1.

“Đường Thu, đừng đi. . . . . .”

Giữa lúc mê man, Đường Thu nghe thấy giọng nói của Tề Thịnh từ nơi xa vọng đến. Đồng thời cậu cũng nghe thấy tiếng tim đập lớn như sấm chớp của mình, thân thể dường như đang bị hoà tan, tất cả sức lực và mạng sống đều trào ra theo hai chữ “Đường Thu” kia.



“Tỉnh lại mở thêm một concert nữa đi. . . . . . Tôi sẽ không mua vé lung tung nữa. . . . . .” Giọng nói của Tề Thịnh cũng càng lúc càng xa vời.

Nhưng Đường Thu vẫn nghe thấy rồi.

Tôi biết là anh đã đi xem concert của tôi rồi mà. Đường Thu đắc ý nghĩ ngợi.

2.

Từ khi nào thì bắt đầu trở nên khác thường?

Đường Thu hồi tưởng một chút, mọi chuyện hẳn là từ khi cậu biến về hình người, lại trở về nhà Tề Thịnh dưỡng bệnh mới trở nên khác thường. Ngày hôm ấy cậu đứng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ Tề Thịnh nấu mì, trong lòng bỗng cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt không kềm chế được mà tập trung vào các bộ phận trên người Tề Thịnh. Cánh tay cường tráng, tấm lưng đẫm mồ hôi làm ướt chiếc áo đang mặc, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng lưng mạnh mẽ, vững chãi, bắp đùi rắn chắc. . . . . . Bỗng cảm thấy dáng vẻ Tề Thịnh trông thật ngon miệng.

Đường Thu liếm liếm môi, lặng lẽ kềm chế sự kích động muốn bổ nhào qua bên đó.

Cậu cho rằng, đây có thể là di chứng của giấc mộng xuân sau lần bị Tề Thịnh ngậm lấy, kềm chế một chút là ổn thôi. Nhưng sau khi cậu và Tề Thịnh thật sự bắt đầu ở chung, mới phát hiện chuyện này không hoàn toàn là thế.

Khi Tề Thịnh và cậu cùng ngồi trên sô pha xem TV, cậu muốn bổ nhào qua. . . . .

Khi Tề Thịnh ngồi trên thảm chơi game cùng cậu, cậu muốn bổ nhào qua. . . . . .

Khi Tề Thịnh cởi trần, điên cuồng tập luyện trên máy chạy bộ, cậu càng muốn bổ nhào qua. . . . . .

Đôi khi cậu chơi game hơi trễ, Tề Thịnh thường không nói một lời mà vác cậu lên, nhét vào ổ chăn trên giường. Khi ấy Đường Thu mới chính thức ngoan ngoãn chịu nghe theo, tay chân cũng tự giác dán vào người Tề Thịnh. Sự ấm áp và mùi hương ấy khiến cho cậu cảm thấy thoải mái.

Sau khi hắn đặt cậu lên giường, tay chân cậu kiểu gì cũng phải chờ vài giây mới chịu lưu luyến buông ra. Có điều Tề Thịnh dường như cũng chẳng để ý đến điều này, lần nào cũng nghiêng người chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt cậu. . . . . . Khi ấy, hẳn là cũng có vài giây, mấy lần Đường Thu đều cảm thấy hắn muốn hôn cậu, nhưng cuối cùng hắn chỉ cọ cọ vài cái, nói với cậu một câu: “Ngủ ngon.”

“. . . . . . Ngủ ngon.”

Không đủ, không đủ! . . . . . . Đường Thu cuộn trong chăn, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, cảm thấy bản thân mình cực kỳ đáng khinh.

Đường Thu là một người luôn hướng về mục tiêu mà mình đặt ra. Cho nên, sau khi cậu xác định được bản thân dường như đã có ý tưởng đáng khinh với Tề Thịnh, ngược lại, cậu cảm thấy yên tâm thoải mái, tiếp xúc, đụng chạm với Tề Thịnh cũng càng tự nhiên hơn.

