Lý Mai lảo đảo chạy tới một căn nhà cấp 4 cũ nát, đẩy cửa ra, bên trong dơ dáy bẩn thỉu, một mùi hôi thối không chịu nổi bốc lên.
“Tiểu thư, cô đã đến rồi?” Một thanh niên tuổi còn trẻ thấy cô liền đi đến nói.
“Thứ tôi đặt ba ngày trước đã làm xong chưa?” Lý Mai hỏi.
“Xong rồi.
Cô chờ chút.” Người thanh niên lấy ra một thẻ căn cước giả, lại lấy ra mấy quyển hộ chiếu và các tài liệu giả đưa cho cô.
“Cám ơn.” Lý Mai mở ra xem sau đó lấy một xấp tiền đưa cho hắn, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Cô ơi, chờ một chút.” Người thanh niên đột nhiên gọi cô lại.
“Còn có việc gì sao?” Lý Mai dừng bước, không phải đã nói xong rồi sao, chẳng lẽ hắn còn muốn tăng giá?
“Tiểu thư, trông cô cũng là một người hào phóng và tử tế, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút.
Gần đây có người tới hỏi qua tôi về người đàn ông trong ảnh, tuy rằng tôi không biết hắn có chuyện gì hoặc là đắc tội với người nào nhưng tôi hy vọng cô chú ý một chút, cho dù làm giấy tờ giả hắn cũng chưa chắc đã có thể xuất ngoại, cái này còn xem vận khí của các người.” Người thanh niên có ý tốt nhắc nhở.
“Cái gì?” Sắc mặt Lý Mai thay đổi, thân thể lập tức trở nên lạnh như băng, lo lắng hỏi: “Vậy anh có nói cho bọn họ biết không?”
“Yên tâm.
Tuy rằng tôi không phải là làm việc quang minh chính đại nhưng trong việc làm ăn quan trọng nhất là danh dự, tôi nếu đã nhận lời làm cho cô thì cũng sẽ không bán đứng cô.” Người thanh niên trả lời.
“Cám ơn anh đã nhắc nhở.
Tôi đi đây.” Lúc này Lý Mai mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng không yên.
Cô không về nhà mà trực tiếp đi thẳng tới sân bay.
Liếc nhìn tại sân bay, mỗi cửa ra vào đều có mấy người đàn ông đứng ở đây tay cầm một bức ảnh nhìn mọi người xung quanh.
Lòng dạ cô rối bời hỏi một ngưòi qua đường: “Xin hỏi, muốn đi đến XX thì đi như thế nào?” Cô cũng không quên liếc trộm bức ảnh trên tay bọn họ, trong lòng hoảng hốt, kia rõ ràng là ảnh chụp của Thạch Lỗi.
“Đi hướng bên kia.” Một người đàn ông dùng ngón tay chỉ cho cô.
“Cám ơn.” Lý Mai vội vàng rời khỏi, đợi đi đến nơi bọn họ không nhìn thấy mới dựa vào cây cột bên cạnh thở dốc.
Xem ra cơ hội muốn xuất ngoại là không thể nào, nghĩ xong liền xoay người rời khỏi sân bay.
Trong biệt thự.
Âu Dương Điệp toàn thân thơm mát mê người, từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn mặt bao lấy tóc của mình đi đến nằm bên cạnh anh.
“Tắm xong rồi à? Tại sao không sấy tóc?” Tư Đồ Thác nhẹ nhàng cởi khăn mặt giúp cô.
“Có anh làm rồi em không cần sấy nữa.
Em muốn hưởng thụ hạnh phúc mà chúng ta khó khăn lắm mới có được.” Âu Dương Điệp cười duyên, cảm giác mỗi ngày được anh lau tóc cho mình thật là hạnh phúc.
“Được lau tóc chính là hạnh phúc sao? Anh không biết em lại dễ dàng thoả mãn như vậy đấy.” Tư Đồ Thác trêu đùa nói.
“Đó là anh trước kia chưa từng chú ý qua.
Thác, năm năm trước chúng ta kết hôn, anh có yêu em không?” Âu Dương Điệp đột nhiên xoay đầu lại, chăm chú nhìn anh hỏi, cô thật lòng muốn biết đáp án này.
“Không biết.” Tư Đồ Thác lắc đầu, lúc này mới nhìn vào mắt của cô nói: “Lần đầu tiên gặp em, anh thấy em thật dáng yêu muốn xem em như em gái của mình, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, nghe chú nói muốn anh kết hôn với em, lúc đó anh đã thề sẽ yêu thương bảo vệ em thật tốt, chỉ là chuyện đời hay thay đổi, em cũng không cho anh cơ hội này.
Nói thật là anh đối với em vừa tức vừa hận, mọi cảm tình đối với em đều bởi vì em cố tình gây sự mà biến mất không chút dấu vết.”
“Thật xin lỗi.
Thác, anh sẽ tha thứ cho mọi chuyện trước kia em gây ra cho anh chứ?” Âu Dương Điệp hạ mi mắt thật dài xuống, giờ phút này cô thật tâm sám hối.
“Đồ ngốc.
Nếu không tha thứ cho em thì vì sao bây giờ anh lại ở cùng với em được.” Tư Đồ Thác nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Mọi chuyện trước kia hãy để nó qua đi, ai bảo anh lại yêu em, bây giờ chỉ cần chúng ta sống thật hạnh phúc là tốt rồi.”
“Vâng.” Âu Dương Điệp gật gật đầu nhìn anh: “Thác, ngày mai chúng ta đến thăm mẹ của anh được không?” Lúc trước gả cho anh nhưng cô lại cự tuyệt không đến gặp bà.
“Được.” Ánh mắt Tư Đồ Thác thâm thúy mang theo ý cười vui mừng, anh luôn luôn hi vọng có một ngày được nắm tay người anh yêu mến đến gặp mẹ.
“Thác.
Nếu cha chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc của chúng ta bây giờ nhất định sẽ rất vui mừng.” Âu Dương Điệp đột nhiên nghĩ đến cha.
“Chú Âu Dương khẳng định đã sớm dự đoán được kết quả của chúng ta hiện nay cho nên mới khăng khăng gả em cho anh.”
“Thác, sao anh vẫn còn gọi là chú, phải gọi là cha chứ.” Âu Dương Điệp uốn nắn anh.
“Tiểu Điệp.
Chú, cái từ này đối với anh so với cha còn thân thiết hơn.
Bởi vì có chú nên mới thay đổi vận mệnh của anh, trong lòng anh, ngoại trừ mẹ thì chú là người thân nhất.” Tư Đồ Thác nhẹ nhàng giải thích, chú đối với anh vô cùng ý nghĩa.
“Vậy còn em thì sao? Em đứng thứ mấy ở trong lòng anh?” Âu Dương Điệp có chút ghen tỵ hỏi.
“Để anh suy nghĩ, có lẽ là thứ tư hoặc thứ năm, thứ sáu.” Tư Đồ Thác ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng nói: “Anh thật sự không thể xác định được.”
“Hừ.” Âu Dương Điệp hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Tức giận?” Trong mắt Tư Đồ Thác ẩn chứa ý cười.
“Mẹ là thứ nhất, cha là thứ hai, em cũng không so đo, nhưng ai là thứ ba? Vì sao em ngay cả thứ tư, thứ năm, thứ mấy cũng không biết.
Nói, còn có ai?” Âu Dương Điệp giả vờ hung ác hỏi, anh tốt nhất là không nên nói ra tên của một cô gái.
“Ha ha.” Tư Đồ Thác không nhịn được cười rộ lên.
“Không cho cười.
Mau thành thật khai báo.”
“Được.
Anh nói, đương nhiên đứa bé trong bụng em là thứ ba.
Về phần tại sao không xác định là bởi vì anh cũng không biết em sẽ sinh mấy cục cưng.” Tư Đồ Thác ôm cô, khóe môi cong lên hạnh phúc nhìn cô.
“À…” Âu Dương Điệp sửng sốt, lúc này mới phát giác bị anh đùa giỡn liền tức giận lấy tay đánh anh.
“Anh thật đáng ghét.”
“Được.
Anh đáng ghét.”
Trong phòng truyền ra tiếng cãi lộn nhưng ngập tràn hạnh phúc..