Tư Đồ Thác ôm thắt lưng của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Chết tiệt, sao cô lại dám ăn mặc khêu gợi như vậy, đây chẳng khác gì khiến đàn ông phải phạm tội sao?
“Chủ tịch tiên sinh, thật khó có dịp được gặp ngài tại quán bar, tôi xin kính ngài một ly.” Âu Dương Điệp bưng ly rượu lên, nhìn anh không chút sợ hãi, như thể giữa hai người không hề có một chút quan hệ nào.
Khó có thể gặp được nhau, hai con ngươi của Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Hai tay ôm chặt thắt lưng cô rồi dần dần tăng thêm lực để cô có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.
“Em muốn uống rượu, chúng ta ra sàn nhảy đi”.
Âu Dương Điệp cầm ly rượu đứng dậy.
“Âu Dương Điệp, em gây sự đủ chưa?” Tư Đồ Thác không cho cô đứng dậy, giận dữ thét lên
“Xuỵt.” Âu Dương Điệp không tức giận, lấy tay làm động tác bảo anh nói nhỏ lại: “Nơi này là quán bar, không thể muốn nói gì cũng được.
Hôm nay đã đến đây chơi thì chơi cho hết mình đi.
Đi thôi, chúng ta ra nhảy.” Hôm nay cô thật sự muốn điên cuồng một lần.
“Được, anh cùng nhảy với em.” Tư Đồ Thác đứng dậy buông cô ra, cởi chiếc áo vest ném lên ghế salon rồi theo cô ra nhảy.
“Cảm ơn, đi thôi.” Âu Dương Điệp kéo tay Tư Đồ Thác đi đến sàn nhảy
Nhạc trong quán bar ồn ào mãnh liệt, cô lấy tay quyến rũ hất tóc mình qua một bên, đầu lưỡi hồng hồng khẽ liếm môi, thân hình chữ S lắc lư, tay để trước ngực mình, ánh mắt rũ xuống quyến rũ anh.
Những người đàn ông xung quanh hưng phấn buông bạn nhảy của mình ra hướng về phía cô đang nhiệt tình như lửa không ngừng lắc lư thân mình.
Âu Dương Điệp cố ý quyến rũ những người đàn ông khác bằng ánh mắt đầy mê hoặc không hề để ý đến khuôn mặt tức giận của Tư Đồ Thác.
“Nữ thần!” Bị rượu cồn kích thích, những người đàn ông đó càng thêm hưng phấn.
Trên mặt Tư Đồ Thác hiện lên một tầng lửa giận.
Anh biết cô đang cố ý nên lập tức vòng tay ôm lấy eo cô và thân thể cũng lắc lư theo cô.
Nhìn ánh mắt khiêu chiến của anh, Âu Dương Điệp càng ra sức phô bày dáng người gợi cảm của mình, trong lòng có một chút giật mình, không ngờ anh cũng nhảy giỏi như vậy, xem ra cô vẫn chưa hiểu hết anh rồi.
Dùng tay cầm lấy cravat của anh, chân gắt gao dán sát anh, tay còn lại lặng lẽ cởi khuy áo sơ mi của anh ra.
“Huýt…huýt….” Những người đàn ông khác chịu không nổi sự kích thích này lien tục huýt gió.
“A…..” Kế tiếp là tiếng kêu kinh ngạc của những người phụ nữ, rất hoàn mĩ, anh giống như một người thường xuyên vận động, vóc người rất khỏe đẹp khiến những người phụ nữ hét ầm lên.
“Trận đấu này thật sự rất đặc biệt, không biết ai sẽ thắng đây?” Vi Thừa An hứng thú nhìn bọn họ, nhưng cũng không thể phủ nhận màn vũ đạo này làm cho người xem sôi trào nhiệt huyết.
“Đương nhiên là Tiểu Điệp sẽ thắng.” Mã Tiểu Dung không hề nghĩ ngợi nói.
“Tại sao?” Vi Thừa An lại sửng sốt quay đầu nhìn cô.
