“Huấn luyện viên, đủ rồi.” Bị Quý Y Phàm gạt chân áp ở trên mặt đất, Tiểu Long đau đến không ngừng cầu xin kêu lên: “Thủ hạ lưu tình, em với chị không có thù, đừng đánh chết em nha.”

Cô hít một hơi thật sâu, tâm trạng kích động từ từ ổn định lại.

Lúc trước vì chăm sóc Thường Trọng Vĩ, cô đã xin nghĩ trong đội rồi, nhưng khóa học karate tạm thời chưa tìm được huấn luyện viên dạy thay, cô nghĩ, dù sao một tuần lên lớp chỉ có hai ngày, cho nên định là tự mình đến dạy.

Quý Y Phàm từ từ thả tay ra, nhìn học trò của mình. Vốn đã tan học, nhưng Tiểu Long chủ động muốn đánh một trận với cô, bây giờ xem ra, có lẽ Tiểu Long rất hối hận nêu ra đề nghị này.

“Em không sao chứ?”

“Không sao.” Tiểu Long nằm trên mặt đất đứng dậy, giật giật cánh tay của mình, “Huấn luyện viên, có phải tâm tình của chị không tốt đúng không, sớm biết thì sẽ không tìm chị đánh nhau rồi.”

Cô miễn cưỡng tác động khóe miệng một chút, “Chính mình học nghệ không tinh, chó đỗ thừa.”

“Không phải đỗ thừa, chị đánh em giống như đánh kẻ thù.”

Quý Y Phàm không có trả lời, chỉ liếc qua nhìn đồng hồ. Cô phải vội vã trở lại bệnh viện, hôm nay là ngày Thường Trọng Vĩ xuất viện, cũng là ngày đầu tiên triển khai ngày “Chung sống” với anh.

“Xấu thế á.” Cô vỗ vỗ vào bả vai của Tiểu Long, “Chị đang vội, đi trươc một bước.”

Tiểu Long lơ đểnh phất phất tay với cô.

Cô lập tức đi chân trần đi ra khỏi sân tập.

“Chị, chị vội vàng muốn đi đâu?”

Mở ra tủ thay đồ, nghe thấy giọng nói phía sau, Quý Y Phàm liếc nhìn cô gái sau lưng, sau đó khẽ nhún vai không có trả lời, cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.

“Tại sao tâm tình của chị không tốt vậy?” Giọng nói đáng yêu lại hỏi.

“Tâm tình của chị không có gì không tốt.”

“Xì.” Liễu Đình Á xì một tiếng, chưa từ bỏ ý định vẫn đi theo phía sau cô, “Chị là người nói dối bậc tiểu học, không lừa được em.”

Quý Y Phàm tức giận liếc nó một cái. Cô bé này vốn là một học sinh có vấn đề, khoảng chừng hai năm trước, một lần đua xe thì bị cô bắt được.

Một đám thiếu niên đua xe nhớn nhác được cha mẹ lãnh về, nhưng đến hơn nữa đêm, Liễu Đình Á lại vẫn còn một mình ngồi ở chỗ đó.

Mặc dù cá tính của cô bé này hơi ngang ngược chút, nhưng bản tính không xấu, chẳng qua là lúc mẹ đẻ qua đời, cha tái hôn, sau khi mẹ kế sinh con thì đã thay đổi.

Hết lần này đến lần khác cha lại bởi vì công tác trường kỳ ở Đại Lục, tình hình càng ngày càng tệ hơn, Liễu Đình Á bắt đầu ba ngày hai bữa bỏ nhà ra đi, thực ra thì ý nghĩ của cô bé rất đơn thuần, chỉ muốn mượn việc này nhận được sự quan tâm và chú ý của cha mình, không ngờ tới lại nhận được kết quả ngược lại.

Cha nó không có nghĩ đến ý nghĩa thực sự đằng sau hành vi của đứa nhỏ, chỉ nhận định nó kết giao bạn bè hư hỏng, không biết vươn lên mới trở thành cô gái xấu không thể cứu. Mỗi lần gặp mặt không phải đánh thì là chửi, chung quy cha và con gái ở chung cuối cùng cũng biến thành bất hòa, hai cha con cũng trở nên như người xa lạ.

Liễu Đình Á đua xe bị bắt vào cục cảnh sát, cha ở Đại Lục không biết chuyện, mà mẹ kế ở Đài Loan nhận được thông báo thì cũng chỉ tỏ vẻ lạnh lùng, đứa trẻ như vậy bà không quản được, xin cảnh sát giúp đỡ, cho nó một bài học, cũng không định lãnh về.

Đêm hôm đó, Liễu Đình Á mười sáu tuổi một mình cô đơn ở trong cục cảnh sát như vậy, vẫn là một bộ dáng chẳng quan tâm.

Một buổi sáng tinh mơ, cô tự xuất tiền túi mua một chai sữa nóng từ cửa hàng tiện lợi đưa vào tay nó, trong lúc vô tình, cô chú ý tới hốc mắt đỏ ửng của cô bé. Thực ra thì đứa nhỏ này cũng không hư hỏng, chỉ là đi nhầm một bước.

Nó mới mười sáu tuổi, chỉ cần có người sẵn sàng kiên nhẫn dạy nó đạo lý, cho nó chút thời gian, nó lại có cơ hội quay trở lại quỹ đạo bình thường. Vì thế, cô liên hệ xã công (người làm công tác xã hội), xin họ ra mặt giúp đứa nhỏ này.

Năm đó bởi vì Liễu Đình Á chưa đầy mười tám tuổi, xã công sắp xếp tư vấn tâm lý, còn làm người trung gian nói chuyện với người nhà của nó, cuối cùng trưng được sự đồng ý của cha nó, nó dọn đến ở cùng ông ngoại, bà ngoại, mà còn quay lại trường học làm lại từ đầu.

Mặc dù chỉ là học nhóm ban đêm, nhưng nó bắt đầu thay đổi, hơn nữa là theo hướng tốt đẹp, chuyển biến này khiến những người quan tâm nó rất vui mừng.

Cô còn giúp nó tìm kiếm quầy hàng làm việc bán thời gian ở hội quán karate. Hiện tại Liễu Đình Á coi như là đã không có quá nhiều bất đồng với thanh niên bên ngoài.

“Đừng nói dối! Chị cảnh sát à.” Nhai kẹo cao su, Liễu Đình Á trông rất ra dáng, “Hiện tại chồng tương tai của chị thế nào?” Sớm đã nghe được từ những người khác chuyện vị hôn phu của cô xảy ra tai nạn xe cộ.

“Hôm nay anh ta xuất viện.” Chốt khóa cửa, Quý Y Phàm thay quần áo ở trong căn phòng nhỏ.

“Nghe qua cũng không tệ, vậy tại sao bộ dáng của chị trông giống như nổi giận muốn giết người?”

“Chị không có nổi giận muốn giết người.” Cùng lắm cô chỉ thừa nhận tâm tình của mình có hơi rối.

Khi ở cùng với Thường Trọng Vĩ mang lại cảm xúc xôn xao khiến cô cảm thấy bất an, cô rõ hơn so với bất cứ ai về mối quan hệ hợp đồng giữa cô và anh ta, nhưng cô cũng nhịn không được muốn quan tâm anh, cô càng nghĩ càng cảm thấy dạ dày rối rắm, mặc dù bây giờ viện cớ lấy thím đến dọa anh, cho dù lòng anh tràn đầy không muốn, nhưng cũng coi như là phối hợp, nhưng khi nghĩ đến tương lai, cô lại không nỡ.

“Ba xạo! Lời này của chị đi lừa đứa trẻ ba tuổi còn có thể, chớ lấy ra gạt em.”

Quý Y Phàm thay xong quần áo, dùng sức mở cửa ra, nhìn nó, “Em là ăn no không có chuyện gì làm, tới tra chị phải không?”

