“Hừ.” Mã Tiểu Dung không cho là đúng hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng nguỵ biện, cô nói bắt cóc Tiểu Điệp là vì muốn thử xem Tư Đồ Thác có thật sự yêu cô ấy hay không, vậy vì sao cô đem nhốt cô ấy tại garage mà không phải trong nhà?”
Tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn cô chằm chằm, trong mắt cùng phát ra tia nhìn nghi hoặc.
“Tôi nói rồi, bởi vì tôi hận cô ấy, nỗi đau khổ khi mất đi đứa bé của tôi, tôi cũng muốn cho cô ấy nếm thử một chút, tôi thừa nhận tôi là đang trả thù, nếu không mối hận thù này không thể tiêu tan trong lòng tôi được.

Âu Dương Điệp, cô thấy tôi không nên trả thù cô sao?” Lâm Vi nhìn cô hỏi.
“Nên.

Cô nên làm.” Âu Dương Điệp đột nhiên đi qua cầm bàn tay lạnh như băng của cô, chân thành nhìn cô nói: “Có lẽ tôi nên nói với cô một tiếng xin lỗi, dù sao chính tôi cũng vì trả thù mà quay về.”
Ánh mắt Lâm Vi hồng hồng: “Chúng ta hòa nhau, thật sự tôi rất ghen tỵ với cô, vì cái gì mà Thác lại yêu cô, vì sao lại không yêu tôi, bây giờ có lẽ tôi đã hiểu được.

Âu Dương Điệp, cô nhất định phải yêu thương anh ấy thật nhiều, nếu không tôi sẽ cướp anh ấy về.”
“Tôi sẽ không để cô có cơ hội này, tôi sẽ yêu anh thật nhiều.” Âu Dương Điệp nở nụ cười, cô ấy thật sự đã nghĩ thông suốt, kết quả như vậy ngay cả chính mình cũng không nghĩ đến.
“Tốt lắm, mọi chuyện đều đã giải quyết xong.

Chúng ta đi thôi.” Lâm Vi rút tay về, nhìn mấy viên cảnh sát nói.
“Chờ một chút.” Vi Thừa An từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên gọi cô lại, nhìn Tư Đồ Thác cùng Âu Dương Điệp nói: “Việc này chấm dứt ở đây có được không?”
Tư Đồ Thác hiểu được ý tứ của anh, quay sang nhìn Âu Dương Điệp hỏi ý kiến của cô: “Tiểu Điệp?”
Âu Dương Điệp gật gật đầu mỉm cười vô cùng thoải mái đối với mọi người nói: “Cám ơn mọi người đã nhiệt tình tham gia trò chơi thí nghiệm của tôi cùng cô Lâm Vi.

Trò chơi đến đây là kết thúc, nếu có lần sau tôi nhất định sẽ cho cô ấy làm nhân vật chính bị bắt cóc.”
Mọi người ở đây đều ngây ngốc không hiểu nhìn cô tươi cười thoải mái, nhân vật chính không truy cứu thì bọn họ không có lý gì lại tự tìm phiền toái cho mình.
“Cám ơn.” Đôi mi dài của Lâm Vi khẽ nhúc nhích, một giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống, giọng nói mang theo vài phần run run.
“Tôi mới là người phải cảm ơn cô mới đúng, cảm ơn cô đã tác thành cho chúng tôi, cảm ơn cô đã buông tha cho Thác.” Âu Dương Điệp thật lòng cảm ơn.
“Âu Dương Điệp, tôi thật sự rất muốn cùng cô trở thành bạn bè nhưng tôi nghĩ cả đời này chúng ta cũng không có khả năng.” Bởi vì bọn họ cùng yêu một người đàn ông cho nên không thể trở thành bạn bè.
“Vậy cả đời sau chúng ta trở thành bạn bè cũng được.”
“Đuợc.” Lâm Vi trả lời rồi xoay người nhìn Vi Thừa An nói: “Anh Thừa An, cám ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em.”
“Vi Vi, em quả nhiên đã không làm anh thất vọng.” Anh mỉm cười nhìn cô, cô vẫn là cô gái hiền thục lương thiện ngày xưa.
“Em sao có thể để anh thất vọng được chứ, có đôi khi em thật sự suy nghĩ vì sao anh không thương em hoặc là em không thương anh đi.” Lâm Vi nghịch ngợm cười ra vẻ cao hứng, kỳ thật anh cũng rất tốt, chỉ là giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có tình bạn.
“Nếu không bây giờ chúng ta thử bắt đầu cũng không muộn.” Vi Thừa An cũng nói giọng trêu đùa với cô, trong mắt che dấu một chút đau lòng.
“Đã muộn.” Lâm Vi nở nụ cười: “Em phải rời khỏi Đài Loan.”
“Vi Vi, em phải đi đâu?” Vi Thừa An sửng sốt hỏi, mọi người cũng nghi hoặc nhìn cô.
“Xuất ngoại nha.” Lâm Vi nhìn Tư Đồ Thác nói: “Anh đã nói sẽ bồi thường cho em, phí dụng này em sẽ nhận, bây giờ anh sẽ không hối hận chứ?”
“Sẽ không.

Em muốn đi nước nào, anh nhờ bạn giúp em.” Tư Đồ Thác lắc đầu, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy cô kỳ thật cũng rất đáng yêu.
“Nước Pháp.

Em muốn đến Pháp để học thiết kế thời trang, giấc mơ của em cuối cùng cũng có cơ hội trở thành hiện thực.” Lâm Vi trả lời, cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng thật tốt.
“Được.” Tư Đồ Thác không chút do dự đáp ứng, đừng nói là nước Pháp thậm chí là lên mặt trăng anh cũng sẽ nghĩ cách giúp cô thực hiện.

“Được rồi, tạm biệt.” Lâm Vi cúi chào mọi người ra vẻ nhẹ nhõm bước tới bên cạnh Vi Thừa An ôm lấy cánh tay anh: “Anh Thừa An, đưa em về nhà đi.”
“Đi thôi.” Thừa An cùng cô đi ra khỏi biệt thự.

Bước ra khỏi biệt thự kia một khắc cô biết cô đã hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện: “Thác.

Hẹn gặp lại.”
Âu Dương Điệp tựa trước ngực anh nhìn bóng dáng của cô dần dần biến mất: “Thác, rốt cục chúng ta có thể ở cùng một chỗ không phải lo sợ.”
“Tư Đồ chủ tịch.

Chúng tôi đi trước.” Vài người bạn cảnh sát lên tiếng, sự việc đã giải quyết xong bọn họ không thể cứ ở đây làm kẻ dư thừa.
“Được.

Mọi người vất vả rồi.

Tạm biệt.” Tư Đồ Thác trả lời.
“Tiểu Điệp.

Mình cũng đi thôi, lúc khác đến xem cậu.” Mã Tiểu Dung biết chính mình cũng nên cáo từ.
“Tiểu Dung, không ở lại một chút sao?” Âu Dương Điệp thuận miệng hỏi.
“Ở lại làm gì? Làm bóng đèn cho hai người sao?” Mã Tiểu Dung liếc mắt nhìn cô một cái, mình còn có thể không về được sao.
Âu Dương Điệp nhịn không được cười nói: “Cậu nói chuyện có thể không cần nói trắng ra như vậy được không?”
“Nếu không mình ngồi lại một lúc vậy.” Mã Tiểu Dung cố ý muốn ngồi xuống.
“Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp buồn cười nhìn cô.
“Được rồi.

Hai người ân ân ái ái đi, xong rồi mình lại đến.” Mã Tiểu Dung nói xong liền rời khỏi biệt thự.
Cả biệt thự to như vậy bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, bốn mắt thâm tình nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong ánh mắt.
Tư Đồ Thác lấy tay nâng mặt cô mang theo kích tình điên cuồng hôn trụ đầu lưỡi của cô, trong miệng không ngừng thăm dò cuốn lấy.
Âu Dương Điệp ôm chặt thắt lưng anh làm cho thân thể kề sát người anh, hôn đáp trả.
Bọn họ tựa như một đôi tình nhân cửu biệt gặp nhau, tham lam hưởng thụ lẫn nhau..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play