Harvath trói chặt tên y tá, lôi cái túi ở cầu thang ra rồi nhét vợ con Al-Tal vào trong. Sau khi chắc chắn là họ đã nhìn kỹ tên vệ sỹ và biết rằng Harvath làm thật anh kéo cái xác vào trong nhà tắm, gỡ rèm bồn tắm, quấn cái xác vào trong đó dùng băng dính dán chặt lại, rồi vứt nó vào trong bồn.
Dùng tấm bản đồ của Omar, anh gỡ bỏ tất cả các thiết bị nghe nhìn. Mặc dù tin rằng viên sỹ quan tình báo của GID đã thẳng thắn với mình nhưng anh vẫn quyết định đeo mặt nạ vào. Lúc này, anh phải giải quyết nốt những gì còn lại.
Harvath ghét việc bắt giữ con tin. Họ không chỉ trở thành một món nợ mà còn là nỗi đau đớn. Họ cần được ăn uống, tắm giặt và phải trông nom kẻo họ trốn mất. Tuy nhiên, được báo muộn và lại phải tính toán do có ít thời gian với thực tế rằng Al-Tal không bao giờ rời khỏi căn hộ thì đây là cách tốt nhất Harvath có thể làm.
Để Al-Tal bớt căng thẳng, Harvath kéo chiếc máy ra khỏi tay hắn, lôi hắn vào nhà tắm để hắn có thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng tên vệ sỹ của mình. Hắn vừa nhìn rõ, liền bị Harvath lôi vào phòng ăn, nơi giữ tên y tá cùng gia đình hắn.
Giật mạnh cái ghế ra xa bàn, Harvath ném hắn vào đó. Sau khi trói chặt cánh tay hắn ra sau lưng, anh giật băng dán miệng hắn ra.
“Mày sẽ chết. Tao hứa với mày”, Al-Tal thều thào.
“Một lời đe dọa thú vị đây”. Harvath vừa trả lời vừa kéo một chiếc ghế khác và ngồi xuống, mũi hai người chạm vào nhau, “Đặc biệt là từ khi mày ra giá cái đầu tao là 150.000 đô la”.
“Chính mày là kẻ đã giết Asef”.
“Ý mày không phải là Suleiman đấy chứ?” Harvath hỏi. “Đó là cái tên mày đặt cho hắn phải không? Abdel Rafiq Suleiman?”
Al-Tal không trả lời.
Với Harvath cũng chẳng có gì khác biệt. Anh có thể đọc mọi điều cần thiết trên khuôn mặt của người đàn ông này. Al-Tal vừa tức giận vừa kinh hãi.
“Tao biết về mày nhiều hơn mày tưởng, Tammam ạ”.
“Mày muốn gì?” Tay tình báo lão luyện Syria hỏi.
“Tao cần thông tin”.
Al-Tal cười đầy nhạo báng. “Tao sẽ không bao giờ cho mày thứ gì”.
Harvath ghét mọi thứ ở hắn. Anh chẳng bao giờ thích giết chóc nhưng lần này sẽ khác. “Tao sẽ cho mày một cơ hội. Abdel Salam Najib đâu?”
Al-Tal không cười nữa.
Harvath nhìn hắn. “Nếu mày thích, tao có thể gọi Suleiman. Suy cho cùng, mày đã cho anh ta bí danh đó sau khi Khashan chết”.
“Ý mày là sau khi mày giết anh ta”.
“Tammam, chúng ta đều không có nhiều thời gian. Đừng có dài dòng nữa”.
“Hãy để gia đình tao đi, tao sẽ cho mày biết bất cứ thứ gì mày muốn”.
Giờ thì đến lượt Harvath cười.
“Ít nhất, hãy thả anh chàng y tá. Anh ta không liên quan gì đến việc này”.
Harvath sẽ không làm gì cho tên quái vật này. “Najib đâu rồi?” anh hỏi lại.
Khi Al-Tal từ chối không trả lời, Harvath nhảy lên và túm lấy vợ hắn. Anh không muốn làm vậy, nhưng bà ta biết rõ chồng mình là người thế nào và anh đành phải làm vậy.
Harvath kéo bà ta dưới hai chân Al-Tal bắt hắn phải chứng kiến hết.
