“Thừa An, có phải bọn họ đang gặp phiền phức không?” Tư Đồ Thác cũng phát hiện ra điều dị thường.
Vi Thừa An cẩn thận nhìn qua đó rồi gật đầu: “Không sai, nếu tôi nhớ không lầm thì đã từng nghe chị Tình nói qua, bọn họ vốn là người thân của chủ quán bar này.
Bình thường họ đến chỗ này đương nhiên chủ yếu là để tìm gái đẹp rồi.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa.”Tư Đồ Thác lập tức đứng dậy đi tới đó.
“Đừng nóng vội, để xem các cô ấy đối phó thế nào đã.” Vi Thừa An kéo anh lại, anh tin tưởng các cô cũng không phải loại đèn cạn dầu, bản thân cũng rất chờ mong xem các cô sẽ phản kích thế nào.
“Nếu hai vị có thể đến quán bar làm loạn, như vậy càng rõ ràng quy củ của quán bar có phải không? Vậy xin hãy buông tay ra, đừng để đến lúc đó làm cho tất cả mọi người đều không vui.” Mã Tiểu Dung nhìn bọn họ cảnh cáo.
“Ồ, xem ra cô hiểu khá rõ phải không? Đã từng làm ở quán bar sao? Nhưng cái gì quy củ hay không quy củ đều là do chúng tôi định đoạt.
Được chúng tôi coi trọng là các cô có phúc phần lớn rồi, vậy mà các cô lại không phân biệt tốt xấu.” Nói xong đã mạnh mẽ tiến sát tới.
“Bốp.” Âu Dương Điệp không hề nghĩ ngợi đánh thẳng cho người đó một cái tát: “Bà đây hôm nay tâm tình không được tốt, đây chính là các người tự mình chuốc lấy.”
Một cái tát làm cho cả người nhận nó lẫn những người xung quanh đều ngẩn người.
“Quá mạnh mẽ.” Vi Thừa An gật đầu tán dương.
“Cô ấy vốn chẳng biết phân biệt tốt xấu nặng nhẹ mà.”Tư Đồ Thác lên tiếng giễu cợt.
Cô cũng không để ý xem đây là trường hợp gì, mặc dù anh cũng dường như tán thành cô làm vậy, nhưng nếu mình và Thừa An không có ở đây thì chỉ sợ hôm nay cô đã gặp phiền toái lớn rồi.
“Mẹ kiếp, cô dám đánh tôi!” Người đàn ông sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, anh ta vung tay hung hăng đánh lại cô.
Âu Dương Điệp tránh không kịp chỉ có thể bị động nhắm mắt lại chờ bị đánh.
Hơn nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Mày…mày là ai?” Cô mở mắt ra thì nhìn thấy Tư Đồ Thác đang siết chặt lấy tay tên đàn ông kia, trong lòng cô có chút vui mừng.
Sao anh ấy lại ở đây? Cô nhìn thấy trên mặt người đàn ông kia có vết bầm tím lớn nhìn như mắt gấu mèo, không cần hỏi cũng có thể khẳng định là đã bị Thác đánh, cô không khỏi cười khẽ một chút.
“Bỏ cô ấy ra, cút đi!”Sắc mặt Tư Đồ Thác không chút thay đổi, phẫn nộ lạnh lùng phun ra vài chữ.
“Mẹ kiếp, mày dám tranh giành với ông, còn bảo ông cút, tụi bây cút ngay, hai cô gái này hôm nay ông đã quyết định phải chiếm được rồi.” Người đàn ông nổi giận.
Gã đàn ông kia cũng nổi giận: “Mẹ kiếp, tụi bây thức thời thì đừng có xen vào chuyện của người khác.”
“Thật sao?” Sắc mặt Vi Thừa An không run sợ cũng không tức giận, chỉ trở nên lạnh lẽo một chút.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi đi tới nhìn thấy bọn họ thì lập tức hiểu ra ngay chuyện gì đã xảy ra.
Hai người đàn ông nhìn thấy cô đi đến thì ánh mắt lập tức có chút trốn tránh, bọn họ rất nể sợ chị Tình.
“Chị Tình, xem ra chỗ này của chị sau này chúng tôi không thể lui tới nữa rồi.” Vi Thừa An nói.
“Cậu Vi, cậu đang nói gì vậy, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà.”Chị Tình vội vã cười làm lành, sợ đắc tội với khách lớn.
