt đều là quan tâm, Nhạc Minh Huy cảm giác tình cảm mãnh liệt trong lòng mình dường như muốn trào ra, không chỗ phát tiết. Nhưng anh chỉ cười cười, nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Tại sao cậu không thay quần áo.”

Đàm Cẩm vẫn mặc đồng phục nhuốm máu, nhưng thoạt nhìn không hề quá mệt mỏi, cậu ấn công tắc ở đầu giường, dùng bông tăm thấm chút nước ấm, nhẹ nhàng lau đôi môi khô khốc của Nhạc Minh Huy: “Hiện tại đã là bốn giờ chiều, tôi muốn nhìn anh đã tỉnh rồi trở về thay đồ.”

Mặc dù biết Đàm Cẩm chỉ quan tâm mình như đồng đội, nhưng Nhạc Minh Huy vẫn vui vẻ, trong lúc đợi bác sĩ, anh đột nhiên nói với Đàm Cảm: “Xin lỗi, để cậu lo lắng.”

Đàm Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười, vẫn nho nhã và có cảm giác chữa bệnh như cũ: “Chúng ta là bạn bè, không nên nói chữ cảm ơn.”

Nhạc Minh Huy không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, nhưng anh hiểu được, có thể được Đàm Cẩm xem như bạn, cũng không nhiều lắm, anh có tài đức gì, mà coi như bạn.

Vết thương còn đang âm ỉ đau, có lẽ dùng ít thuốc tê nên anh cảm thấy đầu óc không quá tỉnh táo, lầm bầm một câu: “Nhưng tôi không muốn làm bạn bè cậu. ” âm thanh kia rất nhỏ, Đàm Cẩm nghe không rõ lắm, chỉ nghe được hai chứ bạn bè.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, nhìn tình trạng của anh rồi mới nói: “Cậu tỉnh lại rất nhanh, do thân thể tốt, vết thương cũng không sâu, cũng không tổn thương đến xương và nội tạng, coi như cậu may mắn, tầm hai tuần có thể xuất viện.”

Nhạc Minh Huy cau mày, cố gắng tranh thủ: “Bác sĩ, một tuần không được sao? Công việc của tôi rất bận rộn.”

Bác sĩ mặt tròn tròn đeo kính hung hăng trừng anh một cái, miệng trách mắng: “Cảnh sát các anh đều không cần mạng nữa hả, thương gân động cốt một trăm ngày, với vết đâm trên bụng cậu, cho cậu hai tuần đã không tệ rồi.”

Thái độ hung hãn của anh ta rất dọa người, Nhạc Minh Huy bị sặc, không dám nói câu nào, đều do Đàm Cẩm nói giúp: “Đã rõ thưa bác sĩ, xin lỗi, chúng tôi nhất định chăm sóc tót anh ấy, bảo đảm hai tuần sẽ xuất viện.”

Bác sĩ kia cười cười với Đàm Cẩm, nói: “Vẫn là đồng chí cảnh sát này hiểu chuyện, cậu, ” Ông ta quay đầu trừng Nhạc Minh Huy một cái nữa, “Cậu ở lại yên ổn cho tôi, cho dù tôi không trực ban, cũng sẽ có bác sĩ khác coi trừng cậu, nếu cậu dám không ở đây, tôi sẽ báo cáo cho Tống cục của các cậu.”

Vị này rõ ràng là bác sĩ chuyên trị cho người của cục cảnh sát, ngay cả Tống cục cũng biết, Nhạc Minh Huy lắc lắc đầu còn chưa tỉnh táo hẳn, gắng sức nhìn anh ta, rất lâu mới nhận ra: “Bác sĩ Lương Hạ, là anh à??”

Lương Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sự thực là từ trước đến nay anh đều không nhận ra anh ta: “Cậu nói xem, mấy năm qua cậu rơi vào tay tôi bao nhiêu lần, mỗi lần đầu không nhận ra tôi.”

Nhạc Minh Huy rất lúng túng, nhưng lại không dám nói, lần cuối nhìn thấy ngài là nửa năm trước, khi đó ngài buộc tóc đuôi ngựa, hiện tại để đầu đinh, ai có thể nhận ra ngài chứ!

Lương Hạ dài dòng xong, lại nói với Đàm Cẩm một số việc phải chú ý, sau đó ngâm nga hát, rời đi.

Khi anh ta vừa kéo cửa ra, Vương Thư Kiệt gặp thoáng qua anh ta, cười híp mắt chào hỏi: “bác sĩ Lương, chiều tốt.”

Nhạc Minh huy không quan tâm hỏi cậu ta làm sao nhận ra vị bác sĩ kia, mà vội vàng hỏi: “Bối cảnh của người phụ nữ kia, đã tra được chưa? Xét hỏi rõ ràng tại sao bọn họ phải cướp? Súng lấy từ đâu?”

Vương Thư Kiệt tươi cười thân thiện, uống một hớp nước, mới chậm rãi hồi báo: “Đội trưởng, người phụ nữ kia tên Ngô Phương, tên bắt cóc bị bắn chết kia tên Dương Mạnh, bọn họ là một đôi, theo Ngô Phương khai báo, hai năm trước Trương Cường nhiễm thói cờ bạc, mỗi ngày không đi đánh bạc thì khó chịu, không đến hai năm đã thua sạch tiền trong nhà, còn nợ ngân hàng tư nhân ngầm một món tiền khổng lồ, những người đó nói nếu không trả tiền sẽ bán Ngô Phương, Trương Cường mới nghĩ ra cách đó, cướp tiền dẫn Ngô Phương rời đi.”

Nhạc Minh Huy hơi tựa vào đầu giường, Đàm Cẩm vẫn ngồi trên băng ghế, hai người đều không nói gì.

Vương Thư Kiệt nói tiếp: “Về nguồn gốc của súng, Ngô Phương cũng không quá rõ ràng, cô ta chỉ biết có một ngày Trương Cường thần thần bí bí, gọi điện thoại còn tránh cô ta, buổi tối nói ra ngoài uống rượu với bạn, trở lại thì có cây súng, cô ta nói bọn họ mất một tuần để chuẩn bị cho chuyện hôm qua, lại nhìn rất nhiều phim cảnh sát tội phạm, không ngờ vẫn bị bắt, Trương Cường đã chết, cô ta chỉ là đồng phạm, không việc gì phải giấu giếm.”

Nhạc Minh Huy theo thói quen híp mắt, tự nhủ: “Phải không? Tôi không cho là như vậy, thứ nhất, Trương Cường suy nghĩ rõ ràng, hắn nói chuyện rất mạch lạc, hơn nữa rất thông minh, căn bản không giống người hai năm mê muội trong cờ bạc. Thứ hai, Ngô Phương và Trương Manh đã từng xảy ra cãi vã ngắn, nếu như nói hai người đều vì tiền, không nên nửa đường trở về, hơn nữa Trương Cường làm như vậy là vì bảo vệ Ngô Phương. ” anh dừng lại, cảm thấy ngực có chút bực bội, cũng không nói nhiều được nữa.

Đàm Cẩm nhét cái gối sau lưng anh, tiếp nối câu chuyện, tiếp tục ý mà anh muốn nói: “Thứ ba, trong tay Trương Cường có súng, cũng không vì tiền mà sát hại bất kỳ con tin nào, hắn rất tỉnh táo, rất mạch lạc, còn có thể nói điều kiện với Nhạc đội, hắn cũng không mất trí, không giống như người bị buộc tới đường cùng. Thứ tư, mấu chốt nhất chính là, hắn đã chết, Ngô Phương còn sống.”

Tất cả đều là Ngô Phương nói, một người chết như Trương Cường, không nói được bất kỳ chân tướng sự thật nào.

Nhạc Minh Huy ngừng một lát, lại đứt quãng nói: “Kêu Đình Đình nhanh chóng moi ra bối cảnh của bọn họ, một người nữa và An Liên thay nhau thẩm vấn cô ta, xem còn giấu điều gì không, về phần mập mạp, nhiệm vụ của cậu, nặng một chút, bao quát nhân viên làm việc trong ngân hàng, mười hai con tin, cậu hỏi rõ sự thực mà bọn họ nhìn thấy.”

Anh ngừng một chút, cảm giác cực kỳ mệt mỏi, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng vẫn là mất sức nói ra những lời muốn nói: “Bắt tay vào điều tra sòng bạc, ngân hàng tư nhân ngầm, buôn bán súng ống, ” anh phải nhắm mắt lại, rồi gắng gượng mở ra, “Mặc dù vụ cướp ngân hàng không có bất kỳ tài sản tổn thất và con tin tử vong, nhưng sự tình liên quan lại tạo thành án, cậu trở về báo lại với Tống cục, phải thành lập chuyên… Án. ” hắn nói nói, nặng nề tiến vào mộng đẹp.

——————————————————————————————————————————

Vương Thư Kiệt nhếch mi, mặt tròn tròn tròn thật thà không tương xứng với biểu cảm kia, cậu ta đứng lên, kêu Đàm Cẩm cùng cậu ta về thay quần áo, lát lại tới.

Đàm Cẩm có chút do dự, cảm thấy bỏ một mình anh ở lại bệnh viện không tốt, nhưng Vương Thư Kiệt rất hiểu Nhạc Minh Huy, khuyên cậu: “Trở về đ, nếu anh ấy tỉnh lại thấy cậu còn ở đây, anh ấy sẽ tức giận, chúng tôi không đủ người, bác sĩ Đàm giúp đỡ một chút, cùng Đình Đình xem qua một lần ghi chép, cậu có lẽ có thể nhìn ra thứ gì khác biệt, đối với đội trưởng mà nói, công việc quan trọng hơn anh ấy.”

Cậu ta đã nói như vậy, Đàm Cẩm cũng không nên ở lại nữa, rót nước đặt ở đầu giường cho anh, lại dịch góc chăn, dặn dò y tá tuần tra trông nom anh nhiều hơn, lúc này mới cùng Vương Thư Kiệt rời khỏi bệnh viện

Nhạc Minh Huy bị tiếng chim sẻ líu ríu đánh thức, anh từ từ mở mắt ra, đứng dậy uống một ngụm nước, yên lặng ngồi trong chốc lát, mới cảm thấy tỉnh táo lại.

Anh nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên bệ cửa sổ đặt một bó hoa, không biết là ai đưa tới, mặt trời lặn phía tây kéo ra một mảnh ráng chiều, từng chút rơi lên giọt sương trên cánh hoa.

Vươn tay lấy ra điện thoại, nhanh chóng gạt số liên lạc, chỉ nghe anh nói: “Tống cục, tôi có một yêu cầu.”

Anh muốn rất đơn giản, chỉ là muốn Đàm Cẩm tạm thời vào đội, đặc biệt theo vụ án này. Bởi vì anh bị thương, thực sự không đủ người, Tống cục rất vui vẻ đồng ý.

Vụ án vẫn tiến hành ngắt quãng, trong một tuần, Ngô Phương nói không ra cứ điểm sòng bạc phi pháp, cũng không biết phương thức liên lạc với ngân hàng tư nhân ngầm, cô ta không biết gì cả, cả ngày khóc lóc, chảy nước mắt, giống như thật sự đau lòng vì mất chồng.

Nhưng cục cảnh sát rộng lớn, đặc biệt là đội 1, không ai tin tưởng cô ta.

Nhạc Minh Huy rất phối hợp bác sĩ, mỗi ngày Đàm Cẩm đều đến bệnh viện thăm anh, sau đó nói một chút tình tiết vụ án với anh, đừng nhìn bề ngoài hai mặt của Vương Thư Kiệt, trên thực tế cậu ta là người rất tháo vát, một tuần đã sắp xếp ra những điểm giống và khác nhau của mười hai con tin, bởi vì lúc ấy hiện trường hỗn loạn, bọn họ trong trạng thái bị áp bức, vì vậy độ tin cậy của lời khai không cao, nhưng cùng nói giống nhau chắc chắn không sai.

Trừ bảo an bị thương hôn mê, những người khác đều ít nhiều nói chút nội dung.

Quản lý sảnh chính nhớ được, lúc hai người đó đi vào, đã che mặt, cho nên anh ta phản ứng rất nhanh, còn chưa nhận được bất cứ uy hiếp gì đã ấn báo động.