“Không phải, em chỉ là quan tâm chị.” Liễu Đình Á nhìn thấy biểu cảm của cô, miễn cưỡng tránh ra một bước, “Chị à, chị hãy thành thật mà nói đi, có phải chồng tương lai của chị vì xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà xảy ra vấn đề lớn gì rồi đúng không?”

“Ngoại trừ gãy tay cần một chút thời gian bình phục, mọi thứ vẫn ổn.”

“Vậy thì quái lạ.” Liễu Đình Á nghi hoặc vuốt cằm, “Nhìn vào sự quen biết của chúng ta nhiều năm như vậy, thì chị nói thực ra đi.” Nó không khách sáo khoác tay lên vai cô.

“Nói cái gì?” Cô tức giận hỏi.

“Thì chính là tại sao chị lại quyết định kết hôn nhanh như vậy, có thai? Không thể nào, mang thai không thể nào còn tới dạy karate. Nhưng ngoại trừ việc này còn có nguyên nhân gì… Nghe nói chồng tương lai của chị vừa đẹp trai lại vô cùng tốt, tại sao người đàn ông ưu tú như vậy lại lấy loại phụ nữ như chị?”

“Em thiếu đòn hả.” Quý Y Phàm thẳng thừng hất tay của nó ra, “Cái gọi là loại phụ nữ gì đó, điều kiện của chị là rất kém cỏi sao?”

“Chị không kém, chỉ là tính tình không tốt.” Liễu Đình Á bày tỏ rất đúng trọng tâm, “Không chỉ là cảnh sát, còn là một quán quân karate, tâm trạng không tốt là có thể coi người qua đường như nâng vai, mọi người đều biết được ngọn nguồn của chị, bằng không với diện mạo của chị, sớm đã có thể lừa gạt được những người đàn ông đính ước với chị, cũng sẽ không suy đồi đến dựa vào xem mắt lừa gạt đàn ông.”

“Đi chết đi, dựa vào xem mắt lừa gạt đàn ông gì chứ, em thật sự là miệng chó chẳng mọc ngà được voi.” Quý Y Phàm dùng sức đánh vào sau đầu của nó.

Liễu Đình Á kêu đau một tiếng, “Làm gì đánh người!” Xoa đầu, nó vội vã lui vài bước, “Em chỉ muốn giúp mà thôi. Mọi người đều nói rằng, điều kiện của đối phương ưu tú như vậy tại sao lại muốn kết hôn với chị? Chị không cảm thấy nên làm rõ ràng trước khi kết hôn sao?”

“Làm rõ cái quỷ gì?”

“Nói không chừng là anh ta bất lực.” Liễu Đình Á một mặt nghiêm túc, “Nếu không, có phải là Gay hay không, cho nên tùy tiện chọn một người vợ Asa Bruce để che dấu tai mắt người?”

Quý Y Phàm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, hiện tại những người học lớp tám thoát nạn trở về càng lúc càng bạo dạn, người sau còn phóng khoáng hơn cả người trước.

“Liễu Đình Á——” hai tay của cô không nhịn được nắm lên nắm đấm, “Bản tiểu thư thật sự kém như vậy sao?”

Liễu Đình Á lập tức lắc đầu, “Chị đương nhiên không kém, vừa rồi em cũng đã nói qua chính là tính tình của chị có hơi không tốt một chút, chị hoàn toàn là một người tốt.” Thu lại ánh mắt, “Nếu không phải là bởi vì chị thật sự quá tốt, em cũng chẳng bận tâm chị muốn lấy ai, quan tâm chị sau này có hạnh phúc hay không…”

Lời nói của nó khiến Quý Y Phàm tỉnh táo lại, nghe cô bé nói ra mối quan tâm, đôi môi vốn mím chặt đã giương lên độ cong, “Yên tâm đi. Chị biết mình đang làm cái gì, chị đã chừng này tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm vì hành vi việc làm của chị.”

“Tuổi tác không có nghĩa là tất cả đúng không? Có một số phụ nữ đến bảy tám chục tuổi vẫn bị đàn ông lừa, chuyện này mỗi ngày đều nhìn thấy được! Cho nên đừng nói lớn tuổi thì hiểu nhiều lắm, mặc dù em nhỏ hơn chị, nhưng lúc em lăn lộn, không biết chị lại ở nơi nào.”

Nghe giọng nói tràn đầy mùi giang hồ này, Quý Y Phàm không khỏi phì cười.

“Tóm lại, chị cảnh sát à, lúc còn chưa kết hôn, chị nhất định phải làm rõ ràng, bằng không lấy một người bất lực hoặc là Gay—— chị chẳng khác nào làm quả phụ, cả đời này sẽ bị hủy hoại.”

Cô rất rõ trụ cột hôn nhân của cô và Thường Trọng Vĩ ở chỗ nào, mà nguyên nhân này cũng không thể nào nói ra khỏi miệng.

Nghĩ đến cho dù nằm ở trên giường bệnh, vẫn là không thể quên công việc của Thường Trọng Vĩ, cô không khỏi thở dài ở trong lòng, công việc điên cuồng này giống như cha mẹ đã chết của cô, có thể đến chết cũng còn để công việc ở trong lòng.

“Nha đầu.” Thu hồi suy nghĩ, Quý Y Phàm vươn hai tay vỗ vỗ hai gò má của nó, “Hôn nhân không phải chỉ có tính tốt sao?”

“Mẹ nó! Chị, bây giờ chị là muốn nói yêu với em sao?” Vẻ mặt của Liễu Đình Á khinh thường giễu cợt, “Nếu như trên đời thực sự có yêu mà nói, cha của em sẽ không phải đi cưới dì của em khi mẹ em chết chưa đầy nửa năm.”

Quý Y Phàm than nhẹ một tiếng, thật sự rất khó giải thích chút gì đó với đứa nhỏ này, chỉ có thể trịnh trọng giải thích: “Hôn nhân còn có ý nghĩa khác, như là cam kết và trách nhiệm.”

Liễu Đình Á hừ lạnh, “Cam kết và trách nhiệm? Hừ! Trọng điểm không ở tờ giấy hôn thú kia, mà là ở người. Người có ý thức trách nhiệm, trọng cam kết, cho dù không có hôn thú cũng sẽ nói được thì làm được. Nhưng người không có ý thức trách nhiệm, không coi cam kết là quan trọng, cho dù có hôn thú, cho dù từng lấy tính mệnh thề đọc với ông trời, cũng chỉ là cứt chó.”

Có lẽ là vì chịu mấy năm gian khổ, cho nên cô bé đối xử với mọi người đều có một cách nhìn. Quý Y Phàm không thể không tán thành lời của nó. Giống như Thường Trọng Vĩ lúc đó chẳng phải nhìn trúng ý thức trách nhiệm của cô mà quyết định ký vào hợp đồng với cô sao, cưới cô làm vợ, vì Quý Y Phàm cô là một người trọng cam kết, nói được thì làm được.

Bất kể tương lai của cô và Thường Trọng Vĩ thế nào, đó là chuyện của cô. Cô vỗ vỗ vào vai của Liễu Đình Á, “Tóm lại, cám ơn quan tâm của em. Hôm nay chồng tương lai của chị phải xuất viện, không thể hàn huyên với em nữa rồi, đi trước một bước… Đúng rồi, không phải gần đây em phải thi sao?”

“Đừng lại tới nữa.” Nghe thế, nó nhăn mặt.

“Có rảnh lo chuyện bao đồng, không bằng dùng nhiều thời gian về việc học hành chút, hoàn thành tốt thi cử. Không phải lần trước em nói muốn từ điển điện tử gì đó sao? Nếu như thành tích của em tốt, chị có thể suy sét mua cho em.”

Vừa nghe, vẻ mặt Liễu Đình Á sáng lên, “Thật?”