Sau đó, một ngày nọ, cậu giả vờ như lơ đãng nói với Tề Thịnh:

“Công ty gửi cho tôi một tập poster quảng cáo mới chụp, bảo tôi chọn ra hai tấm để đi tuyên truyền. Tôi coi tới coi lui, vẫn cảm thấy chẳng khác gì nhau, hay là. . . . . . anh có rảnh không, giúp tôi chọn nhé?”

“Được.” Tề Thịnh chẳng do dự lấy một giây, dứt khoát trả lời.

Đường Thu cười nói tiếng cảm ơn, trở về phòng gửi mail cho hắn.

. . . . . . Nếu Tề Thịnh biết được rằng ảnh mà Đường Thu gửi cho hắn chính là poster quảng cáo quần lót, hắn nhất định sẽ không đồng ý nhanh như thế. Lại càng sẽ không nóng lòng, vội vã mở mail Đường thu gửi đến ngay tại phòng khách.

Vì vậy, khi tấm ảnh Đường Thu gần như *** cả người, bộ phận trọng yếu nào đó được cái quần nho nhỏ che chắn, hai chân dang rộng, vẻ mặt lười nhác ngồi trên ghế được mở ra. . . . . . . Đường Thu chỉ nghe thấy bên ngoài rầm một tiếng lớn, như là có thứ gì đó to đùng rơi xuống đất! Cậu cố ý nán lại trong phòng một lát mới đi ra ngoài, sau đó thì nhìn thấy chiếc ghế sô pha vừa được nâng dậy, và thủ phạm Tề Thịnh từ tóc đến hai má đều ướt đẫm.

“Sao vậy?” Đường Thu biết rõ còn cố hỏi.

“Không có gì.” Tề Thịnh lau mặt, bình tĩnh nói với cậu: “Poster cũng không tệ lắm.”

Đường Thu nhẹ nhàng nở nụ cười, giờ khắc này, sự bối rối trong mắt Tề Thịnh thật sự vô cùng đáng yêu. “Còn mấy tấm nữa, gửi tiếp cho anh nhé?”

“. . . . . . Ừ.” Lần này Tề Thịnh chần chừ vài giây mới trả lời.

Sau khi tắm rửa xong, Tề Thịnh dùng máy tính trong thư phòng mở mấy tấm ảnh Đường Thu mới gửi đến. Có tấm là chụp trong phòng tắm, Đường Thu cứ gần như *** mà dựa vào tường, một tay cầm vòi sen, tưới ướt từ đầu đến chân. Bầu không khí đầy hơi nước, khó khăn lắm mới che khuất ánh mắt ướt át của cậu. Cậu vẫn mang dáng vẻ lười nhác lơ đễnh, khẽ giương mắt, ngẩng đầu lên, vươn đầu lưỡi giống như muốn liếm đi mấy giọt nước bên môi. Nước theo hầu kết chảy xuống, làm ướt phần eo gầy gò nhưng rắn chắc của cậu. . . . . . Chiếc quần lót màu đen nhìn như che khuất bộ phận trọng yếu nào đó, nhưng thật ra chẳng che được gì cả. Tề Thịnh đấu tranh giữa muốn nhìn và không dám nhìn, cuối cùng cũng xem hết cả tấm hình trên màn hình lớn 27 inch.

Tề Thịnh trấn tĩnh rút khăn giấy bịt mũi, sau khi xem xong liền gửi mail cho Đường Thu.

“Đều rất đẹp.”

Do dự thật lâu, mới viết thêm một câu: “PS, mức độ hơi lớn một chút, không thích hợp đặt ở nơi công cộng.”

Loại ảnh chụp này, để một người giấu riêng là được rồi. Hắn thầm nghĩ vậy.

