“Rất tốt.” Cô lẩm bẩm, “Một phòng, một phòng sách, tôi ngủ ở đâu?”
“Giường của tôi rất lớn.” Tay phải của anh treo băng vải, tay trái chỉ vào chiếc giường Kingsize của anh.
“Ha ha.” Cô cười giả một tiếng, “Tôi không muốn tiện nghi của anh chút nào.”
“Cô khẳng định là tiện nghi của tôi?!” Thường Trọng Vĩ giễu cợt nhìn cô.
Quý Y Phàm trợn mắt nhìn anh, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, để tránh vì cô không được tự nhiên mà để cho anh đắc chí, cô quay đầu đi thẳng đến phía trước mở ra tủ quần áo.
Đồng phục áo sơ mi xem ra cũng rất đắt tiền, lại bắt đầu mở ra một cái khác, âu phục xếp thành một hàng, còn chỉnh tề hơn so với quầy trưng bày ở công ty bách hóa. Cô im lặng thổi tiếng huýt sáo. Người này thật sự không phải người! Lại mở ra một cái ngăn tủ khác, bên trong là quần tây có giá trị xa xỉ, cô không khỏi thở dài.
“Sao anh không có nửa bộ quần áo đàng hoàng?”
“Cái gì? Tôi có bốn tủ quần áo, thế nào không có quần áo đàng hoàng?!” Không phải anh nghe lầm chứ?
“Âu phục, âu phục.” Cô cười khẽ lấy ra một bộ âu phục màu lam, tay trái lại cầm lấy một cái khác, “Vẫn là âu phục.”
Thường Trọng Vĩ nhíu mày, rất không thích vẻ mặt xem thường trên mặt cô, cũng vì mình cãi lại, “Tôi chỉ cần âu phục.”
“Tốt nhất.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái, hiện tại quần áo thoải mái gọn nhẹ trên người anh là vì xuất viện nên cần, cho nên phái trợ lý đi mua tạm. “Tay của anh bất tiện, phải mặc một số quần áo dễ cởi.”
“Tôi sẽ phái người đi mua.”
“Nếu như không ngại, chúng ta cùng đi.” Quý Y Phàm rất thuận miệng tiếp lời.
Anh hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Cuộc sống ngoài công việc, cũng có thể có chút chuyện khác.” Cô bắt đầu thanh lộc một vị trí trong tủ quần áo của anh, sau đó mở ra hành lý, tự nhiên đặt quần áo của mình vào, “Hơn nữa, bây giờ anh bị thương, nên thường xuyên ra ngoài đi bộ chút, hít thở một chút không khí trong lành.” Âu phục sẽ không thích hợp!
Anh nhướng mi, một phần là vì lời của cô, một phần khác là vì cô đặt quần áo của cô vào tủ quần áo.
Quý Y Phàm cố tình không chú ý tới vẻ mặt xem thường của anh, cô biết những chiếc áo T-shirt, quần jeans này của mình được giặt tẩy thậm chí mài đến bạc thếch đặt ở bên cạnh quần áo của anh, xem ra thật sự rất khó coi.
Chỉ cần nhìn vào những bộ quần áo, thì biết bọn họ là người sống ở hai thế giới khác nhau. Nghĩ đến tám sào tre không đánh được hai người cùng một chỗ, nhưng bởi vì hai bên đều có sở cầu riêng nên tụ cùng một chỗ, cô không khỏi bật cười.
“Lấy tiêu chuẩn của tôi xem ra, cô mới là không có quần áo đàng hoàng.” Thường Trọng Vĩ cầm lấy một chiếc quần jeans, ống quần cũng bởi vì mặc quá lâu mà hơi mòn.
“Anh biết cái gì! Cái này mặc vào rất thoải mái.” Cô đoạt lại, lớn tiếng phản bác.
“Nếu như là tôi, chiếc quần này sớm đã làm rác mà bỏ đi rồi.”
