Âu Dương Điệp thở hổn hển, ngước đôi mắt đẹp nhìn anh, khẽ cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Đang cười cái gì?” Tư Đồ Thác nhìn cô yêu thương.
“Thác.
Em rất cảm động và vui vẻ, không nghĩ tới mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng như vậy, cho dù em bị nhốt ở đây hai ngày cũng không một câu oán hận, nghĩ đến hạnh phúc cả đời sau này thì chút đau khổ ấy có là cái gì.”
“Cô bé ngốc.
Bị nhốt hai ngày em có thể chịu được nhưng còn bảo bối thì làm sao bây giờ?” Tư Đồ Thác lấy tay vuốt nhẹ lên bụng cô.
“Con và em đều rất kiên cường.” Âu Dương Điệp đặt tay lên tay anh: “Thác, em nghĩ ngay từ đầu cô ấy đã không có ý xấu, nếu thật sự muốn hại em và đứa bé thì bây giờ em đã không thể an toàn đứng trước mặt anh được.”
“Ừm.
Cô ấy chắc đã suy nghĩ kỹ, biết chúng ta sẽ không truy cứu nên đã chuẩn bị tư tưởng đến Pháp.” Tư Đồ Thác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng cô ấy đã thật sự doạ em sợ.
Thác, cô ấy làm sao uy hiếp được anh cưới cô ấy.” Âu Dương Điệp nghĩ lại khi bị cô bắt cóc, chính mình thực sự hoảng sợ.
“Đương nhiên là dùng em và đứa bé.
Ngày hôm qua cô ấy tìm anh, nói nếu anh không cưới cô ấy thì sẽ không cho anh biết em ở đâu.
Cô ấy thực sự tự tin nói rằng trong vòng ba ngày anh không thể tìm thấy em, nghe được em mất tích anh quả thật sắp phát điên rồi, căn bản không có nghĩ tới cô ấy đem em đến giấu ở garage trong biệt thự.
Vì em, anh không thể không đáp ứng, mặt khác anh vẫn cho người đi tìm em nhưng đến sáng nay vẫn không có chút tin tức gì của em, anh không thể không đồng ý cùng cô ấy cử hành hôn lễ.
May mắn em không có việc gì.” Tư Đồ Thác nhẹ nhàng ôm cô cảm thấy thật may mắn, hiện tại anh rất hạnh phúc.
“Thác.” Đột nhiên Âu Dương Điệp đang tựa trong lòng anh đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, có một số việc đã đến lúc phải nói cho anh biết.
“Làm sao vậy?” Tư Đồ Thác nhìn cô hỏi, tại sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy.
“Thác.
Em nghĩ cần nói cho anh biết một việc, em không muốn giấu diếm anh.” Âu Dương Điệp nói, cô không muốn làm cho Thác hiểu lầm cô vì trả thù Lý Mai mới tìm cách tiếp cận anh mà bởi vì thương anh cho nên tự nguyện quay lại, lúc này nên thẳng thắn thừa nhận.
“Có chuyện gì?” Tư Đồ Thác cau mày nhìn bộ dáng nghiêm trọng của cô.
“Thác.
Em đã biết tất cả việc làm của Lý Mai đối với em, cô ta còn cố ý lợi dụng Vi Thừa An để Lâm Vi tiếp cận anh, em thật sự tức giận và không thể cứ quên đi như vậy.
Cô ấy đã cướp đi tất cả của em nhưng em không thể để cô ấy cướp mất anh.
Em biết, nếu lúc ấy em đến nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không nghe em giải thích, em không thể để cho Lý Mai kiêu ngạo khi ý đồ được thực hiện cho nên em quyết định đến gần anh, đoạt lại anh, tuy rằng em là vì trả thù nhưng em thật sự yêu anh, bởi vì yêu anh em không thể chịu đựng được khi anh ở cùng Lâm Vi, bởi vì yêu anh, em không thể không để ý đến chuyện cô ấy có con với anh, mỗi ngày trong lòng em đều đau đớn không thôi, may mắn trong lúc đó anh lại yêu em.” Âu Dương Điệp tạm dừng một chút nâng ánh mắt thâm trầm nhìn anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Em muốn trả thù Lý Mai cho nên mới cố ý nhận lời mời đến công ty của anh làm việc, cố ý đáp ứng yêu cầu làm tình nhân của anh, thật ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của em?” Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm, ánh mắt làm cho người ta không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
“Đúng.
Vì anh, em còn cố ý đến câu lạc bộ huấn luyện để học tập trở thành một người phụ nữ như thế nào mới có thể quyến rũ một người đàn ông.” Âu Dương Điệp gật gật đầu thừa nhận mọi việc, bất an nhìn anh: “Thác.
Anh tức giận?”
“Em có thấy sao?” Tư Đồ Thác hỏi lại cô.
“Em…” Cô làm sao biết được, nhưng nhìn dáng vẻ của anh nhất định là đang tức giận, cô thấy có chút hối hận, bản thân không có việc gì làm lại muốn thẳng thắn khai báo, xem ra người ta nói đúng, có một số việc không cần quá thành thật.
“Hôm nay còn chuyện gì đều thành thật nói rõ ràng.” Tư Đồ Thác nghiêm mặt nói.
“Không có, chỉ có một việc này thôi.” Âu Dương Điệp vội vàng nói, cô làm sao có thể có nhiều việc gạt anh được.
“Thật?” Tư Đồ Thác nói với giọng không tin.
“Là thật.
Em thề.” Âu Dương Điệp giơ tay lên.
“Vậy tha thứ cho em.” Tư Đồ Thác cầm bàn tay nhỏ bé của cô, khóe môi ẩn ẩn ý cười.
“Thác.
Anh định hù chết em nha.” Lúc này Âu Dương Điệp mới thở phào nhẹ nhõm, biết mình bị anh đùa giỡn liền rút tay lại đặt ở trước ngực anh: “Anh không chán ghét, không tức giận sao?”
“Ngốc quá.
Đã trải qua nhiều việc như vậy anh sao lại không biết em thật sự yêu anh, chút chuyện này đã không còn quan trọng, anh thậm chí còn thấy có chút may mắn vì em đã tới tiếp cận anh, bằng không chúng ta làm sao có thể có ngày hôm nay.” Tư Đồ Thác lấy tay nắm cái mũi nhỏ của cô, động tác cực kỳ ái muội nói: “Nhưng mà anh rất thích vẻ này của em, về sau cứ tiếp tục.”
“Anh cho là em chỉ quyến rũ mình anh sao? Không dám quyến rũ người khác sao? Ví dụ như Jack.” Âu Dương Điệp cố ý mơ màng nhắc đến.
“Em dám?” Tư Đồ Thác lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Không dám.” Âu Dương Điệp lấy tay ôm cổ anh, cười nói: “Về sau em chỉ quyến rũ một người là anh, được không?”
“Vậy còn có thể được.” Tư Đồ Thác cũng ôm lấy cô, bàn tay chậm rãi hướng về trước ngực của cô sờ soạng, vẻ mặt ái muội nói: “Bây giờ lập tức thử một chút.
Thế nào?” Anh nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của cô trước kia liền thấy dục hỏa đốt người.
“Anh nói xem?” Âu Dương Điệp ném cho anh một cái nhìn tình tứ.
“A…” Đột nhiên cô chợt biến sắc kêu to một tiếng, lập tức lấy tay ôm bụng.
“Tiểu Điệp.
Làm sao vậy?” Tư Đồ Thác khẩn trương đỡ lấy cô..