Buổi tối, Đường Thu chơi game ở phòng mình, mở âm thanh trong trò chơi lên, đến mười một giờ, Tề Thịnh quả nhiên đúng giờ đến đây bắt người. Nhưng lần này, hắn chỉ đi đến cửa phòng ngủ đã dừng lại, đứng xa xa.

“Nên đi ngủ.”

“Ừm. . . . . .” Đường Thu lơ đễnh trả lời, tay vẫn gõ gõ click click ầm ầm.

Một, hai, ba. . . . . . . Đếm xong ba giây, quả nhiên một bàn tay to đã khiêng cậu lên, tay kia thì nhanh nhẹn ấn nút tắt máy.

“A, còn đang đánh quái mà!” Đường Thu vắt vẻo trên lưng hắn, lớn tiếng hô, nhưng ánh mắt nhìn như tức giận kia cũng không cẩn thận mà để lộ ý cười gian xảo — như vậy mới đúng chứ. Cậu nhạy cảm nhận ra, khi chạm đến thân thể mình, Tề Thịnh trong nháy mắt cứng ngắc lại, bàn tay to dán lên lưng mình cũng nóng lên không ít.

Khi được đặt xuống giường, Đường Thu có chút hưng phấn, cũng có chút chờ mong, nào ngờ — ngay cả nhìn, Tề Thịnh cũng không liếc mắt nhìn mình một cái, vội vàng nói câu “Ngủ đi” liền vội vã, gấp gáp rời khỏi.

Như vậy cũng không được sao?! Đường Thu cuộn trong chăn, buồn rầu lăn qua lăn lại, cùng mất ngủ cả đêm với Tề Thịnh đang ở trong một căn phòng khác.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thật ngại quá, đành phải dùng cách trực tiếp hơn một chút vậy. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vì thế, trước khi nhắm mắt ngủ, Đường Thu khẽ mỉm cười, giả giọng của cô nàng thư ký nói:

“. . . . . . Hey, em là chồng của anh. . . . . . (xưng hô này cũng không tồi nhỉ?)”

3.

Tề Thịnh không phải là kẻ ngốc. Hắn cũng cảm thấy gần đây Đường Thu có chút khác thường. . . . . . Nhưng hắn làm thế nào có thể nghĩ theo chiều hướng ấy được? Chuyện giống như một giấc mộng hão huyền nhường ấy, cách hắn thật sự rất xa xôi.

Trong mắt hắn, Đường Thu chỉ đang đùa giỡn với hắn mà thôi.

Dù vậy, nghĩ tới nghĩ lui, sáng sớm hôm sau hắn vẫn cảm thấy thẹn thùng lại có hơi buồn bực mà chạy trốn.

Có điều, trong mắt của Đường Thu, cậu chỉ là thất bại dưới sự muộn tao của Tề Thịnh thêm một lần nữa. Nhưng có một khắc, cậu vẫn cảm thấy có chút tức giận, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải là bản thân đã tự mình đa tình hay không.

Những ngày Tề Thịnh không ở nhà rất nhàm chán, Đường Thu đành phải lấy mấy đĩa concert của mình ra xem. . . . . . Cậu rất muốn biết, đêm đó ở bệnh viện, những lời Tề Thịnh nói có phải là sự thật hay không.

Nói thực lòng, Đường Thu muốn cố gắng tìm xem, chắc là có thể một hai lần nhìn thấy Tề Thịnh trong đĩa. Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, Tề Thịnh sẽ mang đến cho cậu “niềm vui bất ngờ” lớn đến thế.

Khi xem đĩa đầu tiên, hơi khó tìm được Tề Thịnh. Đường Thu xem hai lần, rốt cuộc khi màn ảnh đảo đến một chàng trai mặc tây trang đến xem concert mới tìm được. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba. . . . . . Đường Thu dường như chỉ liếc mắt một cái đã có thể tìm được hắn. Bởi vì hắn luôn ngồi ở cùng một vị trí — xuyên qua một khu trống hẹp dài, phía sau mấy dãy ghế, là gương mặt mà cậu tìm kiếm.