Quý Y Phàm tức giận trừng mắt nhìn anh, “Đáng tiếc anh không phải là tôi.” Cô lấy ra giá áo, ung dung treo quần jeans lên, vừa vặn đặt ngay ở bên cạnh quần tây của anh, “Tôi để đây, anh không có ý kiến chứ?”
Ánh mắt cảnh cáo của cô, khiến anh cho dù có ý kiến cũng sẽ lựa chọn không nói. Anh nhún vai, “Tùy cô.”
“Tôi thích câu trả lời của anh.” Sau khi cất xong những bộ quần áo, cô vỗ vỗ tay; Sau đó đóng cánh cửa tủ quần áo. “Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối. Anh thì sao? Muốn nghĩ ngơi một chút không?”
“Không cần! Nhưng, cô khỏi phải nấu bữa tối phiền phức gì đó.” Anh xoay người, đi đến phòng khách, “Cô mệt mỏi, tôi cũng có chuyện phải bận rộn, không bằng gọi Pizza để ăn.”
“Pizza?!” Giọng nói của cô khẽ nhếch, “Anh ăn Pizza?!”
“Đúng.”
“Thật làm tôi bất ngờ.” Cô đi theo phía sau của anh, nghiêng đầu nhìn anh. “Tôi cho rằng những người giàu có giống như anh, ăn gì đó cũng phải rất cao cấp.”
“Chỉ là đồ ăn mà thôi, chỉ cần nhanh và tiện là được rồi.” Anh tươi cười liếc cô một cái.
“Tôi biết.” Quý Y Phàm xem thường nhướng mày, “Lấy tiêu chuẩn của anh mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, chính là đồ ăn tốt, đúng không?”
Anh đương nhiên gật đầu.
Thấy anh gật đầu, cô nhịn không được trợn tròn mắt, “Trước đây anh sống thế nào tôi mặc kệ, nhưng bây giờ anh bị thương, thím lại dặn dò muốn anh ăn phải có dinh dưỡng, cho nên——”
“Pizaa có thể thêm Doublecheese, hàm lượng calcium rất nhiều.” Thường Trọng Vĩ nhanh chóng ngắt lời cô.
“Nhìn anh miệng đầy ngụy biện, mà còn nói đến mặt không đỏ hơi thở không gấp.” Quý Y Phàm xì mũi coi thường. “Nhưng cho dù anh ngụy biện nhiều hơn nữa, đều bác bỏ. Sáng nay, trước khi thím đến sân bay có dặn dò quản gia trong nhà, sáng sớm tinh mơ thì đến chợ cá mua một con cá tươi, cho nên tôi uất ức một chút, tự mình xuống bếp nấu canh cá cho anh uống.
“Quý Y Phàm, tôi không muốn cãi nhau, cho nên nếu cô nấu canh cá, tôi sẽ uống, nhưng tôi vẫn sẽ gọi một cái Pizaa đến ăn.”
Cô nhíu mày, có vẻ đăm chiêu nói: “Trọng điểm không ở Pizaa, mà là anh thật sự khó chịu mỗi lần đều phải nghe lời của tôi, đúng không?”
Lời nói của Quý Y Phàm nói trúng tim đen, đầu tiên là làm anh ngẩn người, sau đó nở một nụ cười, “Xem ra cô còn biết rõ tôi hơn chính tôi.”
Cô thật sự rất thích vẻ mặt lúc anh mỉm cười, cô nhìn vào đôi mắt anh hơi híp lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng thú vị.
“Bởi vì câu này, tôi chỉ cho anh ăn một cái Pizaa, nhưng chỉ riêng một cái Pizaa, nhiều hơn sẽ không có.”
Thường Trọng Vĩ tự biết vết thương của mình nên bó tay với cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Cô đưa điện thoại cho anh, để cho anh gọi Pizaa, sau đó đi vào nhà bếp chuẩn bị canh cá.
Nhìn nhà bếp đầy đủ tiện nghi, Quý Y Phàm thở ra một hơi, âm thầm vui mừng rằng hoặc ít hoặc nhiều mình cũng biết chút đồ đạc nhà bếp, bằng không lần này thì toi rồi.
Mở tủ lạnh ra, theo tờ giấy quản gia để lại, cô cẩn thận, từng bước từng bước xử lý.
Ngay lúc cô luống cuống tay chân, cuối cùng lấy tất cả nguyên liệu ném vào trong nồi nấu, đang lúc muốn nếm thử, đột nhiên chuông cửa vang lên——
“Y Phàm.” Tiếng của Thường Trọng Vĩ từ phòng khách truyền đến, “Ví tiền của tôi ở đâu?”
Quý Y Phàm tìm được cái thìa, nếm thử một chút trước mới nói: “Hình như ở trong phòng.” Cô phát hiện mình có thiên phú nấu ăn, mùi vị thật đúng là rất khá, đun nhỏ lửa một lúc thì đã hoàn tất rồi.” Lấy của tôi trước đi, ví của tôi để ở trên bàn.
Vẻ mặt của cô đắc ý cầm lấy khăn lau lau tay, tâm tình thật tốt đi ra ngoài.
Vừa hay nhìn thấy em trai nhỏ giao Pizaa cầm tiền lẻ thối lại cho Thường Trọng Vĩ, sau đó nói tạm biệt rời đi.
“Tôi nợ cô năm trăm tệ.” Anh trêu ghẹo lắc lắc ví tiền của cô.
Năm trăm tệ?! Chỉ riêng một cái Pizza?!
Cô hoài nghi nhìn anh, sau đó liếc nhìn những thứ trên bàn, số tiền đó không giống của một phần chút nào.
Vươn tay mở ra cái túi, mùi gà chiên xông vào mũi, cô không khỏi nhíu mày.
Thường Trọng Vĩ vốn không có để cơn giận dữ sắp bộc phát của cô vào trong mắt, trái lại từ trong ví tiền của cô lấy ra giấy chứng nhận của cô, nhìn tấm hình bên trên, anh im lặng thổi tiếng huýt sáo, “Wow! Nhìn xem đây là cái gì?”
Cô xoay người nhìn món anh động đến, đầu óc liền ầm một tiếng, nhận ra trên tay anh cầm chính là chứng minh thư của cô. Cô lập tức ném gà chiên trên bàn đến sau đầu, bước nhanh lên phía trước, đưa tay muốn cướp lại.
Anh nhanh tay lẹ mắt rút tay lại, lui ra phía sau một bước dài, tiếp tục nhìn tấm hình của cô, “Nhìn cô đứng rất thanh thuần ~ mà còn mặc đồng phục, đây là chụp lúc cô ở trường cảnh sát à?”
“Trả lại cho tôi.” Cô hổn hển. Sao anh ta có thể chưa được sự cho phép của người khác, thì xem riêng tư cá nhân của cô!
“Trên mặt cô là cái gì vậy?” Anh giơ cánh tay cao khỏi đầu, làm cô không thể lấy lại chứng minh thư. “Sao một chấm lại một chấm?”
Bởi vì sợ làm đau tay của anh, cho nên Quý Y Phàm không dám có động tác mạnh, chỉ có thể vừa nhảy lại vừa tỏ vẻ bất mãn hét lên ở bên cạnh anh: “Anh điếc sao? Tôi bảo anh trả lại cho tôi.”
“Để tôi xem một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào.” Anh để tay thấp xuống một chút, để cho cô cùng nhìn, “Nói cho tôi biết, chấm chấm này trên mặt cô là cái gì vậy?”
Cô trừng mắt nhìn anh, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Mụn trứng cá! Đừng nói với tôi anh chưa từng mọc qua.”
“Thật đáng tiếc, tôi đẹp tự nhiên.” Anh tươi cười nhìn ánh mắt giết người của cô, nếu không phải hiện tại trong người anh có thương tích, anh đoán có lẽ cô thật sự sẽ bắt đầu đánh anh. “Tôi cũng không biết mụn trứng cá trông như thế nào nữa.”
“Mẹ nó!” Cô nhịn không được lại nói: “Anh là người hèn hạ.”
Trước tiên anh khó có thể tin liếc mắt cô một cái, rồi mới nhịn không được cười ha ha.
“Trả lại cho tôi.” Giận tới cực điểm, cô định bắt đầu đoạt lại, đã bất chấp có thể sẽ làm đau anh, dù sao người như anh, nên để cho anh đau một chút cũng tốt. “Lần sau anh còn dám lục lọi lung tung đồ của tôi, tôi sẽ đánh cho đầu của anh dán ở trên vách tường, ba ngày cũng không rớt xuống được.”
Khi cô tới gần đưa tay muốn cướp lại, đột nhiên anh cúi đầu, miệng của cô vô tình chạm vào của anh.
Va chạm trong nháy mắt, trái tim trong lồng ngực Quý Y Phàm đập rất nhanh, ngay sau đó hoàn hồn, “Ty tiện bỉ ổi!” Cô nhịn không được hét vào tai anh.
“Là cô hôn tôi.” Thường Trọng Vĩ nhướng mày, hoài nghi màng nhĩ của mình vỡ rồi.
“Đi chết đi! Hôn anh gì chứ, chỉ là chạm môi một cái, là chạm! Không phải hôn.” Thừa dịp anh đang ngẩn người, cô đưa tay đoạt lấy giấy tờ chứng nhận và ví tiền của mình: “Tên lưu manh!” Cô nhịn không được lại phun một câu.
“Thẹn quá hóa giận.”
“Tôi không có.” Cô đột nhiên xoay người, kéo ra khoảng cảnh giữa hai người.
Cô không ngừng tự nói với mình, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ở khoảnh khắc chạm vào anh, cô cho rằng trái tim của cô dường như sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quý Y Phàm vươn tay, tức giận lấy ra một miếng gà chiên từ trong túi đặt ở trên hộp Pizaa, phần còn lại đều lấy đi hết.
“Này——” Thường Trọng Vĩ bất mãn hô.
“Im miệng.” Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Nếu không trông coi nó, Pizaa hay gà chiên, một món anh cũng không được ăn.”
Thường Trọng Vĩ giễu cợt liếc nhìn cô, “Tôi thật sự cần phải nghiêm túc suy xét có nên hủy bỏ hợp đồng của chúng ta hay không, cô thật sự quản quá nhiều.”
Quý Y Phàm cảm giác được dạ dày của mình thắt chặt lại, chịu đủ việc anh không ngừng nói về hợp đồng rồi. Hít một hơi thật sâu, cô cố ép mình đi vào nhà bếp, áp chế tính khí của mình.
Cô rất rõ quan hệ giữa bọn họ vì sao mà tồn tại, nhưng nếu cứ ba ngày hai bữa thì anh đề cập đến nó, không dám đảm bảo cô sẽ không phát điên.
Chẳng lẽ cô không thể quan tâm anh sao?
Mà nhìn bóng dáng tức giận của Quý Y Phàm, Thường Trọng Vĩ mỉm cười.
Anh gần như không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình thoải mái dễ chịu như thế này là chuyện khi nào, ngồi ở trên sofa, nhìn căn phòng được phối bởi tông màu đen trắng với phong cách vô cùng đơn giản này, nơi này đối với anh mà nói chính là một chỗ ngủ, anh thích làm việc, cũng luôn dành thời gian ở trên công việc, như thế sau ngày khiến anh mất đi người thân, sẽ không vì tim bị thủng một lỗ mà cảm thấy không biết phải làm sao.
Cô gái này hoàn toàn khác với những cô gái anh biết trước đây… Anh cầm lấy gà chiên, cắn nhẹ một cái. Cô tuyệt không dịu dàng chút nào, thậm chí coi là thô lỗ, phát cáu lên còn có thể nói lời thô tục, nhưng anh lại không thể lừa gạt bản thân mình, ở chung với cô, nhưng lạ là lại khiến anh cảm thấy bình tĩnh và yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT