Đường Thu vừa rơi vào miệng Tề Thịnh liền bị mùi rượu phả vào mặt, choáng đến lăn mấy vòng. Thật hết cách, cho dù đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cậu vẫn không thể nào thoát khỏi hàng ngũ “một ly gục”.

Có điều, ở tình huống sinh tử thế này, bất luận thế nào cũng không thể gục. Đường Thu cắn cắn đầu lưỡi, ngừng thở, dùng sức lăn đến đụng vào khớp hàm đóng chặt của Tề Thịnh, vừa đụng vừa gọi: “Ê, Tề Thịnh! Đừng đùa mà!”

Đáp lại cậu chính là đầu lưỡi Tề Thịnh nhẹ nhàng khều khều. Sau đó, đẩy đẩy vài cái. . . . . . Đường Thu đã yên vị nằm ở hàm trên của Tề Thịnh. Đầu bị ép vào khiến Đường Thu lại hé miệng muốn kêu cứu, lúc này, đầu lưỡi của Tề Thịnh lại vừa vặn mà đảo qua cái miệng đang mở to của cậu. . . . . .

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Đường Thu bị sặc nước miếng của Tề Thịnh, tiện thể còn nuốt một ít nước miếng đầy vị rượu ấy.

Đường Thu chật vật tránh trái tránh phải, có chút do dự nhìn về hướng răng cửa của Tề Thịnh. Hiện giờ sức lực của cậu hình như rất mạnh, dùng hết toàn lực mà liều mạng một phen, phá mở răng nanh rồi lao ra ngoài cũng không phải không thể, nhưng nếu như vậy thì mấy cái răng của Tề Thịnh nhất định cũng không tránh khỏi số mệnh mà gãy nát.

Đường Thu do dự, ôm hi vọng cuối cùng mà hô to vài tiếng: “Thả tôi ra ngoài đi Tề Thịnh! Tôi là Đường Thu, không phải kẹo đường!”

Động tác của Tề Thịnh đột nhiên dừng vài giây, Đường Thu nghĩ là có hi vọng, thấp thỏm không yên mà vội vàng nhảy đến trước răng nanh hắn, nhẹ nhàng đụng vào.

. . . . . . . . . . . . Không phản ứng.

Chờ cậu lại là đầu lưỡi linh hoạt mà mạnh mẽ của Tề Thịnh. Đường Thu đã có chút đầu choáng mắt hoa hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, sau khi bị sờ mó mạnh bạo một phen, Tề Thịnh liền áp cậu dưới đầu lưỡi. Đường Thu lại bị ép nuốt vào không ít nước miếng của Tề Thịnh.

Đường Thu rốt cuộc cũng biết Tề Thịnh khi uống rượu đáng sợ đến cỡ nào. Cậu không phải là chưa từng bị Tề Thịnh ăn, nhưng mà, nếu nói lần đầu tiên chỉ là bị sờ soạng, vậy lúc này. . . . . . Chính là đang bị cường bạo a!

Không thể tiếp tục như vậy nữa, Đường Thu choáng váng thầm nghĩ.

Nhưng mà, ngay khi Đường Thu ra quyết định dù có đập nát răng cửa của Tề Thịnh cũng phải quyết tâm lao ra, cậu đau xót phát hiện, cậu mềm xuống. . . . . . Không, phải nói là sau khi lượng cồn từ nước miếng của Tề Thịnh vượt qua khả năng chịu đựng của một viên kẹo, Đường Thu say.

Đường Thu mềm nhũn, buồn ngủ nằm trong miệng Tề Thịnh, thỉnh thoảng lại khẽ gọi tên Tề Thịnh. Nhưng mà, ngoại trừ việc Tề Thịnh chốc chốc lại liếm liếm thân thể cậu ra, hoàn toàn chẳng có động tĩnh gì khác.

Sớm biết như vậy, thà chịu trả tiền trồng răng cho anh còn hơn. Cho dù là làm cả hàm răng vàng cho anh cũng được luôn. . . . . . Một giây trước khi nằm lăn ra, Đường Thu tuyệt vọng nghĩ ngợi như thế.

Nhưng mà, điều khiến Đường Thu hoàn toàn tuyệt vọng chính là, tại thời khắc sinh tử tồn vong này, cậu, cậu thế nhưng lại mơ thấy mộng xuân.

Trong mộng, cậu biến thành Đường Thu tay dài chân dài, chứ không phải là viên kẹo đường tròn xoe kia nữa. Vấn đề là, cậu cả người trần như nhộng, còn cùng Tề Thịnh cũng trần như nhộng nằm ngủ trên giường.

Cậu có thể cảm giác được Tề Thịnh ở rất gần cậu, gần đến mức Đường thu có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng mà quy luật của hắn tựa như tiếng trống vang mạnh vào lỗ tai cậu. Đường Thu còn có thể ngửi được mùi hương của Tề Thịnh, mùi thơm nhẹ nhàng của dầu gội, ẩn ẩn mùi thuốc lá, còn có một mùi hương mà Đường Thu không diễn tả được, hơi thở lãnh đạm nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Đường Thu phát hiện bản thân hình như đang giống như dây leo mà quấn chặt vào người Tề Thịnh, ngay cả bộ phận nào đó khiến người ta ngại mở miệng nói cũng đều dính sát vào nhau. Kỳ quái là, Đường Thu tuy ngượng ngùng nhưng đồng thời lại vẫn cảm thấy không đủ, vì thế chỉ có thể càng dán chặt vào người đối phương, thật giống như muốn đem chính mình khảm vào trong thân thể Tề Thịnh.

Thân thể của Tề Thịnh càng lúc càng nóng, tiếng tim đập cũng càng lúc càng vang. Đường Thu cảm thấy cực kỳ thoải mái, không khỏi nhẹ nhàng mà rên khẽ một tiếng, thân thể cũng dần nóng lên theo.

Sau đó. . . . . . trong bầu không khí nóng bỏng mờ ám này, Đường Thu ngủ say.

Tề Thịnh cũng mơ thấy mộng xuân, có điều sau khi tỉnh lại, hắn chỉ bình tĩnh ngồi dậy, rút một tờ khăn giấy từ đầu giường mà lau sạch nơi nào đó của mình một chút.

Nhưng hắn lại lập tức cảm thấy bất thường —- hôm qua trước khi say, hắn rõ ràng đã dặn dò cấp dưới, trực tiếp kêu taxi chở hắn đến khách sạn đã đặt phòng sẵn mà. . . . . . Nhưng vì sao hiện giờ hắn lại đang ở nhà?

Trong miệng có cảm giác dính dính, còn có vị ngọt cực kỳ quen thuộc. Đầu lưỡi đè lên một vật nhỏ nhỏ gì đó, Tề Thịnh theo bản năng định nuốt xuống, nhưng trực giác nguy hiểm lại khiến hắn ngay lập tức ngừng lại.

Hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Thu thường ngủ —- A, không thấy Đường Thu!

Tề Thịnh hít sâu một hơi, mới nhẹ nhàng mà dùng đầu lưỡi khều vật gì đó trong miệng ra.

Đường Thu hấp hối nằm trong lòng bàn tay của hắn, toàn thân ướt sủng, thân thể tròn vo, to như quả bóng bàn ban đầu giờ chỉ còn to cỡ nút áo. Đôi mắt tròn xoe nhỏ xíu bình thường luôn sáng long lanh lúc này cũng nhắm chặt, hồi lâu mới khẽ run run một cái.



Tề Thịnh đặt Đường Thu lên giường, vừa rút khăn giấy lau nước miếng đầy người cậu vừa gọi: “Đường Thu, Đường Thu.”

Viên kẹo nhỏ chẳng phản ứng lại. Tề Thịnh xoa xoa, đột nhiên cúi đầu, dường như dán miệng vào Đường Thu đã trở nên nhỏ xíu, gầm lên một tiếng: “Đường Thu, không được ngủ! Bằng không tôi sẽ ăn cậu thiệt đó!”

Đường Thu bị tiếng hô rung trời này chấn động đến mức lăn một vòng, Tề Thịnh dán mắt dõi theo cậu, ánh mắt đặc biệt dọa người.

Ba năm trước, Tề Thịnh lần đầu tiên cầm lấy một bịch kẹo bát bảo trong siêu thị, chính là bởi vì nghe thấy một giọng trẻ con vang lên bên cạnh, “Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo”, hắn vừa nghe liền thấy rất thoải mái, đột nhiên muốn ăn. Sau đó mỗi lần xem phim Đường Thu diễn, nghe live show Đường Thu biểu diễn xong, nhìn thấy quảng cáo của Đường Thu trên TV, hắn đều sẽ theo thói quen mà ăn một viên kẹo. Sau đó liền biến thành không có việc gì cũng thích ngậm kẹo chơi, thậm chí —- mỗi lần mệt mỏi phiền muộn mà uống rượu cũng đều ngậm viên kẹo rồi mới ngủ được.

Gần đây vẫn luôn cố kiềm chế, nhưng quả nhiên vẫn đã xảy ra chuyện. Đại gia nhà hắn quả nhiên vẫn xảy ra chuyện!

Hắn nên nói rõ với Đường Thu một chút. Vấn đề là, “Bởi vì thần tượng tên là Đường Thu cho nên sau khi say thích ăn kẹo đường”. . . . . . loại chuyện ám muội mà đáng xấu hổ như thế, hắn làm sao có thể nói với chính Đường Thu được ?!

“Thật ồn ào. . . . . .”

Ngay khi Tề Thịnh sắp chuyển vào trạng thái hoàn toàn cam chịu, thậm chí còn định bỏ Đường Thu vào miệng mình lần nữa, Đường Thu lại đột nhiên yếu ớt khẽ rên một tiếng.

Ánh mắt Tề Thịnh khẽ chớp, nhẹ nhàng nâng Đường Thu lên trước chóp mũi mình: “Tỉnh lại đi Đường Thu! Nói cho tôi biết, không thoải mái ở đâu?”

Động tác rất mềm nhẹ, âm lượng lại vẫn gầm to như cũ.

Đường Thu căng thẳng nhăn nhăn mặt, qua một lát, mới như có như không, vô thức phun ra một chữ: “. . . . . . Đói.”

Đói?

Đầu óc Tề Thịnh dường như chưa từng xoay chuyển nhanh như vậy. Chưa đến một giây đồng hồ, hắn liền nhảy dựng lên, bước hai bước dài đến bên bàn, mở ra tất cả bịch kẹo bát bảo, nhanh chóng đem tất cả kẹo đến bên Đường Thu, thấy Đường Thu không phản ứng, lại cau mày cẩn thận đặt một viên kẹo vải sát vào người cậu.

Viên kẹo vải nhanh chóng biến mất sạch sẽ, sau đó đến kẹo chanh, kẹo bạc hà cũng thế, nhưng sau khi tất cả kẹo đều bị ăn sạch, Đường Thu vẫn duy trì dáng vẻ hấp hối yếu ớt.

“Đường để ở đâu?” Tề Thịnh lầm bầm tự hỏi một câu, không đợi Đường Thu trả lời đã nhanh chóng rảo bước tiến vào phòng bếp, rầm rầm lục tung một trận xong, khi hắn đi ra, trong tay cầm một hũ đường trắng chưa xé bao bì.

“Ưm.” Khi ngã vào đống đường, Đường Thu rốt cuộc vừa giống như đau khổ vừa giống như thỏa mãn mà nghẹn ngào thốt ra một tiếng. Sau đó, đống đường trắng tựa như bị bốc hơi, nhanh chóng giảm dần, thân thể Đường Thu tựa như một cái hang không đáy, ăn nhiều đường như vậy nhưng lại chẳng thay đổi chút nào.

“Tôi. . . . . . sắp chết phải không?” Đường Thu hơi hơi hé mắt ra, uể oải yếu ớt hỏi một câu.

“Sẽ không.” Tề Thịnh bình tĩnh ngắt lời cậu, “Không có chuyện gì đâu. Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài mua đường cho cậu ăn, Đường Thu, chờ tôi năm phút đồng hồ. Đừng ngủ, được không?”

Đường Thu mơ mơ màng màng chớp mắt một cái xem như trả lời.

Tề Thịnh đứng lên, sau đó dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với vẻ mặt bình tĩnh của hắn, ba bước thành hai bước mà chạy ra khỏi phòng khách, thậm chí còn vướng chân suýt ngã ở cửa. Thang máy còn dừng ở tầng cao nhất, Tề Thịnh đợi một giây, quyết đoán chuyển hướng về phía cầu thang thoát hiểm, cũng dùng tốc độ ba bước thành hai bước mà chạy vội xuống lầu. Khi chạy đến lầu bốn, hắn không cẩn thận làm rớt một chiếc dép lê, khi chạy xuống dưới lầu, cúc áo trên áo ngủ của hắn đã đứt hết.

Vì thế, ngay ngày hôm ấy, bảo vệ của khu phố đã vô cùng ngạc nhiên phát hiện. . . . . . Vị Tề tiên sinh ngày nào cũng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, phong độ có thừa lại giống như phát điên, đầu tóc bù xù, áo ngủ mở toang, mang một chiếc dép chạy khỏi khu phố, chỉ hai phút sau lại khiêng một bao vải bố chạy vào.

Cậu bảo vệ chuyên nghiệp bị dọa đến ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn thở hồng hộc đuổi theo: “Tề tiên sinh, có việc gì cần giúp không?”

“Không cần.” Tề Thịnh sắc mặt bình tĩnh như mọi khi trả lời, vừa nói vừa đá chiếc dép lê vướng chân sang một bên, hai chân trần tiếp tục chạy trăm mét.

Rất nhanh chỉ còn có thể nhìn thấy dáng lưng hắn, cậu bảo vệ thấp thỏm ngừng lại. Ừm, chắc là không có việc gì đâu nhỉ? Cậu nhỏ thầm nghĩ, có lẽ, kẻ có tiền đều sẽ có một hai chỗ kỳ quái không giống người thường mà = =

Sau khi chạy vội về nhà, hắn không nói lời nào mà trực tiếp đổ mấy chục cân đường trắng trong túi vải bố kia lên người Đường Thu. Thân thể nho nhỏ của Đường Thu rất nhanh liền chìm trong một đống đường, trên giường cực kỳ hỗn loạn, Tề Thịnh quỳ gối bên mép giường, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nơi Đường Thu đang nằm.

Đống đường biến mất theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng, giữa đống đường có một chỗ lõm xuống, một viên kẹo màu hồng phấn tròn tròn mập mập xuất hiện.

Tề Thịnh vẫn trầm mặc như cũ, nhìn tốc độ biến mất của đống đường trắng dần dần chậm lại.

“Ợ.” Mãi đến khi ăn đường no bụng rồi, Đường Thu mới ợ một cái, bả vai vẫn đang căng chặt của Tề Thịnh mới đột nhiên thả lỏng, sụp xuống.

Đường Thu chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Tề Thịnh, lập tức chột dạ chớp chớp mắt.

Tề Thịnh quỳ gối trên giường, tỉ mỉ kiểm tra khắp người cậu mấy lần. Hắn trầm lặng, vẻ mặt lại đầy phức tạp, thậm chí còn lạnh lùng, cứng rắn hơn bình thường.

Chỉ là, Đường Thu lại có loại cảm giác kỳ quái kia lần nữa —- là thật đó, cậu cảm thấy Tề Thịnh lại muốn khóc = =

“Thực xin lỗi.” Cuối cùng lại là Đường Thu xin lỗi trước.

Tề Thịnh lắc đầu, nhăn mày, quyết định nói thẳng với Đường Thu: “Là lỗi của tôi, nếu không phải mỗi lần uống rượu xong, tôi đều. . . . . .”

“Không, không phải chuyện này.” Đường Thu ảo não mà vùi mình vào đống đường, xoắn xuýt do dự hồi lâu, vẫn thành thật, ngoan ngoãn nhận tội với Tề Thịnh: “Thực xin lỗi nha, hình như tôi không cẩn thận. . . . . . đã hút một chút dương khí của anh rồi. . . . . .”

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play