“Aiiiiii!” Mã Tiểu Dung khẽ thở dài, đây có được coi là thanh quan khó giải quyết việc nhà không ? Ngẫm lại thì ở cổ đại có thể thoải mái báo thù hơn.
”
Sắc mặt Âu Dương Điệp ảm đạm một chút, cô và anh có thể trở thành người nhà sao?
“Tiểu Điệp, tôi có thể mời cô khiêu vũ không?” Dương Nhất Minh đột nhiên đi tới, trang trọng nói.
Âu Dương Điệp đem tay mình đặt ở trên tay anh ta.
“Mã tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể có vinh hạnh mời cô khiêu vũ không?” Vi Thừa An cũng đến mời.
“Tôi có thể nói không sao?” Mã Tiểu Dung cười hỏi, đưa tay qua.
“Tiểu Điệp, đã lâu không gặp.
” Dương Nhất Minh nhìn cô nói, cô luôn luôn xinh đẹp như vậy.
“Phải, nhưng mà tôi vẫn có thể nhớ kỹ người bạn này.
” Âu Dương Điệp cười nói.
Dương Nhất Minh cười cười một tiếng ‘bạn’ của cô, cái gì cũng đem nói cho rõ ràng.
Tư Đồ Thác ngồi ở chỗ kia thấy cô liên tục trao đổi bạn nhảy, nhìn tay của bọn họ đặt bên hông của cô trong lòng có chút phiền muộn, quay đầu về phía Lâm Vi hỏi: “Em có mệt hay không? Có muốn anh đưa em về hay không?”
“Thác, không có việc gì đâu, em không mệt, em ngồi ở đây suốt thì làm sao mà mệt được?” Lâm Vi cười cười nhưng trong lòng đang chú ý câu nói kia của anh, đưa mình trở về, vậy anh thì sao? Anh sẽ làm gì?
Thấy cô không chịu về, Tư Đồ Thác cũng không nói gì.
“Thác, em đi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.
” Lâm Vi đột nhiên đứng dậy nói.
“Anh đi cùng em.
” Tư Đồ Thác nói.
“Không cần, em đi một mình được rồi, anh đi cùng hay không cũng được mà.
”Lâm Vi cười khẽ một chút, muốn từ bên cạnh đi qua.
Một cô gái đang khiêu vũ không biết cô đang mang thai, vì chuyển động vội vàng nên đâm vào cô.
“A…” Lâm Vi hoảng sợ kêu to, theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng, ngã xuống mặt đất.
Sự việc làm cho mọi người hoảng hốt, muốn đưa tay đỡ lấy cô thế nhưng đều đã chậm, chỉ trong nháy mắt thì cô đã ngã trên mặt đất.
“Lâm Vi!” Tư Đồ Thác tiến lên một chút nâng cô ta dậy, “Có làm sao không?”
“Thác, em không sao.
” Lâm Vi lắc đầu, “Lúc nãy va chạm có chút đau, bây giờ đã khá rồi.
”
Mọi người lúc này mới thở ra.
“Lâm Vi, cô cẩn thận một chút.
” Vi Thừa An nói, “Ngộ nhỡ thương tổn đến đứa bé thì nguy.
”
“Lâm tiểu thư, tôi không phải cố ý đụng phải cô.
” Vẻ mặt của cô gái áy náy.
“Không có gì, tôi không sao, mọi người tiếp tục nhảy đi.
” Lâm Vi được Tư Đồ Thác nâng đứng dậy.
Mã Tiểu Dung kề sát vào Âu Dương Điệp có chút tiếc hận: “Vì sao không va chạm mạnh một chút để cô ta sảy thai chứ?”
Âu Dương Điệp cười khổ một chút, không thể phủ nhận chính mình vừa rồi cũng có kiểu suy nghĩ này.
“Thực sự không có việc gì chứ? Đi nghỉ ngơi một chút đi.
” Tư Đồ Thác đỡ lấy cô nói.
Lâm Vi vừa muốn lắc đầu thì cảm giác nóng lên, cúi đầu liền nhìn thấy một giọt máu tươi đang theo chân chảy xuống.
“Không xong…” Cô hoảng sợ quát to một tiếng liền tê liệt ngã vào lòng Tư Đồ Thác.
Giữ vững cô lại, Tư Đồ Thác không hề nghĩ ngợi mà ôm lấy cô chạy ra bên ngoài nhà hàng.
Mọi người một trận hoảng loạn “Làm sao vậy?”.
Thế nhưng vừa thấy máu tươi trên mặt đất lập tức hiểu được “Lẽ nào cô ấy mang thai?”
“Tiểu Điệp, không thể nào, bị mình đoán trúng rồi?” Mã Tiểu Dung trừng to mắt đồng tình, vui mừng càng lúc càng nhiều.
“Thực sự sảy thai rồi?” Âu Dương Điệp nhìn một vũng máu nhỏ trên mặt đất không có phản ứng nhiều.
“Minh, ở đây giao cho cậu.
” Vi Thừa An nói, vội vàng nghĩ phải rời khỏi.
“Chờ một chút, tôi cũng đi.
” Âu Dương Điệp biết chính mình không nên đi, thế nhưng cô vẫn phải đi.
“Đi.
” Vi Thừa An lôi kéo tay cô chạy ra ngoài.
Trên đường lớn, hai chiếc xe vút qua như tên bắn, một trước một sau theo sát nhau.
“Thác, em đau quá, cứu…cứu con của chúng ta, em không thể không có con, van cầu anh.
” Trên mặt Lâm Vi đều là đau đớn, mồ hôi, khóc cầu xin nói.
“Lâm Vi, em bình tĩnh lại, lập tức sẽ đến bệnh viện rồi, không cần lo lắng, đứa bé sẽ không có việc gì.
” Tư Đồ Thác an ủi cô.
“Thác, em không muốn mất đi đứa bé.
” Mất đi đứa bé, cái gì cô cũng mất hết.
“Lâm Vi, đừng nói nữa, đã tới bệnh viện rồi.
” Tư Đồ Thác dừng xe lại rồi xuống xe, không nói hai lời ôm cô chạy vào bệnh viện.
“Bác sĩ, y tá.
” Anh hô to.
“Đưa vào phòng phẫu thuật.
” Bác sĩ chạy đến, chỉ nói một câu này.
Lâm Vi được y tá nhanh chóng đưa vào phòng phẫu thuật, cô gắt gao lôi kéo tay anh, trong ánh mắt đều là vô tận bi ai.
“Lâm Vi, yên tâm, bác sĩ sẽ có cách.
” Tư Đồ Thác chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Đến cửa phòng phẫu thuật, tay chậm rãi buông ra, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đã bị đóng, Lâm Vi nhắm mắt lại, cô đã cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc Vi Thừa An và Âu Dương Điệp chạy tới thì nhìn thấy anh đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật.
“Thác, thế nào?” Anh hỏi.
“Không biết, vừa mới vào.
” Tư Đồ Thác lắc đầu nói.
Âu Dương Điệp thấy dáng vẻ khẩn trương, ánh mắt lo lắng của anh thì trái tim của cô đau nhức tựa như bị kim đâm, thế nhưng chính cô vẫn đi qua, nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.
” Bởi vì cô không muốn nhìn thấy anh đau đớn như vậy.
Tư Đồ Thác thấy cô, bỗng chốc ôm cô vào trong ngực mình, anh không nghĩ tới cô lại đến, nói năng lộn xộn muốn giải thích: “Tiểu Điệp, anh không phải…Chỉ là,…đây dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ bé.
Anh vẫn rất chờ mong…”
“Thác, không cần nói, em hiểu mà.
” Âu Dương Điệp ôm chặt anh an ủi, cô biết anh rất thích trẻ con.