Edit: Hiên Vũ

Vụ án của Giai Giai kế thúc chưa được mấy ngày, đội 1 không dễ gì rảnh rỗi, đã lại có vụ án mới.

Lần nàylà vụ án cướp ngân hàng khá nan giải, khi 110 nhận được báo án, liền chuyển thẳng tới tay bọn họ, Vệ Dịch và Thẩm An Liên đã đến hiện trường trước, Hạ Đình bắt đầu bắt tay vào thu xếp vụ án ngân hàng đường Tử Tinh, Vương Thư Kiệt đã liên lạc hệ thống giám sát và điều khiển của ngân hàng, để nắm rõ tình cảnh nội bộ ngân hàng.

Nhạc Minh Huy từ phòng làm việc của Tống cục đi ra ngoài, vừa mặc áo jacket, vừa cúi đầu điều chỉnh bao súng ở đai lưng, trong đầu căn cứ vào số tin tức ít ỏi để phân tích tình tiết vụ án.

Một bóng người chặn đường đi của anh, Nhạc Minh Huy ngẩng đầu, Đàm Cẩm ngay trước mặt anh đang mỉm cười, cậu nói: “Nhạc đội, lần này tôi lại hợp tác với các anh.”

Không lâu sau khi tổ tâm lý được thành lập, vì thuận tiện cho công tác ở cảnh cục, tổ cũng tiến hành một loạt các huấn luyện bắn súng, tự vệ phòng ngự, đánh lộn, quan trọng nhất là huấn luyện kỹ xảo đàm phán, để trong tình huống bộc phát, ví dụ như uy hiếp con tin lúc tiến hành đàm phán, vì vậy chức năng phạm vi rất rộng, mỗi một thành viên trong tổ tâm lý đều phải trải qua vô số huấn luyện mới chọn ra được, đều là nhân tài chuyên nghiệp đủ tư cách, cho dù là người mới như Đàn Cẩm, cũng sỡ hữu tố chất chuyên nghiệp vượt trội.

Nhạc Minh Huy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại không để lộ, lịch sự nói: “Đã làm phiền bác sĩ Đàm, chúng ta đi thôi.”

Anh mở xe cảnh sát, dọc đường im lặng không nói, Đàm Cẩm đột nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, không cần gọi tôi là bác sĩ Đàm, gọi tôi Đàm Cẩm.”

“Được, Đàm Cẩm, ” Nhạc Minh Huy nói, “Cấp trên các cậu đã nói qua tình tiết vụ án án cho cậu chưa?”

Đàm Cẩm gật đầu, mở hồ sơ trong tay, nói: “căn cứ thoe lời người phụ nữ mang thai và hai mẹ con được bọn bắt cóc thả ra 40′ trước thì bọn bắt cóc tổng cộng hai người, có súng, trong ngân hàng không tới mười người, chân bảo an trúng đạn, đã hôn mê, lúc ấy tình huống hỗn loạn, các cô cũng không chú ý xung quanh bao nhiêu người.”

Lúc này bộ đàm của Nhạc Minh Huy vang lên, là Thẩm An Liên, cô nói: “Nhạc đội, bà mẹ kia cẩn thận nhớ lại một chút, trong ngân hàng có hai người trước bàn, một người trong quản lý sảnh chính, ngọai trừ ba người các cô làm công tác nghiệp vụ, bên trong còn lại không quá sáu người, trong đó có một ông cụ sáu mươi mấy tuổi, có một nữ sinh, những người khác đều là người đi làm. Lúc ấy con gái của cô ấy suýt ngã xuống, ông cụ giúp một tay, nữ sinh kia vẫn luôn an ủi thai phụ, cho nên cô ấy ấn tượng rất sâu sắc.”

“Bám chặt, ” Nhạc Minh Huy nói, nhìn thoáng qua Đàm Cẩm, sau đó đạp chân ga: “Vệ Dịch và đội Lam Báo đang nghiên cứu địa hình, xem có góc nào tốt để bắn tỉa bắn chết tên bắt cóc, An Liên đã đàm phán trước với tên bắt óc, tranh thủ dẫn bọn chúng tới cửa sổ, tôi và bác sĩ Đàm còn năm phút.”

Đàm Cẩm không nói chuyện, lúc Nhạc Minh Huy tập trung, góc cạnh trên khuôn mặt càng rõ, lộ vẻ rất lạnh lùng khắc nghiệt, cho dù anh đang rất vội thì suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, phân công nhiệm vụ vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa tín nhiệm tổ viên, vị trí đội trưởng đội trọng án trẻ tuổi này, không phải dựa vào tướng mạo để làm, mà thực sự có bản lĩnh.

Rất lâu sau Đàm Cẩm cũng khen ngợi anh như vậy, Nhạc Minh Huy chỉ cười cười, nói, năm đó anh da mặt dày,vừa vào tổ đã đi theo đội trưởng, suốt ngày quấn lấy anh ta hỏi đông hỏi tây, thường làm thêm giờ đến khuya, rất liều mạng, anh muốn làm cảnh sát, thì phải làm một cảnh sát giỏi nhất, mới không thẹn với huy hiệu cảnh sát trên mũ.

Lúc bọn họ tới hiện trường xảy ra án, ngân hàng đường Tử Tinh, Vệ Dịch đã xác nhận xong địa điểm bắn tỉa, hơn nữa đã tiến hành trao đổi với tay súng bắn tỉa, Thẩm An Liên thì đang nhẹ giọng trò chuyện với tên bắt cóc ở bên trong, nói chuyên gia đàm phán của bên này đã tới, chuẩn bị đàm phán với bọn họ.

Tất cả đều nhanh chóng tiến hành trong yên lặng, ba tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, gioa lộ dọc đường Tử Tinh đều đã bố trí vòng vệ, cho dù bọn họ có thể chạy ra, cũng chạy đằng trời, việc trước mắt phải làm, chính là cố hết mọi khả năng bảo vệ con tin.

Cửa ngân hàng đường Tử Tinh đóng chặt, tấm che nắng ở cửa bị kéo xuống che kín mít, nhìn không thấy tình huống bên trong, rèm cửa của hai cửa sổ cũng đã hạ xuống, có thể thấy được bọn bắt cóc trước đó đã làm tốt chuẩn bị.

Nhạc Minh Huy đến sau, vừa cầm áo chống đạn yêu cầu Đàm Cẩm mặc vào, vừa nói: “Có khi kẻ bắt cóc muốn cậu ở trong phạm vi tầm mắt, cậu chỉ hỏi bọn chúng cần gì, tôi sẽ bảo vệ cậu, không cần sợ hãi.”

Đàm Cẩm cười cười, tự mình cài cúc áo, khẽ nói: “Tôi hiểu mà.”

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đàm phán tại hiện trường, mặc dù đã trải qua vô số lần huấn luyện, vẫn có chút căng thẳng, tay cầm điện thoại có chút run rẩy, Nhạc Minh Huy nhận điện thoại trong tay cậu, trầm giọng nói: “Tôi họ Nhạc, là người phụ trách hiện trường, chuyên gia đàm phán của chúng tôi đã đến rồi, các anh có yêu cầu gì thì có thể nói với cậu ta, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn các anh, không nên tổn thương con tin.”

Thật kỳ lạ, mỗi lần Nhạc Minh Huy có mặt, Đàm Cẩm đều cảm thấy cực kỳ an toàn, cậu hít sâu một hơi, nhận điện thoại, từ từ đi tới cửa chính, đứng ở phạm vi hợp lí, cậu mới dừng lại, nói: “Chào anh, tôi tin tưởng anh có thể thấy tôi, tôi họ Đàm, không biết anh xưng hô thế nào? ” cậu giơ tay, vẻ mặt thoạt nhìn hết sức vô hại.

Rèm cửa sổ bên phải bị kéo ra một cái góc, kẻ bắt cóc dường như đang quan sát, sau khi xác định vị trí của cậu, mới nói: “Xin chào, Đàm tiên sinh, tên của tôi cũng dễ nghe, không đề cập tới cũng được.”

Nhạc Minh Huy nghiêng mặt nhìn Vệ Dịch, thấy cậu ta lắc đầu, bèn nói khẽ với Đàm Cẩm đang mang tai nghe: “Không có hiệu quả. ” bên trong có hai kẻ bắt cóc, một mình bắn chết một tên sợ rằng dẫn đến tên khác trả thù, cho nên cho dù một tên dựa vào cửa sổ, bắn lén cũng không hiệu quả.

Tay trái Đàm Cẩm đặt ở phía sau ra hiệu OK, nhưng ngay sau đó khẽ nhíu mày, đối phương rất lễ phép, còn gọi cậu Đàm tiên sinh, mà ăn nói rõ ràng, câu cú đầy logic, không hề giống kẻ bắt cóc bị cảnh sát bao vây, cũng không trả lời vấn đề của cậu.

Rất nhanh, kẻ bắt cóc lại lên tiếng, hắn nói: “Đàm tiên sinh, chúng tôi không có ý định tổn thương người, vốn định lấy tiền xong sẽ đi, nhưng quản lý sảnh chính đã chạm báo động, chúng ta đành phải làm bị thương bảo an, nhưng cũng không giết người, đã thả ra ba con tin, đủ thấy thành ý của chúng tôi.”

Đàm Cẩm quay đầu lại nhìn Nhạc Minh Huy, thấy anh gật đầu, mới nói: “Ba con tin đã an toàn, người phụ trách của chúng tôi đã đồng ý, các anh có thể nói yêu cầu trong giới hạn, nhưng tương ứng với mỗi một yêu cầu phải thả một con tin.”

Cậu không dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, lúc này, cần để cho đối phương biết thái độ của cảnh sát, có thể đàm phán, nhưng phải trả giá thật cao.

Bên kia nói: “Chờ. ” nhưng chốc lát sau, trong điện thoại truyền đến tiếng cãi vã ầm ĩ, Đàm Cẩm cầm điện thoại rời xa tai phải, làm bộ lau mồ hôi, nói vào microphone cài trong tay áo, “Hắn ta là thủ phạm chính, nhưng lại không thể chỉ đạo tên còn lại, có thể gây mâu thuẫn từ nội bộ, nhưng không thể mạo hiểm, còn có, ” Đàm Cẩm dừng một chút, nói, “Kẻ bắt cóc rất lý trí.”

Nhạc Minh Huy híp mắt nhìn bóng lưng cách đó không xa, nhanh chóng trả lời: “Trước mắt chỉ xác định được bảo an bị thương hôn mê, cần cứu anh ta ra trước, cậu ra tay từ chỗ này.”

Đàm Cẩm lại làm một động tác tay, yên lặng đứng đó chờ, có lẽ thủ phạm chính không thể giải quyết tòng phạm, tình hình bên kia điện thoại càng lúc càng lớn, Đàm Cẩm cảm thấy chuyện không ổn, vội vàng nói hai tiếng vào điện thoại: ”

Anh ổn chứ, anh ổn chứ?”

Kẻ bắt cóc bên trong dường như không cầm điện thoải, cũng không nghe thấy tiếng của hắn, Đàm Cẩm quay đầu lại nhìn Nhạc Minh Huy, thấy khẩu hình của anh, đợi.

Bọn họ không thể tùy tiện đi vào, giờ phút này ngoài đợi ra, không có biện pháp khác.

Đột nhiên, tiếng va chạm rất lớn làm tất cả nhân viên cảnh sát canh giữ ngoài cửa kinh hoàng, tiếng súng vang lên sau đó khiến Nhạc Minh Huy chấn động chạy đến bên cạnh Đàm Cẩm, nhận lấy điện thoại trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Có con tin bị thương không?”

——————————————————————————————————————————

Nhưng bên kia không hồi âm, Nhạc Minh Huy nói vào Mic: “Mập mạp, hệ thống giám sát và điều khiển có hoạt động không?”

Tình hình bên trong không cách nào biết được, Vương Thư Kiệt nói qua mic: “Đội trưởng, hệ thống giám sát và điều khiển đã bị phá hư, không cách nào thấy tình hình bên trong, tôi đang cố gắng kết nối máy tính nội bộ, không rõ ràng lắm có con tin bên cạnh máy tính không.”

Hạ Đình nối tiếp câu chuyện, tiếp tục báo lại: “Đội trưởng, hệ thống tổng bộ của ngân hàng vừa xác nhận, bởi vì thời gian mở cửa chỉ có một giờ, hiện tại vẫn là thời gian làm việc, vì vậy tiền mặt không nhiều lắm, chỉ có năm mươi vạn ở trong tủ bảo hiểm, căn cứ bản vẽ mặt phẳng, cửa sau ngân hàng còn có một cửa sổ, Vệ Dịch đã sắp xếp tay súng bắn tỉa, nhưng cũng không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể chờ đợi.”

Nhạc Minh Huy cau mày, cùng Đàm Cẩm im lặng nhìn nhau, tình huống bên trong căn bản không thể nào biết được, hơn nữa tiếng thứ hai súng vang lên quả thật có chút đột ngột, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, bên trong điện thoại rốt cục có người trả lời, vẫn là tên thủ phạm chính vừa rồi, hắn thở hổn hển nói: “Đàm tiên sinh, chúng tôi không có ý định làm hại con tin, hai lần này đều là ngoài ý muốn, tôi đồng ý thả hai người bị thương ra trước để tiến hành cứu chữa, nhưng yêu cầu người của các anh vào thay thế, không được mang vũ khí.”

Đàm Cẩm vừa định mở miệng trả lời, lại bị Nhạc Minh Huy ngăn lại, chỉ nghe anh nói với thủ phạm chính: “Tôi đi vào, anh có thể ở cửa sổ nhìn, tôi đứng ở cửa chính đợi, anh thả người đi ra, tôi đi vào.”

Giọng điệu của anh nói rất thờ ơ, có chút bình tĩnh, Đàm Cẩm muốn ngăn anh lại, nhưng không biết mở miệng thế nào, Nhạc Minh Huy từ từ cởi áo chống đạn ra, nghiêng mắt nhìn tên bắt cóc núp bên cửa sổ, lúc này mới tháo bao súng bên hông, kể cả súng lục cũng giao cho Đàm Cẩm, anh cúi người xuống, rút súng lục mini và dao găm buộc ở chân ra, anh nhỏ giọng nói với Đàm Cẩm: “Tôi mang mic, nếu tôi nói thả ra một người nữa, như vậy bắn tỉa tên bắt cóc ở cửa sổ, nếu tôi nói mọi chuyện có thể thương lượng, đột kích tiến vào, cậu hiểu rõ rồi thì giúp tôi lấy tai nghe trên tai xuống.”

Mặc dù tốc độ nói của anh rất nhanh, âm thanh rất nhẹ, nhưng Đàm Cẩm cảm thấy từng chữ từng lời đều in vào lòng cậu, cậu vươn tay, yên lặng giúp anh lấy tai nghe xuống, Nhạc Minh Huy cười cười với cậu, trầm giọng nói: “Tôi không sao đâu, tin tưởng tôi.”

Đàm Cẩm không gật đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm phía trước, nhìn bóng lưng cao thẳng của anh từng bước từng bước đi tới trước cửa chính, quay đầu mỉm cười với tất cả nhân viên cảnh sát phía sau.

Hiện trường một mảnh yên tĩnh, 10′ sau, tấm che nắng bị kéo lên, người đàn ông mặc đồng phục bảo an được người đàn ông trung niên bị trúng đạn ở tay đỡ kéo ra ngoài, Nhạc Minh Huy nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, đưa bọn họ đến bên cạnh Đàm Cẩm, người đàn ông trung niên mặc dù cánh tay đều là máu, trán đầm đìa mồ hôi, nhưng nhanh chóng nói: “Nhân viên làm việc ba người, khách hàng bốn người, kẻ bắt cóc hai người, cchỉ có một khẩu súng.”

Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm hơi sửng sốt, không nghĩ tới con tin này lại bình tĩnh và lý trí như thế, hơn nữa dưới tình huống bị thương còn mang cho bọn họ tin tức tình báo quan trọng nhất, Nhạc Minh Huy vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cũng không quay đầu lại đi tới trước cửa chính, lớn tiếng hô: “Tôi tiến vào.”

Anh đẩy cửa ra, Đàm Cẩm cảm thấy anh sắp biến mất trong ánh mặt trời buổi sáng, chớp mắt một cái đã không thấy.

Đợi rất lâu xe cứu thương tới chở hia người kia đi, Đàm Cẩm nhanh chóng truyền đạt chỉ thị của Nhạc Minh Huy, vẫn cầm mic đứng ở vị trí vừa rồi, cẩn thận phân biệt động tĩnh bên trong, tim của cậu đập rất nhanh, dường như rất lâu rồi chưa khẩn trương như thế, cảm giác lo lắng tràn ngập, ngay cả mặt trời chói chang cũng không thể làm cậu dao động chút nào.

Kẻ bắt cóc rõ ràng không phải chuyên nghiệp, bọn họ cũng không có lòng dạ độc ác, thậm chí có thể xem như nhân từ, nhưng phương thức hành động lại giống như đã có chuẩn bị, Nhạc Minh Huy đi vào, liền bị tên bắt cóc có cầm súng nhanh chóng soát người, anh thật sự không mang súng, vì vậy tên bắt cóc lạnh lùng chỉ thị anh đứng ở đó không được cử động.

