Harvath từ chối mọi lời mời đến Nhà Trắng của tổng thống. Mặc dù lời buộc tội anh làm phản đã bị bác bỏ, nhưng Rutledge vẫn muốn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn để họ có thể rũ bỏ quá khứ lại phía sau và nhìn về phía trước. Ông tin rằng Harvath đủ thông minh để không từ chối đề nghị của ông một cách thẳng thừng. Kể từ khi Tracy từ bệnh viện trở về, cô sống tại nhà anh. Anh nói với mọi người rằng việc chăm sóc cô cùng con chó vừa bình phục khiến anh bận suốt ngày. Tổng thống biết Harvath nói dối, nhưng lờ đi. Harvath đã phải chịu đựng quá nhiều. Anh bị ném vào gầm xe buýt, nhưng tổng thống không những không giúp anh thoát ra mà còn lệnh cho anh ở nguyên vị trí trong lúc bánh chiếc xe buýt lăn qua người anh.

Rutledge không trách Harvath vì không muốn gặp ông, nhưng thế là quá đủ. Tổng thống gọi Gary Lawlor bảo ông ta rằng ông muốn vào cuối một ngày nào đó Harvath sẽ đứng trước chiếc bàn của ông trong căn phòng bầu dục nếu không Lawlor sẽ phải chịu trách nhiệm.

Là một người luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh, Lawlor yêu cầu trợ lí hoãn mọi lịch làm việc trong ngày lại và tới nhà kéo Scot đến gặp tổng thống. Khi đến cổng nhà thờ, ông không thấy xe của Harvath và đoán anh đã đi mua thức ăn hay thuốc men gì đó cho Tracy hoặc con chó mà học đặt tên là Bullet, sau khi bạn họ, Bullet Bob bị sát hại trong cuộc tấn công vào thành phố New York. Lawlor đỗ xe, bước lên bậc thềm trước cửa. Nhìn xuống ngưỡng cửa, ông thắc mắc không biết lần thứ bao nhiêu rằng Harvath đã cảm thấy như thế nào khi về phát hiện ra Tracy nằm đó trong một vũng máu. Thật là một cảnh tượng khủng khiếp, ông cố xua đuổi nó ra khỏi đầu lúc với tay lên chiếc vòng sắt và gõ vào cánh cửa gỗ rất dày.

Trong lúc chờ đợi, ông nghị thật mỉa mai khi Harvath sống trong một nhà thờ cũ. Anh đã trở thành người sám hối trước những người bị Roussard hại. Anh thường tới thăm mẹ ở California và khi mắt bà nhìn được trở lại, anh bảo đảm làm sao để bà có được sự chăm sóc tốt nhất khi trở về nhà. Anh tới thăm cả Carolyn Leonard và Kate Palmer tại bệnh viện ở thủ đô Washington mỗi khi có thể và luôn làm căn phòng của họ tràn ngập hoa tươi cho đến khi họ khoẻ để có thể xuất viện. Sau đó, anh dồn dập tặng họ hoa và hết giỏ đồ ăn này đến giỏ đồ ăn khác. Cho dù ai nói gì, Harvath cũng không dừng lại. Đây là cách tự buộc mình sám hối của anh, cho đến khi anh không còn cảm thấy tội lỗi nữa thì không gì ngăn cản được anh.

Khi biết Kevin McCauliff đã dùng máy tính của Cơ quan tình báo Không ảnh quốc gia Hoa Kỳ thay cho Harvath, nhân viên phân tích này đã bị thi hành kỉ luật. Harvath kêu gọi sự giúp đỡ của tất cả những người mang ơn anh và làm tất cả những gì có thể để huỷ bỏ hình phạt và để McCauliff từ chức tại Cơ quan tình báo Không ảnh quốc gia trong danh dự. Tim Finney cùng Ron Parker đã đề nghị McCauliff một công việc tại Sargasso ngay ngày hôm sau.

Lawlor gõ lên tấm cửa nặng nề một lần nữa, nhưng không có tiếng trả lời. Thậm chí còn chẳng thấy tiếng sủa của con Bullet.

Biết nơi Harvath để chìa khoá dự phòng, Lawlor lấy ra và mở cửa trước.

“Xin chào?” ông vừa nói lớn vừa thò đầu vào trong. “Có ai ở nhà không?”.

Lawlor đợi nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Bước hẳn vào bên trong, ông đóng cánh cửa phía sau lại.

Ông bước vào bếp trước và thấy mọi thứ rất sạch sẽ, ngăn nắp. Thông thường, nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa, cốc chén ngổn ngang cho đến khi Scot và Tracy nấu bữa tiếp theo. Nhất định có cái gì đó không ổn.

Mở tủ lạnh tự lấy cho mình một chai bia, Lawlor thấy bên trong trống trơn. Không thể hiểu được.

Ông bước ra khỏi bếp, tới một căn phòng rộng lớn được Harvath đặt làm phòng khách. Mọi thứ ở đây ngăn nắp và được đặt đúng chỗ.

Đột nhiên, Lawlor nhìn thấy cái gì đó trên bệ lò sưởi bằng đá. Bước lại gần, ông thấy chiếc điện thoại Black Berry của Harvath và các giấy uỷ quyền của Bộ Nội an. Gần đó là một mẩu giấy quăn của Tracy bị gấp làm đôi.

Mở ra, ông đọc được lời nhăn gồm hai chữ do chính Harvath viết.

Đi câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play