“Lý Mai, cô có việc gì cứ nói thẳng đi.” Âu Dương Điệp nhịn không được mở miệng trước, không muốn cùng cô ta ở đây lãng phí thời gian.
“Ừ.” Lý Mai gật đầu nhìn Vi Thừa An nói: “Thừa An, thật xin lỗi, em lợi dụng anh để Vi Vi tiếp cận Tư Đồ Thác.
Em thật lòng xin lỗi.”
Anh nhìn cô ta chằm chằm một hồi lâu mới lên tiếng: “Quên đi, hẳn là em và Lâm Vi đã biết lỗi, dù sao bị thương tổn cũng chính là cô ấy, không phải tôi.”
“Em biết, Vi Vi cũng đã tha thứ cho em, em đã làm rất nhiều chuyện sai, không cầu xin mọi người lập tức có thể tha thứ, nhưng mà em đã thật sự hối hận.” Lý Mai ngồi đó khẽ cúi đầu, tay cầm tách café, vẻ mặt bất an.
“Chuyện cũng đã qua rồi, tôi không muốn nói đến nữa, tôi chỉ muốn biết cô có biết Thạch Lỗi ở đâu không?” Âu Dương Điệp trực tiếp hỏi.
Không muốn nhìn bộ dạng đáng thương này của cô ta.
“Mình cũng không biết anh ta đang ở đâu, nhưng mình sẽ hết sức giúp cậu.” Lý Mai nói.
“Cô không biết anh ta đang ở đâu thì giúp tôi thế nào?” Âu Dương Điệp nhìn cô ta, cảm thấy thật buồn cười.
“Anh ta đã tới tìm mình.” Lý Mai đột nhiên nói, trong lòng đối với cô lạnh lùng chán ghét đến cực điểm.
“Anh ta tới tìm em?” Vi Thừa An nhìn chằm chằm cô ta hỏi.
“Vâng.” Lý Mai gật đầu nhìn anh, “Còn nhớ hôm anh tới tìm em không? Trên mặt em bị bầm tím, chính là anh ta đột nhiên chạy tới nhà em, muốn đòi tiền, em không cho nên bị anh ta đánh.
Sau đó anh ta cầm tiền của em đi mất.
Em đã nghĩ sau này nếu anh ta xuất hiện, em nhất định sẽ giữ anh ta lại.”
“Anh ta gần đây không tới tìm em sao?” Vi Thừa An nghĩ một chút, chuyện cũng lâu rồi, anh ta hẳn đã hết tiền.
“Ngày hôm qua anh ta có gọi tới nói muốn em chuẩn bị một trăm vạn, anh ta muốn xuất ngoại, nhập cư trái phép, cho nên em mới muốn gặp mọi người để bàn xem nên làm thế nào?” Lý Mai nói, đương nhiên phải hư cấu như vậy bọn họ mới chịu tin.
“Nhập cư trái phép?” Âu Đương Điệp lặng người, “Vậy cô đã chuẩn bị tiền cho anh ta chưa? Nếu chưa có thì có thể gọi người vây bắt anh ta.”
“Chưa có đưa.
Anh ta còn chưa gọi lại cho mình.
Mình tới gặp cậu là để nói cho cậu biết, xem có thể giúp được gì cho cậu hay không?” Lý Mai tỏ rõ tâm ý của mình.
“Lý Mai, nếu anh ta gọi cho em, em hãy nói với anh ta là đã chuẩn bị tiền, sau đó gọi điện cho tôi, mọi chuyện cứ để tôi lo liệu.” Vi Thừa An lập tức nói.
“Vâng, em sẽ làm vậy.” Lý Mai gật đầu, lúc này mới nhìn sang cô nói: “Tiểu Điệp, cậu không muốn uống sữa sao? Có cần gọi nước không?”
“Không cần.” Âu Dương Điệp nói, cầm sữa lên uống, là mùi dâu mà cô thích, nhịn không được lại uống thêm vài ngụm.