“Mày định làm gì bà ấy?”
“Tùy mày thôi”. Harvath vừa trả lời vừa rút khẩu súng trong túi ra, chà trên tóc bà ta ngay sát phía tai trái.
“Đó là do đường dây của bọn tao làm. Bọn tao không xâm phạm vào gia đình của hai bên. Mày biết rõ điều đó mà”. Al-Tal lầm bầm.
“Bản lĩnh của tên tình báo già đấy. Thật nực cười, đặc biệt là với những gì chúng mày đã làm với gia đình tao”.
“Mày đang nói gì?”
“Mẹ tao, bạn gái tao – đừng có vờ như không biết”.
“Mẹ mày?” Al-Tal hỏi. “Sao tao có thể làm gì đối với mẹ mày. Thậm chí, tao còn chẳng biết mày là ai. Mày nói mày đã giết Asef nhưng thậm chí tao còn chẳng biết tên mày”.
Harvath không tin lời hắn. Hắn đang nói dối. “Đây là cơ hội cuối cùng của mày”.
“Hoặc nếu không thì sao. Mày sẽ bắn vợ tao hả?”
“Mày đã thấy tao làm gì với vệ sỹ của mày rồi đấy”.
“Có thấy, nhưng bắn vợ, mẹ của người khác là việc khác hẳn”.
Ông ta nói đúng. Harvath hoàn toàn không có ý định bắn bà ta. Nhưng anh sẽ tra tấn bà ta để cứu chính gia đình hắn và những người thân của hắn không bị đau đớn thêm nữa. Harvath chầm chậm cất súng vào bao. Anh thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhọn hoắt của Al-Tal. Lòng tự tin quá mức của hắn đã yếu dần. Hắn tưởng rằng đã hiểu hết Harvath. Hắn sẽ thấy mình sai lầm thế nào.
“Có những thứ còn tệ hơn cả việc bị giết”, Harvath vừa nói vừa lôi ra khỏi túi áo một cái can nhỏ có gắn với một ống nhựa dài và trong.
Túm lấy một nắm tóc của vợ Al-Tal, Harvath lôi đầu bà ta và chét cái ống vào tai. “Mày đã bao giờ bị xịt hơi cay chưa, Tammam?” Trong lúc anh hỏi, người phụ nữ đó hét lên đau đớn sau miếng băng dán miệng.
“Để bà ấy yên”. Al-Tal đề nghị.
Harvath lờ đi. “Nó sẽ làm bà bỏng mắt, bỏng mũi và bỏng họng”.
“Tao bảo để bà ấy yên!”
“Cùng với đường nối vào tai sẽ là một thứ khác. Khi tao nhấn nút này, một luồng hơi nước dễ chịu sẽ phun qua cái ống này và lúc đó vợ mày sẽ cảm thấy như thể trong đầu bà ta đang bốc cháy”.
“Mày thật tởm lợm!”
“Tao chưa là gì so với mày. Và nỗi sợ hãi đang chảy khắp cơ thể mày lúc này vẫn chưa là gì so với tội lỗi ám ảnh mày trước những gì tao gieo rắc vào gia đình mày”.
Khi Al-Tal không trả lời, Harvath đẩy chiếc ghế của vợ hắn đến bên cạnh hắn và nói, “Hãy nhìn cho rõ mặt bà ấy. Những gì sắp xảy ra bây giờ là do mày”.
Đôi mắt người đàn bà ấy mở to kinh hãi, đứa con trai và tên y tá của Al-Tal cũng vậy.
Giật tung hai tay của hắn, Harvath bắt hắn ôm trọn cái can. Anh bắt Al-Tal nhấn ngón trỏ và cái lẫy để phun.
Vợ Al-Tal thét lên liên tục và lúc này, tiếng thét của bà ta càng to hơn, đau đớn hơn. Người bà ta quằn quại và liên tục vật đầu từ bên này sang bên kia để tráng luồng phun ra từ cái ống đã cắm vào tai.
“Được!” Al-Tal hét lên vì không thể chịu đựng được khi thấy vợ mình bị tra tấn thêm nữa. “Đồ khốn. Tao sẽ cho mày biết cách liên lạc với Najib. Chỉ cần mày để vợ tao được yên”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT