“Thác…” Giờ phút này, vẻ mặt Âu Dương Điệp đã trở nên mê man, ôm chặt lấy anh, sờ lung tung khắp người anh.
Cơ thể không ngừng trào dâng cảm xúc, lý trí đã không còn kiểm soát được, chỉ khao khát muốn tới gần anh, phóng thích khát vọng của cơ thể.
“Âu Dương Điệp, em tỉnh táo lại đi.” Vi Thừa An bị cô động vào, dùng chút lý trí cuối cùng đẩy cô ra, muốn gọi cô tỉnh táo mà thoát đi.
Anh thật sự cũng không cầm cự được nữa rồi.
“Thác, đừng đi, em muốn anh.” Âu Dương Điệp lại một lần nữa ôm chặt lấy anh.
Cô đã không thể phân biệt rõ ràng người mình ôm là ai, chỉ nghĩ giữ lấy anh, gần gũi với anh.
“Buông ra.” Vi Thừa An lại lần nữa đẩy cô ra, nhưng vô lực.
Lý trí đã muốn tan rã, tay anh đã đặt ngang eo cô, thân thể không nghe lời mà dán sát vào cô.
“Vi Thừa An, tôi là thành toàn cho anh, anh cứ từ từ mà hưởng thụ, không cần bắt ép bản thân mình.
Cô ta nói thế nào cũng là một mỹ nhân, anh không cần phải đi tìm những kẻ thấp kém hơn.
Cho nên anh hẳn là nên cảm ơn tôi mới phải.
Tôi đi đây, các người cứ tiếp tục vui vẻ nhé.” Lý Mai chứng kiến cảnh hai người dây dưa với nhau, vừa cười vừa nói.
Khẽ đóng cửa lại, cô như nhìn thấy biểu tình khổ sở khó chịu của Tư Đồ Thác.
Mã Tiểu Dung xuống xe liền vội vàng đi vào, nhìn xung quanh cũng không thấy bọn họ đâu.
Rõ ràng cô còn thấy xe của Thừa An ở dưới, khẳng định bọn họ chưa đi khỏi.
“Xin chào, cho hỏi vị khách có chiếc xe 5168- WZ đỗ bên ngoài kia hiện tại đang ở đâu vậy?” Cô đi tới hỏi một người phục vụ.
“Tiểu thư, xin chờ tôi một chút.” Phục vụ nhìn lại bản ghi chép một chút mới nói: “Vừa rồi có một vị tiểu thư hình như không được khỏe, bọn họ hiện tại đang ở phòng 2036 nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Không khỏe sao?” Mã Tiểu Dung lập tức khẩn trương, vội chạy vào thang máy.
Vi Thừa An chết tiệt đang làm gì vậy? Thấy Tiểu Điệp không khỏe hẳn là nên đưa tới bệnh viện, tại sao lại vào phòng nghỉ chứ?
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào mà không để ý ở thang máy bên này, trong chớp mắt cửa đóng lại, vẻ mặt Lý Mai đắc ý dạt dào, cảm giác thỏa mãn, cô ta đang chờ xem kịch vui.
“Thác… yêu em đi….” Âu Dương Điệp xé rách lung tung quần áo của mình, muốn cởi thật nhanh chướng ngại vật vướng bận để mình cùng anh kết hợp một chỗ.
“Tránh ra… tránh ra…” Vi Thừa An tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng tay đã muốn đưa lên cởi quần áo trên người mình.
Trên cơ thể cô tỏa ra mùi hương khiến anh ý loạn tình mê, cơ thể trướng đau, nổi lên khát vọng.
Lúc này anh đã muốn thân bất do kỷ, không thể khống chế nổi chính mình.
“Thác…” Âu Dương Điệp đã xé rách hết quần áo, cánh tay vờn quanh hông của anh vuốt ve.
Ầm… cơ thể mềm mại của cô ở trong lòng khiến trong nháy mắt lý trí anh hỏng mất.