Quý Y Phàm gật đầu. Nhờ Thường Trọng Vĩ ban tặng, anh thay cô trả sạch hết các khoản nợ, cho nên tình hình kinh tế của cô tính ra là khá giả chút. “Chị nói được làm được, nhưng thành tích của em nhất định phải có tiến bộ.”

Vẻ mặt của nó hưng phấn, “Em biết, em nhất định thi vào top ba cho chị xem.”

“Được, chị chờ.” Quý Y Phàm mỉm cười.

“Chị.” Đi theo cô tới cửa, Liễu Đình Á đột nhiên hỏi: “Cuối tuần này chị sẽ đi đến chỗ ông Lý chứ?”

“Đương nhiên.” Quý Y Phàm gật đầu, “Chị xin nghỉ dài hạn, chờ thân thể vị hôn phu của chị tốt lên một chút, chị sẽ đi đến xem ông ấy.”

Ông Lý là một cựu chiến binh đã nghỉ hưu, ở trong lần phiên trực nào đó cô biết được ông sống một mình, bắt đầu từ khi đó, chỉ cần nghỉ phép, cô đều sẽ bớt chút thời gian đi chăm sóc.

“Vậy em đi với chị.”

“Em không cần ôn tập sao?”

“Không tới nửa ngày, hơn nữa ông ngoại, bà ngoại em cũng hy vọng em đi theo chị—— đúng rồi! Em nghĩ tới, chờ em tốt nghiệp trung học, em muốn đi thi giấy phép người phục vụ chăm sóc.

Quý Y Phàm cấp cho nó một cái ánh mắt tán dương, “Tốt lắm, cô bé thật sự biết chuyện, sẽ nghĩ cho tương lai.”

Liễu Đình Á ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thực ra thì em thấy ông ngoại, bà ngoại lớn tuổi rồi, bây giờ trong xã hội người già sống một mình giống như ông Lý cũng càng ngày càng nhiều, cho nên em mới nghĩ có lẽ có thể học cách làm thế nào chăm sóc họ, cũng có thể xem như thành thạo một nghề, nhất cử lưỡng tiện.

“Suy nghĩ của em rất đúng đắn.” Cô cảm thấy vui mừng.

Ai cũng không ngờ tới cô gái bé nhỏ hai năm trước đội một đầu tóc vàng này, bị người cho rằng đã không thể cứu, hôm nay có thể có thay đổi lớn như vậy.

Thực ra thì chỉ cần người muốn thay đổi, nắm chắc cơ hội, trải qua nỗ lực, nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra.

Tựa như cô vất vả nhiều năm, gặp được Thường Trọng Vĩ, anh dễ dàng giải quyết sạch các khoản nợ cho cô, đây chẳng phải là kỳ tích sao.

Làm người chớ nên quá tham lam, tình tình hiện tại, đối với cô mà nói, có lẽ cô thỏa mãn rồi. Đi trên chiếc Motorcycles, cô tự an ủi mình như vậy ở trong lòng.

*

* *

Cầm hành lý, đứng ở trong phòng ngủ có ít nhất hai mươi mét vuông, Quý Y Phàm ngỡ ngàng quan sát bốn phía.

“Căn cốt của anh có cái gì không bình thường!” Cô nhịn không được phê bình, “Một căn hộ năm mươi mét vuông, lại chỉ có một phòng?!”

“Còn có một phòng sách.” Thường Trọng Vĩ miễn cưỡng bác bỏ.

Quý Y Phàm trợn tròn mắt nhìn lên nóc. Nhìn trang trí giản lược bên trong phòng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, người đàn ông này từ vừa mới bắt đầu đã không nghĩ tới chuyện gia đình hoặc là hôn nhân. Anh là một người đàn ông độc thân tiêu chuẩn, tuyệt đối là một người chủ nghĩa độc thân, mua nhà, trang trí thì chỉ lo đến sự thoải mái và yêu thích của chính mình, không có nghĩ tới sau này có thể sẽ có thành viên khác vào ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play