Hầu hết mọi lần, Tề Thịnh đều mặc tây trang, giày da ngồi ở nơi ấy, dùng loại vẻ mặt nghiêm túc khi đi họp mà nhìn cậu hát hát nhảy nhảy. Có điều, khi mọi người đứng dậy hát, nhảy theo, hắn cũng sẽ phối hợp một chút. . . . . . Thật ra, Đường Thu cảm thấy rằng, hắn nhảy động tác “phủi tay” rất đẹp.

Chỉ có vài lần hắn không mặc tây trang mà mặc một chiếc áo thun in logo fan của Đường Thu, trên trán dùng dây cột một cây light stick viết “Đường Thu I LOVE U”, tay giơ cao một cái bảng đèn chữ “Thu”. Trang phục như thế khiến cho Tề Thịnh nhất thời trẻ hơn vài tuổi, Đường Thu cảm thấy thú vị, không kềm được mà tua đi tua lại mấy lần. Sau đó. . . . . . Cậu phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn.

Mỗi lần Đường Thu quay về hướng Tề Thịnh mà hát, hắn luôn yên lặng, đến mức gần như không nhìn thấy mặt hắn trong clip. Nhưng một khi Đường Thu quay sang hướng khác, hắn liền trở nên hoạt bát, có một lần thậm chí còn cùng cô bé đứng cạnh hắn, đứng trên ghế hô vài tiếng “Đường Thu tôi yêu cậu/em yêu anh!!!”

Còn không đợi Đường Thu đứng trên sân khấu xoay người lại, hắn đã nhanh chóng nhảy từ trên ghế xuống.

“Ha ha, ha ha. . . . . . . . . . . .” Đường Thu cười đến mức không ngừng được. “Sao tôi lại chưa một lần nhìn thấy anh chứ?” Cậu nghiêng người dựa vào màn hình TV, cười cười đưa tay vỗ vỗ lên đầu: “Mình thật đúng là tên ngốc.”

4.

Trước khi Tề Thịnh trở về, Đường Thu đi tìm vị đạo diễn tên tuổi là bạn của cậu, Hà Vũ.

“Thân thể khỏe rồi hả?” Hà Vũ ngậm điếu thuốc lá, rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu: “Người bận rộn a, sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi hả?”

Đường Thu thành thật cười nói: “Không phải đã nói sau này sẽ quay một bộ phim chủ đề gay sao? Nghe nói có rất nhiều màn thân thiết. . . . . . Ừm. . . . . . Anh cũng biết, về phương diện này, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả, nên trước đến đây hỏi anh một chút cũng tốt.”

Hà Vũ dẫn cậu vào nhà, ngồi xuống sô pha rồi mà vẫn có chút mơ hồ: “. . . . . . Bộ phim đó hai năm sau mới quay mà.”

“Cho nên mới nói trước đến đây học tập đó.”

Hà Vũ nhìn cậu thật sâu, nhìn mãi đến khi Đường Thu bắt đầu chột dạ, mới thở dài thật mạnh: “Xem đi, cậu xem đi. . . . . . Nếu Kiều Dĩ An cố gắng được phân nửa cậu thôi, chỉ cần một nửa thôi đó! Tóc của ông đây còn có thể bạc nhanh đến thế này sao hả?!!”

. . . . . . Đường Thu cười càng chột dạ hơn.

Đương nhiên, sau khi ngồi xuống, Đường Thu vẫn tỏ vẻ chuyên tâm thật sự, cùng Hà Vũ thảo luận về kịch bản và tính cách của vai diễn hơn một giờ. Sau đó, đề tài tự nhiên chuyển đến các cảnh giường chiếu.

“Thật ra tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào, đến khi ấy có thể sẽ biểu hiện rất kỳ lạ hay không?” Đường Thu buồn rầu hỏi.

“Không ảnh hướng nhiều đâu.” Hà Vũ an ủi cậu, nói: “Nếu cậu thật sự muốn biểu hiện tốt hơn, có thể học tập trước một chút, xem đĩa phim chuyên nghiệp. . . . . . Chỗ của tôi thực ra có mấy đĩa, cậu muốn xem thử hay không?”

“Được.” Đường Thu do dự vài giây, mới nhăn nhó khổ não trả lời. Thật ra trong lòng cầu còn không được.

Hai người vừa hút thuốc, uống nước, vui vẻ cắn hạt dưa, vừa chăm chú xem mấy đĩa GV dạy học. Hà Vũ còn vừa xem vừa giảng giải bước nào dùng tư thế gì thì đẹp nhất, góc quay nào nghiêng mặt bao nhiêu độ thì quyến rũ nhất, vân vân.

Đường Thu ừ ừ à à trả lời cho có lệ, cậu không chú ý đến mấy việc đó lắm, chỉ lo để ý phần kỹ thuật.

“Phải làm thế nào. . . . . . Mới có thể khiến cho người nằm dưới cảm thấy thoải mái hơn?” Nhìn nhìn xem xem, bỗng dưng lên tiếng hỏi.

“A?” Hà Vũ ngạc nhiên, nhưng vẫn trong trạng thái vô cùng chuyên nghiệp trả lời: “Tiền diễn phải làm tốt, không cần vội. Chú ý tìm ra nơi nhạy cảm của đối phương, hôn nhẹ hắn thật nhiều, môi là nơi có thể truyền đi nhiều tình cảm nhất. Khi đi vào phải dịu dàng, không nên thô lỗ quá. . . . . . Có điều, cậu đừng thấy bọn họ đều cau mày kêu đau, thật ra cái này cũng là tình thú đó. Còn việc quan trọng nhất là, cả trước và sau đều phải chú ý vệ sinh, nơi đó nhất định phải rửa sạch.”

Đường Thu ngờ vực hỏi: “Người nằm trên. . . . . . cũng phải rửa chỗ đó sao?”

Hà Vũ dùng mắt trừng cậu: “Cho dù yêu thế nào, cũng sẽ có lúc muốn nằm trên nha!! Nếu hắn khóc cầu xin cậu, chẳng lẽ cậu lại vì vậy mà phủi sạch, ném đi tình yêu của hai người sao!!”

. . . . . . . . . . . . Tề Thịnh sẽ khóc cầu xin cậu sao?

Không thể tưởng tượng được, Đường Thu yên lặng thầm nghĩ.

Sau khi tiễn Đường Thu về, Hà Vũ mới đột nhiên phát hiện chỗ kỳ lạ: Oạch, không phải là quay mấy cảnh giường chiếu không mặc quần áo thôi sao? Có cần thiết phải hỏi chi tiết vậy không?!

5.

Khi tắm rửa ở trong phòng tắm của Tề Thịnh, Đường Thu ma xui quỷ khiến mà nhớ đến lời Hà Vũ nói, sau đó tắm rửa bản thân thật sạch sẽ, chính là. . . . . . nơi đó.

Tuyệt đối là do ma xui quỷ khiến, nhất thời thiếu não, bằng không cũng chỉ có thể là do mình uống rượu say.

Cuối cùng, cậu tự an ủi bản thân như thế.

6.

Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, Đường Thu cảm thấy mình đã thành công rồi.

Cậu không có cách nào để bình phẩm, nhận xét xem kỹ thuật hôn của Tề Thịnh thế nào. Hắn tựa như một con thú hoang, lỗ mãng bổ nhào lên, cắn lên đôi môi cậu, cướp đoạt hơi thở, hung mãnh liếm từng tấc trong miệng cậu, lại còn không thỏa mãn mà muốn xâm nhập vào sâu hơn.

Đường Thu cảm thấy đầu lưỡi mình bị hắn mút đến mức sinh đau.

“. . . . . . Này!”

Tề Thịnh nâng đầu, không biết làm sao, ngơ ngác nhìn cậu. Nhưng bàn tay dán trên lưng cậu vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay có lớp chai mỏng giống như mấy con cá nhỏ bé bơi qua bơi lại, khiến cho cậu cảm thấy nhồn nhột.

“. . . . . . Đừng vội mà.” Do dự vài giây, Đường Thu nói ra câu thoại trong GV mà cậu còn nhớ được.

“Tôi có thể hôn em không?” Tề Thịnh tỏ vẻ biết sai gật đầu, sau đó dùng loại vẻ mặt cực kỳ vô hại để hỏi một câu cực kỳ vô hại. Khoảnh khắc ấy, Đường Thu liền mềm lòng, sờ sờ đầu hắn, cúi đầu, môi cậu lại nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Tề Thịnh hiểu ý, nhẹ nhàng đáp lại. Đôi môi ẩm ướt nhanh chóng dán lên, hơi rời đi một lát, rồi lại dán vào. Sau đó, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi Đường Thu, như đang mời gọi.

Đường Thu bất tri bất giác lại biến thành tư thế nằm ngửa, Tề Thịnh chống tay hai bên má cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cậu thật lâu thật sau, sau đó, mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, lông mi, hai má, cằm. . . . . . như thể đang muốn xác định chuyện gì đó.

Đường Thu cảm thấy đôi môi của ai kia lưu luyến ở những nơi trên thân thể mình, thật lâu thật lâu. . . . . . Cậu cảm thấy vừa thoải mái vừa không khỏi buồn cười thầm nghĩ: xem ra anh ấy thật sự không biết đâu nhỉ.

Vì thế, cậu luồn những ngón tay mình vào mái tóc của Tề Thịnh, đem cái đầu đã chuyển dần xuống bụng mình kéo lên trước mặt, tự nhiên hôn một cái xong, mới thăm dò hỏi: “Anh. . . . . . có từng làm chưa?”

“Chưa.” Tề Thịnh vẫn đang không ngừng hôn nhẹ lên môi cậu, giống như có hôn thế nào cũng chẳng đủ. Câu trả lời vì thế cũng có chút qua loa, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Đường Thu.

Đường Thu vì vậy rất có ý thức trách nhiệm, nói: “Vậy để em dạy anh nhé. . . . . . Em. . . . . . sẽ làm chậm chậm. . . . . .”

Tay và miệng của Tề Thịnh đang lộn xộn cũng dừng lại: “Em biết?”

“Trước kia khi quay phim, đạo diễn có dạy em. . . . . .” Đường Thu lại mặt không đổi sắc nói dối, nhưng lại không chú ý đến sắc mặt dần trở nên đen thui của Tề Thịnh.

“Hắn đã dạy em cái gì?”

“. . . . . . Như thế này a. . . . . .” Đường Thu không yên lòng đáp, dùng đầu gối vuốt ve đùi trong của Tề Thịnh, chậm rãi trượt xuống dọc theo ngực Tề Thịnh, khi đi ngang qua cơ bụng tám múi của hắn, còn học theo động tác liếm liếm như trong phim, cảm thấy thân thể Tề Thịnh cứng đờ, cậu mới cười xấu xa kéo chiếc quần lót duy nhất còn lại trên người Tề Thịnh xuống.

Sau đó, một thằng nhóc to đùng nhảy bật đến bên miệng cậu, dọa cậu hoảng sợ.

“Ưm. . . . . .” Đường Thu bị dọa sợ, đồng thời lại có hơi ghen tỵ, nhưng thật ra lại không có cảm giác chán ghét linh tinh gì cả. Tề Thịnh ngược lại, dường như ngượng ngùng mà lùi lùi về phía sau. Đường Thu vội vã lấy tay đè lên bụng hắn, ngăn hắn lại, tay kia thì lại nhẹ nhàng cầm lấy vật nóng như lửa kia, thậm chí còn cười xấu xa mà dùng đầu lưỡi liếm một chút: “Anh thực nhạy cảm nha. . . . . .”

