Lý Mai đem các giấy chứng nhận đến đặt trên bàn nghiêm mặt nhìn hắn nói: “Mấy thứ anh dặn tôi đã giúp anh làm xong, còn về phần anh làm cách nào để rời khỏi đây thì anh phải tự nghĩ cách.

Bọn họ đã bố trí người đứng ở các cửa của sân bay, tôi nghĩ ở những nơi khác khẳng định cũng đều có người.

Anh nên cẩn thận một chút.”
“Cô không phải đã quên cái gì sao?” Thạch Lỗi ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đống giấy tờ kia, ngồi một chỗ bắt chéo chân hỏi.
“Quên cái gì?” Lý Mai sửng sốt, cô nghĩ mình đã làm xong hết mọi việc.
“Tiền.

Không có tiền làm sao tôi xuất ngoại, mua vé máy bay không cần tiền sao?” Thạch Lỗi vươn tay giống như chuyện này là đương nhiên vậy.
“Hai ngày nữa tôi sẽ đem tới cho anh mười vạn, vậy là đủ rồi chứ?” Lý Mai nói.
“Mười vạn?” Giọng nói Thạch Lỗi dương cao một chút chằm chằm nhìn cô nói: “Cô nói cái gì? Tôi muốn một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Giọng nói Lý Mai có chút giật mình mang theo tức giận, hắn nghĩ hắn là ai, nghĩ cô là tỷ phú sao? Lập tức quay lại nói: “Tôi không có.

Đừng quên lúc trước, số tiền kia đều đã đưa cho anh.”
“Không có cũng phải có.

Hãy nghĩ cách đi, với tôi thì không sao cả, cùng lắm là tôi không đi nữa.

Thật ra tôi rất thích cuộc sống hiện tại.” Thạch Lỗi bình thản nói, hiện tại hàng ngày ăn uống đều do cô cung cấp, cũng không tồi lắm.
Lý Mai nhìn bộ dáng lưu manh của hắn, hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp nào đành phải nín nhịn nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.

Về phần một trăm vạn, tôi sẽ cố gắng gom được bao nhiêu thì được.”
“Sớm đồng ý có phải tốt không.

Suy nghĩ nhiều làm gì, vô nghĩa.” Thạch Lỗi không kiên nhẫn nói.
“Tôi đây phải đi chuẩn bị tiền, anh chờ đi.” Lý Mai cố nhịn tức giận xuống nói, chỉ có đưa hắn đi khỏi đây mới có thể chấm dứt ác mộng của chính mình.
Một ngày sau.
Cô cầm năm mươi vạn đã chuẩn bị tốt cùng vé máy bay đến chỗ ở của hắn.
“Tôi không có cách nào gom đủ một trăm vạn, chỉ có năm mươi vạn này thôi, ở đây còn có vé máy bay, bay chuyến chiều nay.” Cô chính là có cũng không muốn cho hắn.
“Năm mươi vạn? Quên đi.

Hình như cô nóng lòng lấy vé máy bay giúp tôi như vậy là muốn tôi nhanh chóng rời khỏi đây sao?” Thạch Lỗi cầm tiền cùng vé máy bay nói.
“Anh không muốn đi? Anh muốn bị Tư Đồ Thác tìm được, sau đó ngồi tù suốt nửa đời còn lại sao?” Lý Mai lại hỏi hắn.
“Vài năm không gặp, miệng lưỡi cũng sắc sảo lắm.” Thạch Lỗi liếc nhìn cô một cái đột nhiên nói: “Buổi chiều cùng tôi ra sân bay, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì che dấu giúp tôi.”
“Được.” Lý Mai không hề nghĩ ngợi đồng ý, cô cũng không muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến mình bị liên luỵ.
Âu Dương Điệp kéo tay Tư Đồ Thác từ trong nghĩa trang đi ra.
“Sao vậy?” Anh nhìn thấy khoé mắt của cô rơm rớm nước mắt hỏi.
“Thác…” Âu Dương Điệp lúc này mới hạ ánh mắt vô cùng bi thương nói: “Em thật hối hận muốn xin lỗi cha em, em không biết vì sự ngu muội của mình đã huỷ đi tâm huyết cả đời của cha.”
“Không cần đau lòng, em cũng không có huỷ đi tâm huyết cả đời của cha.