Đôi tình nhân kia nói, tên cầm súng và tên cầm đao cãi nhau, cầm súng hỏi cô ta muốn bao nhiêu tiền, cô ta nói muốn năm trăm vạn, cầm súng nói quá nhiều, cảnh sát sẽ không đồng ý, sau đó hai người tranh chấp, suýt nữa đánh nhau, không ngờ người đàn ông trung niên kia muốn nhân cơ hội áp chế kẻ bắt cóc, lại bị hắn ta bắn vào cánh tay.

Người đàn ông trung niên kia cũng chịu thiệt, thấy bọn họ hung hăng như vậy, bản thân định cướp súng trước, kết quả vẫn chậm một nhịp, bị bắn thương.

Vết thương của Nhạc Minh Huy đã khép lại, có thể xuống đất đi từ từ, coi như sức khỏe đã hồi phục, anh vịn vách tường chậm rãi đi trong phòng, bên tai nghe giọng nói ôn hòa của Đàm Cẩm bàn bạc tình tiết vụ án, nhất thời cảm thấy hai người ở chung, mặc dù là thảo luận vụ án, vậy rất thú vị.

Một tuần qua anh ăn uống rất ngon lành, các đồng nghiệp đồng nghiệp ở cục cảnh sát cũng rất ân cần, mỗi ngày đều thay nhau tới đưa cơm nước, mình anh ăn không hết, luôn lôi kéo Đàm Cẩm ăn cùng, Đàm Cẩm sợ nhất lãng phí lương thực, vì vậy mỗi lần đều ăn sạch, kết quả sau một tuần, cậu ta mập lên.

“Đình Đình cẩn thận điều tra được, quê quán và bối cảnh mà Ngô Phương khai đều là thật, nhưng hai năm trước, sau khi vợ chồng họ bán nhà rời khỏi trấn, hàng xóm không còn gặp lại bọn họ nữa, hai người bọn họ không dùng thẻ ngân hàng, cũng không tra được điện thoại di động, đầu mối đứt đoạn từ hai năm trước. ” Đàm Cẩm nói xong, rõ ràng đang phân tích vụ án, lúc trước cậu làm nhân viên hỗ trợ vụ án nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tham gia điều tra, vì vậy rất là hăng hái, vậy rất nghiêm túc.

Lúc cậu nhắc tới tên đội viên, có thói quen giống hệt Nhạc Minh Huy, Nhạc Minh Huy thấy gương mặt cậu sau khi mập lên càng lộ vẻ khỏe mạnh, trong lòng thực sự vui thay cho cậu, hồi lâu mở miệng nói: “Ngô Phương mới là thủ phạm chính.”

Đàm Cẩm sửng sốt, cậu vừa rồi cũng có nghĩ đến, nhưng không dám suy đoán, bình thường nam nữ cùng phạm tội, nam giới là thủ phạm chính chiếm tỉ lệ cao hơn, nữ giới là thủ phạm chính cũng không thường xuất hiện, lần này lại có khả năng này.

“Cô ta rất thông minh, bởi vì một đồng bọn đã chết, cho nên cô ta cố gắng biến bản thân trở thành người bị hại, ý đồ làm xáo trộn điều tra. ” Nhạc Minh Huy dứt khoát đưa ra kết luận, sau đó nói: “Ngày mai tôi cần trở về trong cục, tự mình xét hỏi cô ta, vụ án này không thể kéo dài nữa.”

Thật ra Ngô Phương nói nhiều như vậy, sòng bạc, ngân hàng tư nhân ngầm gì đó, có lẽ đều không tồn tại, không thể nào một tia manh mối cũng không tra được, nhưng bọn họ cướp bóc là thật, bắn bị thương con tin đâm bị thương cảnh sát cũng là thật, đã tạo thành trọng tội.

Đàm Cẩm muốn phản bác, nhưng mở miệng lại không nói gì, chỉ hỏi anh: “Lúc nào?”

