Vi Thừa An nhìn bọn họ lắc đầu, đây là kiểu quan hệ gì mà khiến người khác nhìn thấy đều phải đau đầu.
Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Đã sảy thai.” Bác sĩ nói nhưng giọng điệu không có thương xót.
“Sảy thai!” Tuy rằng mọi người đã nghĩ đến kết quả này, thế nhưng chính mình nghe được vẫn có một chút khổ sở.
Vi Thừa An đồng cảm nhìn Tư Đồ Thác, lại càng đồng cảm với Lâm Vi hơn, không có đứa trẻ cô nên làm gì bây giờ?
Lúc này, trong lòng Âu Dương Điệp có chút phức tạp.
Cô không thể nói rõ bản thân mình là vui vẻ hay mất hứng, thế nhưng cô có một chút khẳng định rằng cô cũng không có đồng cảm với cô ta.
Tư Đồ Thác đau lòng một chút, thế nhưng rất kì quái, đau đớn qua đi lại có thể dễ dàng như vậy.
Dường như tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, anh cũng không cần phải quấn quýt bên cô nhưng anh sẽ bồi thường cho cô thật tốt.
“Các vị đừng quá khổ sở, tôi còn chưa nói xong mà.” Vì cho rằng bọn họ đang thương tâm nên bác sĩ vừa cười vừa nói.
“Cái gì?” Bọn họ cùng nhau ngây ngẩn cả người.
Đứa trẻ đã không còn mà bác sĩ lại bảo bọn họ đừng khổ sở, còn cười ra tiếng.
“Vừa rồi, thai trong bụng của cô ấy chính là hai đứa bé trai, sảy một nhưng trong bụng vẫn còn một, tĩnh dưỡng thật tốt sẽ không có việc gì.” Lúc này Bác sĩ mới giải thích.
“Cái gì?” Bọn họ bị chấn động lần thứ hai, không thể tin được nhìn bác sĩ “Còn có chuyện như vậy xảy ra?” Bác sĩ này hình như là cố ý nói chuyện không đồng nhất, nói xong khiến cho bọn họ hoảng sợ một lúc.
“Thật ra anh cũng có thể vui vẻ yên tâm, đây cũng coi như trong họa được phúc, thân thể của cô ấy lẽ ra sẽ không thể chịu đựng nổi hai đứa bé trai.
Cho nên mới có một mạnh một yếu, cho dù đến lúc lớn một chút đứa bé yếu kia cũng phải mất đi, bây giờ may mắn giữ lại một đứa khoẻ mạnh.” Bác sĩ nói thêm.
Mọi người nhìn nhau không thể tin được còn có chuyện như vậy, Tư Đồ Thác không biết là nên vui vẻ hay là nên buồn đau.
“Tăng cường tẩm bổ cho cô ấy, nghỉ ngơi tốt, sau đó chú ý một chút sẽ không có chuyện gì.” Bác sĩ lại dặn dò rồi xoay người rời đi.
Y tá đẩy Lâm Vi còn đang hôn mê đi tới, sắc mặt tái nhợt vẫn còn mê man.
“Thác, cô ấy không có việc gì là tốt rồi, chăm sóc sức khoẻ cô ấy thật tốt, tôi về trước đây.” Vi Thừa An vỗ vỗ bờ vai của anh nói.
“Được.” Tư Đồ Thác gật đầu nhìn Âu Dương Điệp đang ở bên cạnh, đột nhiên trong lúc đó không biết nên nói cái gì.
“Chúc mừng anh.” Cô đau xót nói một câu không nghĩ mình có thể nói, xoay người lại: “Thừa An, tôi và anh cùng đi.” Cô đã không có lí do gì ở lại nữa.
Vi Thừa An nhìn cô, cô ở lại chỗ này sẽ rất xấu hổ, gật đầu với cô rồi cùng nhau rời đi.
Tư Đồ Thác ngồi ở bên cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Vi, cô gặp chuyện không may, khoảnh khắc đó chính mình cũng rất khẩn trương, thế nhưng nghe được bác sĩ nói đứa bé đã không còn anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghe đến đứa bé vẫn còn, anh chỉ có vui mừng trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu lại có thể là vì sao đứa bé này không mất, anh cũng không biết mình sao lại như vậy, anh không thương Lâm Vi thế nhưng đứa bé này vẫn là của mình.
Lâm Vi khó khăn mở mắt.
“Lâm Vi, em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Con đâu? Con của chúng ta đâu? Có phải đã không còn hay không? Có phải đã không còn hay không?” Lâm Vi kích động, bỗng chốc ngồi dậy nắm cánh tay anh khóc ròng nói.
“Lâm Vi, em đừng như vậy? Con thực sự vẫn còn, không tin anh sẽ bảo bác sĩ tới nói cho em.” Tư Đồ Thác ôm cô vào trước ngực mình.
“Thác, không cần gạt em, em nghe được con đã không còn.” Lâm Vi đau lòng gần chết, rơi lệ đầy mặt.
“Lâm Vi, con thực sự vẫn còn, anh lừa gạt em thì được cái gì?” Tư Đồ Thác lớn tiếng quát làm cho cô bình tĩnh lại.
Cô bỗng chốc ngừng khóc, ngửa đầu nhìn anh nghẹn ngào: “Thác, là thật vậy sao? Con thực sự vẫn còn?”
“Ừ, là thật, đừng khóc, ngoan, nằm nghỉ đi, nếu như em cứ kiểu này con nói không chừng sẽ lại mất.” Tư Đồ Thác nói.
Nghe anh nói như vậy, Lâm Vi lập tức nằm nghỉ, không nhúc nhích, thế nhưng bản thân không thể tin được lại hỏi: “Thác, thật vậy sao? Con thực sự vẫn còn sao?”
“Là thật.” Lúc này Tư Đồ Thác mới thuật lại lời bác sĩ đã nói cho cô nghe, cuối cùng nói: “Nghe rõ ràng chưa? Con vẫn còn.”
Lâm Vi không thể tin được nhìn anh, trong miệng thì thào: “Sao lại có chuyện như vậy? Sao lại có chuyện như vậy?” Thế nhưng nghe được tin con hoàn toàn tốt, cô vui vẻ mà khóc, ông trời đối với mình không tệ, giữ lại con, cô sẽ có thể giữ lại Thác, giữ lại hạnh phúc.
“LâmVi, đừng khóc, em nên vui vẻ mới phải.” Tư Đồ Thác giúp cô lau nước mắt.
“Vâng, em không khóc, em rất vui vẻ.
Thác, con của chúng ta vẫn còn, thực sự vẫn còn.” Lâm Vi kéo tay anh, nước mắt lại vẫn là không kiềm được chảy xuống.
“Nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Thấy bộ dạng này của cô, nội tâm Tư Đồ Thác lại đang dày vò, bảo vệ con, vậy Tiểu Điệp thì sao, cô ấy sẽ thế nào?