Chúng ta bây giờ không phải rất hạnh phúc sao.

Về phần Thạch Lỗi, anh sẽ cho thêm người tăng cường tìm kiếm hắn, khiến cho hắn phải trả giá về những gì hắn đã làm.” Tư Đồ Thác lên tiếng an ủi cô.
“Cám ơn.” Âu Dương Điệp tựa vào bờ vai của anh, cô cũng không muốn tha thứ cho Thạch Lỗi cùng Lý Mai.

Sân bay.
Lý Mai đang đứng chờ bên ngoài thì thấy Thạch Lỗi đeo một cái kính đen to che gần hết khuôn mặt thong dong thư thái đi vào.
Mấy người đàn ông canh giữ ở đó nhìn thấy hắn, một người lập tức bước đến.

Ông chủ đã dặn không được bỏ qua bất cứ một người khả nghi nào.
Lý Mai hoảng hốt vội vàng đi tới ngăn hắn lại: “Xin hỏi cửa đi XX đi như thế nào?”
“Tránh ra.” Người kia đẩy cô ra một chút liền hướng phía Thạch Lỗi chạy tới.
Thạch Lỗi kêu thầm một tiếng không tốt nhưng vẫn bình tĩnh bước tới.
“Đứng lại!” Người đàn ông gọi hắn.
“Có việc gì sao?” Thạch Lỗi quay đầu lại.
“Cảm phiền mời anh bỏ kính mắt xuống.” Người đàn ông vẫn lịch sự nói.
“Vì sao? Mắt của tôi không được tốt, không thể gặp ánh mặt trời.” Thạch Lỗi đưa ra một lý do cự tuyệt.
“Vậy anh nhắm mắt lại, tôi chỉ là liếc mắt một cái.” Người đàn ông vẫn tiếp tục nói.
“Không được, tôi từ chối.

Anh không có quyền yêu cầu tôi làm như vậy.” Thạch Lỗi lập tức cự tuyệt nhưng trong lòng có chút hoảng sợ.
Người đàn ông đưa ra giấy tờ chứng minh trịnh trọng nói: “Tôi là cảnh sát, hiện đang thực thi nhiệm vụ truy bắt một tội phạm lẩn trốn.

Mời anh hợp tác, nếu không tôi sẽ cưỡng chế chấp hành.”
Thân thể Thạch Lỗi cứng lại, tình huống bây giờ hắn phải làm sao đây?
Lý Mai đứng ở một bên cũng hoảng hốt, nếu mình không đi giải vây, chỉ sợ hắn hôm nay khó mà thoát khỏi đây.

Cô từng bước tiến đến làm bộ như một người đàn bà đanh đá: “Anh dựa vào cái gì mà bỏ tôi?”
“Cô tránh ra.” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái cũng không để ý tới cô.
“Không được.

Anh phải theo tôi giải thích cho rõ.” Lý Mai đứng che trước mặt người đàn ông.
Thạch Lỗi lợi dụng thời cơ chậm rãi lui về phía sau.
“Cô đừng ở đây gây trở ngại tôi thi hành nhiệm vụ.” Người đàn ông cảm thấy phiền phức, vài người khách ở xa xa nhìn thấy nơi này hình như có chuyện xảy ra cũng muốn đi tới.
Lý Mai trong lòng quýnh lên hét lớn: “Cảnh sát thì rất giỏi sao? Là cảnh sát thì có thể tuỳ tiện bỏ người?”
Xung quanh lập tức có nhiều người vây quanh, Thạch Lỗi nhân cơ hội xoay người liền đi ra ngoài.
“Có chuyện gì thế?” Mấy ngưòi kia đi tới.
“Đừng để ý đến tôi, các cậu mau xem người đàn ông đeo mắt kính khả nghi kia có phải hắn hay không?” Người đàn ông nói.
Mọi người lúc này mới phát hiện không thấy người đâu, nhìn ra phía cửa thì thấy một bóng dáng thấp thoáng.
“Đuổi theo.” Bọn họ lập tức phản ứng lại liền mau chóng đuổi theo.
Lý Mai ở phía sau trong lòng không ngừng cầu trời khấn phật phù hộ hắn đừng để bị bắt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play