Vi Thừa An giờ phút này trong mắt chỉ nhìn thấy cô thật xinh đẹp, ôm lấy cô, hôn lên môi cô…
Mã Tiểu Dung đi tới cửa định gõ liền thấy cửa phòng hé mở, thuận tiện mở ra, còn nói: “Tiểu Điệp bị sao vậy? Cậu không khỏe chỗ nào?”
Nhưng cô lập tức nghe thấy tiếng thở gấp rút cùng với không khí nóng bỏng kia khiến cô phải giật mình.
Bọn họ dường như dính sát một chỗ hôn nhau, tay còn xé rách đồ của đối phương.
Cô đưa tay che mắt lại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Điệp không phải yêu Tư Đồ Thác ư? Vì sao lại cùng Vi Thừa An làm chuyện này? Còn nữa, bọn họ muốn phá hoại đứa bé trong bụng sao?
Trong lòng cực kỳ tức giận, muốn đi lên ngăn bọn họ, nhưng cô vẫn lặng lẽ lui ra, càng nghĩ càng giận.
Không phải là tới gặp Lý Mai sao? Bọn họ lại có thể ở khách sạn trắng trợn yêu đương vụng trộm? Cô sao lại có người bạn như vậy? Người phụ nữ của mình cùng bạn thân lén lút vụng trộm, bọn họ có nghĩ tới việc đối mặt với Tư Đồ Thác hay không?
Khoan đã, bọn họ tới gặp Lý Mai, vậy Lý Mai đâu? Vừa rồi mình đi vào cửa cũng có thể nghe thấy tiếng động, bọn họ lại không có chút phản ứng? Mắt bỗng nhiên mở lớn, chẳng lẽ bọn họ bị bỏ thuốc.
Bản thân cô cũng từng làm ở quán bar, từng nhìn thấy qua những người dùng thuốc rồi.
Không dám tưởng tượng thêm nữa, càng không thể để bọn họ xảy chân phải ôm hận sau này, vội chạy vọt vào cửa.
“Vi Thừa An, dừng tay lại.” Cô lập tức đẩy anh đang muốn áp lên người Tiểu Điệp.
May mắn bọn họ còn chưa xảy ra quan hệ thật sự.
Anh hoàn toàn không phòng bị lập tức bị cô đẩy ngã sang bên cạnh.
“Tiểu Điệp, cậu mau tỉnh lại đi.” Mã Tiểu Dung lay cô, nhìn thấy bộ dạng mơ hồ, lập tức kéo cô xuống giường, nằm lên sàn nhà.
Còn may, sàn nhà có lót thảm, không quá lạnh.
Hi vọng cô nhanh chóng tỉnh lại.
“Ưm…” Sắc mặt Âu Dương Điệp đỏ dị thường, vô cùng thống khổ.
“Tiểu Điệp, cậu chờ một chút.” Mã Tiểu Dung vừa định chạy vào phòng vệ sinh lấy nước lạnh, muốn dội lên người cô, chợt cơ thể bị người ôm lấy ngã xuống giường.
Hai mắt Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô, cảm giác như đang nhìn con mồi, tay dùng sức xé rách quần áo của cô.
“Vi Thừa An, anh mau buông tay ra, mau tỉnh lại đi.” Mã Tiểu Dung cố sức giãy dụa.
Tại sao đã bị bỏ thuốc rồi anh còn nhiều khí lực như vậy chứ?
Theo tiếng quần áo bị xé rách lộ ra nội y màu đỏ của cô.
Vi Thừa An càng thở dốc ồ ồ, màu sắc này càng làm hưng phấn thị giác, ánh mắt như dán sát lên người cô.
Anh khóa chặt tay cô lại, ngăn chặn cô làm đau mình.
“Không muốn, mau buông tay.” Mã Tiểu Dung giãy dụa.
Nếu tiếp tục thế này chính mình chẳng phải là bị anh phá thân sao?
BỐP… cô hung hăng tát anh một cái: “Anh mau tỉnh táo chút đi.”
Vi Thừa An sửng sốt, nhưng một giây sau liền thô bạo đem cô áp dưới thân mình.
Cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đáng tự hào của cô, trọn vẹn cơ thể cô nằm cả trong mắt anh..