Nhìn thấy thái độ của chị Tình thì hai người đàn ông kia biết chính mình đã chọc vào người không nên chọc tới.
“Hiểu lầm sao? Chị Tình nói dễ dàng quá rồi, chị xem hai người bạn của tôi bị hù dọa đến mức mặt trắng bệch không còn chút máu rồi kia.” Vi Thừa An hiển nhiên không tính bỏ qua cho họ như vậy.
“Cậu Vi, tôi có thể bắt hai người bọn họ xin lỗi nhị vị tiểu thư đây, còn có rượu hôm nay tôi sẽ mời, xin hãy nể mặt chị Tình này đi.” Chị Tình cười làm lành, ra hiệu cho hai gã đàn ông.
“Tiên sinh, tiểu thư, xin lỗi.
Chúng tôi uống hơi nhiều nên xin hãy rộng lượng mà bỏ qua cho chúng tôi.” Hai người đàn ông kia rất thức thời nhận lỗi.
“Hai em có muốn tha thứ cho bọn họ không?” Vi Thừa An nhìn Âu Dương Điệp và Mã Tiểu Dung hỏi.
“Thôi quên đi.” Hai cô gật đầu, dù sao bản thân cũng không bị gì, hai người lại càng không muốn làm lớn chuyện, những chuyện này cũng thường xảy ra trong quán bar mà.
“Được rồi, nếu bạn tôi không muốn truy cứu thì thôi quên đi, nhưng chị Tình, tôi hy vọng lần sau sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa.” Vi Thừa An nói.
“Không được.” Tư Đồ Thác đứng một bên lại lạnh lùng nói, bọn họ muốn bỏ qua dễ dàng như vậy sao, không đời nào!
Chị Tình nhìn Vi Thừa An ý muốn anh nói giúp mấy câu.
“Thác, thôi bỏ qua đi, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, bọn họ cũng đã nhận lỗi và cũng bị giáo huấn rồi.
Chúng ta nên rộng lượng một chút thì sẽ không có chuyện gì ồn ào mất vui.” Vi Thừa An đứng một bên nói.
“Đó là tất nhiên, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.
Cũng xin cảm ơn hai vị tiểu thư đây đã khoan dung độ lượng.
Được rồi, mọi người tiếp tục vui vẻ đi tôi không quấy rầy mọi người nữa, có cần gì cứ gọi, đêm nay tôi mời khách.” Chị Tình thở phào nói xong cùng hai người đàn ông kia rời đi.
Tư Đồ Thác thô lỗ ôm cô vào trong lòng lớn tiếng chất vấn: “Ai cho em ăn mặc gợi cảm như vậy đến quán bar, em còn không biết những tên đàn ông trong quán bar là hạng người nào hay sao?”
“Hạng người gì? Không phải cũng giống anh và Vi Thừa An thôi sao?” Âu Dương Điệp liếc anh một cái rồi cầm ly rượu lên: “Vi Thừa An, cảm ơn anh, tôi kính anh một ly.”
“Có phải em đã cảm ơn lầm người rồi không?Người em phải cảm ơn hẳn là Thác mới đúng.” Vi Thừa An cười đùa.
Nhưng Âu Dương Điệp lại không thèm nhìn anh mà trực tiếp giới thiệu: “Giới thiệu với anh đây là bạn tốt của tôi, Mã Tiểu Dung.”
“Xin chào Mã tiểu thư.” Vi Thừa An vươn tay ra, mặc dù đã gặp một lần nhưng thân phận lúc ấy và bây giờ không giống nhau.
“Vi tổng giám đốc, ngưỡng mộ hoa danh của anh đã lâu.” Mã Tiểu Dung cũng bắt tay anh.
Hả? Vi Thừa An sửng sốt sau đó cười nói: “Mã tiểu thư thật hài hước, tôi rất muốn biết em làm thế nào mà biết được hoa danh của tôi nha.”
“Việc này sao? Ra sàn nhảy đi, vừa nhảy vừa nói.”Mã Tiểu Dung nói, cô cố ý tạo cơ hội cho Tiểu Điệp cùng Tư Đồ Thác ở một mình.
“Được, đã lâu không cùng người đẹp nhảy rồi.” Vi Thừa An thông minh như vậy làm sao mà không hiểu ý của cô, anh liền sảng khoái đồng ý.