“Không tại sao cả, chỉ là trực giác của phụ nữ thôi.” Mã Tiểu Dung trả lời, thật ra đương nhiên cũng không hoàn toàn chỉ bằng cảm giác, chính mình nhìn ra, Tư Đồ Thác là yêu Tiểu Điệp.
“Xuy.” Vi Thừa An không cho là đúng, xuy một tiếng giễu cợt, phụ nữ đều có bệnh thần kinh.
“Anh không tin?” Mã Tiểu Dung liếc anh một cái: “Đừng quên giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đúng.
Nếu không tin chúng ta có thể cược với nhau.”
“Được, cược thì cược, cô muốn đánh cược cái gì?” Vi Thừa An cũng không tin điều quỷ quái này.
“Một trăm vạn.” Tiểu Dung lớn tiếng nói , dù sao mình cũng chắc chắn thắng rồi.
“Một trăm vạn?” Vi Thừa An hỏi lại, vẻ hoài nghi.
“Sao? Không dám đánh cược sao? Đừng nói với tôi ngay cả một trăm vạn anh cũng không có nhé.” Tiểu Dung châm chọc nói.
“Không phải tôi không có một trăm vạn.
Chỉ là tôi đang nghĩ nếu như cô thua cô sẽ lấy gì để trả cho tôi đây.
Dù sao tôi cũng không thiếu tiền chi bằng nếu cô thua hãy làm bạn gái của tôi.
Thấy thế nào?” Vi Thừa An dụng tâm kín đáo nói.
“Sao cũng được.” Mã Tiểu Dung không nghĩ ngợi liền đồng ý, dù sao Tiểu Điệp cũng sẽ thắng thôi.
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh.
Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Vi Thừa An cũng cực kỳ tin tưởng bản thân.
Bởi vì Mã Tiểu Dung đã quên mất một điều quan trọng, đến phút cuối cùng, đàn ông ai cũng có một thủ đoạn, đó chính là ép buộc.
Sau một tràng huýt sáo cùng tiếng thét chói tai, bọn họ ngừng lắc lư thân thể của mình.
“Nóng quá.” Âu Dương Điệp trở về chỗ ngồi, trên tay cầm ly rượu uống một ngụm.
“Tiểu Điệp, hai người ra sức nhảy như vậy làm sao mà không nóng chứ.” Mã Tiểu Dung vừa nói vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô.
“Cảm ơn Tiểu Dung, chỉ có cậu là tốt với mình.” Âu Dương Điệp tựa vào vai Tiểu Dung, trong lời nói mang theo dụng ý.
“Được rồi, mỏi quá.” Mã Tiểu Dung cười đẩy cô ra.
“Thác, tôi không ngờ là cậu nhảy tốt như vậy, thật sự hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.” Vi Thừa An uống rượu cười đáp.
Tư Đồ Thác thoáng nhìn qua Âu Dương Điệp: “Vậy còn phải xem là nhảy cùng với ai nữa.”
“Cũng đúng, nếu như là tôi thì tôi nghĩ gặp phải cậu đã là xui xẻo rồi.” Vi Thừa An tự tin nói.
“Tiểu Dung, hay là chúng ta tiếp tục ra nhảy đi.” Âu Dương Điệp đột nhiên đứng dậy nói.
“Lại nhảy nữa? Cậu điên rồi hả, không thấy mệt sao?” Mã Tiểu Dung ngạc nhiên nói,nhìn trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi hột còn chưa kịp khô.
“Không sao, mệt một chút ngủ mới ngon.” Âu Dương Điệp trả lời cô một câu, rồi định đi ra sàn nhảy thì cánh tay đột nhiên bị Tư Đồ Thác bắt được: “Anh làm gì vậy, còn muốn cùng tôi nhảy sao?”
“Tiểu Điệp, em gây sự đủ chưa? Đi về ngay!” Tư Đồ Thác phẫn nộ, anh không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy cô gợi cảm thế này.
“Gây sự gì chứ, tôi chỉ muốn nhảy thôi, mà anh là gì của tôi, anh dựa vào cái gì mà quản lý tôi?” Khóe môi Âu Dương Điệp nhếch lên một nụ cười lạnh, dùng sức muốn đẩy anh ra.