“Buổi sáng ngày mai đi, phiền các cậu xem ai rảnh, tới đây đón tôi, Lương Hạ ngày mai trực ca đêm, quyết định như vậy đi. ” Trí nhớ Nhạc Minh Huy rất tốt, một tuần đã dò rõ bảng sắp xếp ca làm của Lương Hạ, cho nên mới dám lớn mật trốn khỏi bệnh viện.

Ngày hôm sau vẫn là Đàm Cẩm tới, vừa vào cửa đã thấy Nhạc Minh Huy mặc đồ jean ngày thường, tinh thần phấn chấn ngồi ở đó, cậu cười: “Trông anh còn khỏe mạnh hơn tôi, thân thể thật tốt.”

Cậu vươn tay đỡ Nhạc Minh Huy đứng dậy, Nhạc Minh Huy lại tránh: “Tự tôi có thể đi. ” Trên mặt anh mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Đàm Cẩm ôn tồn như vậy, tựa hồ hòa tan cậu.

Đàm Cẩm trong lòng căng thẳng, vẫn như cũ đưa tay ra: “Không sao, Nhạc Minh Huy, không sao. ” Cậu vững vàng nâng cánh tay anh lên, một đường đỡ anh đi qua hành lang dài dằng dặc, đi vào thang máy, sau đó đi ra cổng bệnh viện, trong mười lăm phút này, bọn họ dán rất gần, Nhạc Minh Huy có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người Đàm Cẩm.

Khi ngồi vào trong xe, Nhạc Minh Huy mới phát hiện mình lòng bàn tay đều là mồ hôi, trái tim đập nhanh như vậy, giống như muốn thoát ra ngoài.

Rốt cục anh không nhịn được, mở miệng nói: “Đàm Cẩm, cậu là người tốt nhất tôi từng gặp trong đời này.”

Đàm Cẩm không nói gì, yên lặng lái xe đến bãi đỗ xe của cục cảnh sát, cậu đạp chân ga, kéo phanh, tắt động cơ.

Giọng cậu buồn bã, cậu nói: “Nhạc Minh Huy, không cần đồng cảm với tôi, tôi lớn thế này, chọn nghề này, chỉ là muốn giúp đỡ người cần giúp thôi, không phải là vì muốn người khác đồng cảm.”

Nhạc Minh Huy nghiêng mặt nhìn cậu, Đàm Cẩm hơi hạ mi mắt, lông mi dày đậm, che đi ánh sáng trong mắt, ánh sáng mà anh thích nhất, anh nói: “Đàm Cẩm, tại sao tôi phải đồng cảm với cậu? Cậu có chỗ nào cần người khác đồng cảm?”

Anh thẳng thắn hiên ngang, Đàm Cảm lại ngây người, cậu cứng nhắc nghiêng đầu nhìn, trong mắt đều là mờ mịt.

Nhạc Minh Huy dùng hết can đảm cả đời này, tay phải nhẹ nhàng xoa gương mặt mới có chút thịt của cậu, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt chân thành tha thiết, không có nửa phần giả dối, anh nói: “Đàm Cẩm, anh thích em.”

Đàm Cẩm được tỏ tình bất ngờ cũng không có hành động gì, mặc anh nhẹ nhàng xoa mặt mình, trong lòng bàn tay anh còn có chút mồ hôi, Đàm Cẩm cảm nhận được anh đang căng thẳng.

Nhạc Minh Huy nghiêng người về phía cậu, dùng đôi môi hơi khô khốc của mình chạm lên môi cậu, tìm kiếm nhiệt độ ấm áp, nụ hôn của anh rất nhẹ rất nông, chỉ qua một cái chớp mắt, rồi rời đi, anh sợ dọa cậu.

Không khí trong xe dường như ngưng đọng, Nhạc Minh Huy cười cười, còn nói: “Anh chưa từng thích người nào như vậy, Đàm Cẩm, anh yêu em.”

Đàm Cẩm cảm giác trước mắt đều mơ hồ, mười lăm năm trước, bắt đầu từ ngày đó cậu chưa từng hi vọng xa vời, gặp được người nói với cậu ba chữ kia, mà người này lại tốt như vậy.

Đàm Cẩm nghĩ, mình có tài đức gì mà may mắn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play