Nhạc Minh Huy rất phối hợp, anh lướt nhìn một lượt tình huống bên trong, con tin gồm hai nam hai nữ, đang thành thật ngồi trên ghế chờ ở sảnh chính, tên bắt cóc cầm súng đứng giữa anh và con tin, súng trên tay phải nhắm thẳng bốn người kia, một nữ sinh chừng hai mươi tuổi không ngừng trấn an ông cụ bên cạnh cô, hai con tin còn lại có lẽ là một đôi tình nhân, nam nắm chặt tay nữ, hơi nghiêng người chắn súng ngắn lạnh lẽo trên tay tên bắt cóc.

Một tên bắt cóc khác vóc dáng thấp lùn cầm đao đứng trước quầy, đang thét ba nhân viên để tiền mặt vào trong túi, tên đó và tên cầm súng mặc quần áo như nhau, nhưng Nhạc Minh Huy có thể phán định, đó là một phụ nữ, như vậy dễ làm rồi.

Nhạc Minh Huy không nhúc nhích đứng yên chỗ, hai tay hạ xuống, anh trầm giọng mở miệng: “Tôi là người phụ trách, tôi họ Nhạc, không biết các người, ai có thể làm chủ?”

Đúng như dự đoán, tên cầm súng trả lời anh: “Nhạc cảnh quan, anh nhìn xem bảy con tin đều rất an toàn, tôi có thể thả tất cả con tin, nhưng chúng tôi cũng cần an toàn.”

Nhạc Minh Huy nở nụ cười chân thành, gật đầu nói: “Trước mắt vẫn chưa có con tin nào tử vong, coi như điềm tốt, tôi đi vào cũng đủ thấy thành ý của cảnh sát, nhưng phải xem điều kiện của các người.”

Tên cầm súng rõ ràng đã thương lượng xong điều kiện với tên cầm đao, vì vậy nói ngay: “Chúng tôi cần hai trăm vạn tiền mặt, một con tin theo chúng ta đi xe ra khỏi thành phố, cảnh sát không thể đi theo, một giờ sau chúng tôi sẽ thả con tin xuống, tuyệt đối bảo đảm an toàn, tôi đã thể hiện rất nhiều lần thành ý của tôi.”

Nhạc Minh Huy cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi đồng ý, nhưng tôi không đồng ý để bảy người dân làm con tin cuối cùng, tôi tự nguyện thay thế.”

Tên cầm súng có vẻ rất kiêng kỵ thân phận cảnh sát của anh, quay đầu lại liếc mắt nhìn nữ bắt cóc kia, thấy cô ta gật đầu, mới nói: “Có thể, nhưng tôi cần trói anh lại.”

Như vậy không sao cả, dùng gì trói anh cũng không hiệu quả, Nhạc Minh Huy cười cười: “Cái này tất nhiên không thành vấn đề, nhưng tôi cần các người truyền đạt ý kiến cho chuyên gia đàm phán của chúng tôi, nói tôi đồng ý.”

Tên cầm súng rõ ràng không có kinh nghiệm, hắn ta như cũ cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, vén lên một góc nhìn ra bên ngoài, quả nhiên Đàm Cẩm còn đứng ở đó, điện thoại áp bên tai.

Nhạc Minh Huy giơ tay lên lau lau mồ hôi trên trán, đùi phải đạp ra trước, đồng thời tăng tốc lao về trước, nói: “Không bằng thả ra một con tin nữa đi. ” tiếng súng vang lên kèm theo tiếng thân thể con người ngã xuống đất, âm thanh làm người chợt tỉnh, Nhạc Minh Huy dồn sức đụng ngã tên cầm dao, chính là muốn đoạt dao găm của cô ta, lại không nghĩ rằng tên bắt cóc phản ứng cực nhanh, sau khi nhìn thấy đồng bọn bị bắn chết, trong đôi mắt bắn ra tia điên cuồng, dao găm hung hăng đâm vào ổ bụng bên trái của Nhạc Minh Huy.

Máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ cảnh phục màu lam của anh, bên tai truyền đến chính là tiếng thét chói tai hoảng sợ của nhóm con tin, Nhạc Minh huy đánh một quyền lên huyệt thái dương của tên bắt cóc, trở tay áp chế cô ta xuống đất, trong vài phút tỉnh táo cuối cùng, cảm thấy một đôi tay ấm áp ôm anh vào trong lòng, người nọ ghé vào lỗ tai anh nói: “Nhạc Minh Huy, không được ngủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play