“Tiểu Điệp, mình biết bây giờ nói với cậu lời xin lỗi đã muộn, nhưng mình vẫn hi vọng cậu có thể tha thứ cho mình.” Lý Mai tiếp tục nói.
“Thật xin lỗi, tôi không thể thuyết phục bản thân tha thứ cho cô, có điều tôi sẽ cố gắng không còn hận cô nữa.” Âu Dương Điệp thản nhiên nhìn cô ta, giọng nói vẫn mang theo lạnh lùng.
Cô sẽ không vì những lời vừa rồi mà tha thứ cho cô ta đâu.
“Cảm ơn.
Như vậy là đủ rồi, mình đã cảm thấy thỏa mãn.” Lý Mai vui vẻ nói, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Có một số việc phải cần đến thời gian mới có thể biến mất.” Vi Thừa An uống café, nói.
Chỉ cần cô ta có lòng thay đổi là tốt rồi.
“Vâng.” Lý Mai gật đầu, uống café của mình.
Âu Dương Điệp cũng uống sữa.
Không khí lúc đó đột nhiên có chút ngượng ngùng xa cách.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác vậy chúng tôi đi trước.” Âu Dương Điệp uống xong ly sữa, liền đứng dậy.
Mới vừa đúng lên, chợt cảm thấy đầu mê muội, nặng nề.
Thân thể khẽ lay động ngã xuống.
“Tiểu Điệp, em làm sao vậy?” Vi Thừa An đứng dậy muốn đỡ cô, nhưng cơ thể mình cũng mơ hồ choáng váng.
“Hai người làm sao vậy?” Lý Mai vội vàng đỡ lấy bọn họ hỏi.
“Sao lại chóng mặt như vậy?” Âu Dương Điệp tựa vào người Vi Thừa An.
“Thừa An, có cần thuê phòng để Tiểu Điệp nghỉ ngơi chút không?” Lý Mai nói, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, liền gọi phục vụ tới: “Bạn của tôi có chút không khỏe, để họ nghỉ ngơi một chút.”
“Được, tiểu thư, mời.” Phục vụ nói.
Vi Thừa An cũng không phản đối, bởi vì anh cũng cảm thấy không thoải mái, trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tới phòng, Lý Mai liền dặn dò người phục vụ: “Cô đi ra đi, để tôi chăm sóc họ là được rồi.”
Vi Thừa An vừa muốn dìu Âu Dương Điệp tới giường nghỉ ngơi, tiếp xúc với cơ thể cô khiến cho anh biến thành miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên.
“Ưm…” Âu Dương Điệp đột nhiên đứng lên tóm lấy tay anh, muốn tới gần anh.
Cô cảm thấy cơ thể nóng quá, giống như dần mê muội: “Thác.”
“Không được.” Vi Thừa An nhìn thấy sắc mặt cô đỏ lên, lập tức phản ứng.
Quay ra Lý Mai đang đứng ngoài cửa giận dữ hét: “Cô đã bỏ vào thứ gì đồ uống?” Đều do anh sơ suất, nhưng vạn lần cũng không ngờ tới cô ta sẽ làm như vậy.
“Vi Thừa An, không phải anh đã đoán ra rồi sao, cần gì phải hỏi tôi nữa.
Mùi vị thuốc kích thích thế nào? Có phải rất thích hay không? Đừng cố chịu đựng nữa.” Sắc mặt Lý Mai đã biến thành dữ tợn, “Đây là báo ứng của cô ta.”
“Cô thật hèn hạ, vì sao phải làm vậy? Vì sao bày mưu hại tôi?” Vi Thừa An chỉ tay vào mặt cô ta, muốn xông tới nhưng cơ thể lại bị Âu Dương Điệp ôm chặt lấy.
“Vì sao bày mưu hại anh ư? Anh là bạn của Tư Đồ Thác, tôi muốn để cho anh ta thấy bị bạn thân của mình và người phụ nữ của mình phản bội cảm giác thế nào.
Còn nữa, tôi muốn nhìn xem Âu Dương Điệp làm sao còn mặt mũi ở chung với Tư Đồ Thác.” Lý Mai ác độc nói..