Khoảnh khắc đầu lưỡi cậu liếm qua đỉnh của vật kia, cả người Tề Thịnh nháy mắt đều cứng đờ thành một tảng đá. Nhưng ngay tại khi dòng điện trong cả người hắn đều chạy tán loạn, tập trung vào nơi nào đó, Đường Thu lại do dự. Nói thật lòng, mùi vị của Tề Thịnh thật sạch sẽ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này đối với bộ phận mà chính mình cũng có. . . . . . cho nên có lẽ phải chuẩn bị tâm lý một chút đã.

Thế nhưng Tề Thịnh không cho cậu cơ hội để phiền não tiếp. Dường như chỉ một giây trôi qua, hắn đã yên ổn đứng dậy, hai tay xuyên dưới nách, bế Đường Thu lên, làm cho mình nửa quỳ giữa hai chân cậu. Sau đó hắn thực hành những động tác vừa học theo Đường Thu, lưu loát cởi chiếc quần lót của cậu ra, lấy tay nâng mông cậu cao lên.

“Là như thế này phải không?” Hắn dùng miệng chạm vào thằng bé còn hơi mềm một chút của Đường Thu. Hơi thở ấm áp phả lên làn da nhạy cảm, khiến cho Đường Thu không khỏi khẽ “a” một tiếng.

Tề Thịnh giống như là chẳng có thầy nào dạy cũng tự mình hiểu rõ, đẩy Đường Thu sát vào người mình, sau đó chậm rãi, không chút do dự mà ngậm thứ ấy của cậu vào trong miệng mình. Đường Thu giật mình đánh mạnh vào vai hắn, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể phát ra tiếng nào. Bởi vì Tề Thịnh bỗng trở nên giống như một đứa bé có được kẹo que, tay cầm vật ấy, mạnh mẽ hút vào. Đầu lưỡi linh hoạt dường như thấu hiểu mà quấy nhiễu khắp nơi, càng không ngừng trêu đùa nó, rồi lại thỏa mãn cho sự đòi hỏi của nó. . . . . . Đường Thu rất xấu hổ, chân cũng mềm nhũn. . . . . .

“Hắn cũng dạy em thế này sao?” Vừa liếm hút, vừa trêu đùa cậu, Tề Thịnh mơ hồ không rõ hỏi.

“Ưm. . . . . .” Đường Thu cúi đầu, giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống hai bên má rồi rơi đến bên miệng Tề Thịnh, nhưng cậu mờ mịt say mê, làm sao còn nghe thấy Tề Thịnh nói gì — không thể trách cậu được, với một xử nam vẫn dựa vào tay trái của mình mà sống bao năm qua, loại kích thích này thật sự là quá dữ dội. Đường Thu cứ tưởng là, mọi thứ đều sẽ rất nhẹ nhàng.

Tề Thịnh liếm liếm giọt mồ hôi bên môi, lại hỏi: “Hắn cũng đã dạy em thế này sao?”

“. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” Đường Thu nhắm mắt lại, có chút thở hổn hển nói, thân thể không tự giác mà đẩy đẩy về hướng miệng Tề Thịnh. Nhưng rất nhanh, cậu đã được khoang miệng ấm áp, ẩm ướt bao vây, thỏa mãn mình, tạo cho cậu nhịp điệu đẹp đẽ, kỳ diệu nhất.

Mãi đến khi phía sau không ngừng bị một ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào, Đường Thu mới hơi tỉnh táo lại từ trong màn sương mù khiến cho người ta say đắm.

“. . . . . .” Cậu sẽ không ngốc đến mức không biết hành động này mang ý nghĩa gì.

Tề Thịnh vẫn đang từng chút từng chút liếm cậu, trên gương mặt lại một lần nữa xuất hiện vẻ bối rối, không biết nên làm sao: “Không thể sao?”

. . . . . . Lực sát thương của vẻ mặt này với việc Tề Thịnh khóc lóc cầu xin cậu cũng chẳng có gì khác nhau. Khi Đường Thu nghĩ thế, cái đầu đang làm chuyện xấu hổ kia vẫn đang không ngừng quấy rầy cậu, thường xuyên dùng miệng ngậm lấy cậu, khiến cho Đường Thu hoàn toàn không thể thích ứng được với loại khoái cảm ngập tràn nhưng chẳng thể phóng thích được, vừa dễ chịu vừa khó chịu, không ngừng dâng trào trong cơ thể, cuối cùng cũng chỉ có thể mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Anh đã nói là chưa từng mà. . . . . . Đồ lừa đảo. . . . . .”

“Xem phim học được.” Khi Tề Thịnh chân thành nói ra những lời này, ngón tay dính đầy thuốc bôi trơn cũng dịu dàng nhưng kiên định đưa vào thân thể cậu. Lời Tề Thịnh nói đều là thật, chỉ là hắn nhất định sẽ không nói cho Đường Thu biết — tình cảnh này, đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của hắn. Tất cả đều như không cần suy nghĩ vẫn có thể tiến hành, chỉ là cảm giác thì tốt đẹp hơn trong mộng nhiều.

Cuối cùng, động tác tiến vào của Tề Thịnh rất dịu dàng, nhưng khi hắn chưa hoàn toàn tiến vào hết, Đường Thu vẫn hung hăng nện mạnh lên ván giường: “Fuck!! Đau quá!! Đều là lừa đảo!!”

Bạn trẻ Hà Vũ vô tội mà bị chọi dép hiện đang ở một nơi khác trong thành phố, đương nhiên chẳng biết có kẻ chẳng biết ơn lại còn mắng mình.

“Xin lỗi.” Tề Thịnh ngừng lại, giang hai cánh tay ôm cả người Đường Thu vào lòng mình, cảm nhận sự rung động nhè nhẹ của cậu, thỉnh thoảng lại dịu dàng đặt nụ hôn lên môi và hai má cậu: “Thực xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng, chỉ một lát sẽ không đau nữa.”

Nhiệt độ cơ thể và mùi hương ấm áp của hắn bao vây khắp xung quanh cậu, da thịt dán sát vào nhau, cảm giác đau đớn kia cũng chầm chậm giảm bớt. Nhưng những gì hắn làm tiếp theo hoàn toàn không giống với những gì hắn nói, vật thể cực nóng giống như đã tìm được mảnh đất mà nó chờ đợi để chinh phạt từ lâu, nó chậm rãi, miễn cưỡng lui ra ngoài, ngay sau đó lại mạnh mẽ, gấp gáp xông vào, sức lực ấy quả thực giống như muốn đóng Đường Thu dính vào giường.

“A. . . . . .” Đường Thu đau đến mức nước mắt dâng đầy khóe mắt, tưởng chừng sắp trào ra.

“Thực xin lỗi.” Tề Thịnh ghé vào lỗ tai cậu, không ngừng dịu dàng nói lời áy này, động tác dưới thân thì lại từng chút từng chút không ngừng mạnh hơn.

Mãi đến khi lướt qua nơi nào đó, thân thể Đường Thu mới khẽ run lên, răng đang cắn lấy gối đầu cũng vì vậy mà thả lòng, khẽ rên một tiếng. Tề Thịnh lại phát huy tinh thần chẳng có thầy nào dạy cũng tự mình hiểu rõ một lần nữa, chuyển mục tiêu, tiến công mạnh mẽ về hướng ấy. Thân thể Đường Thu cứng ngắc, càng dùng sức cắn chiếc gối ướt mồ hôi, lại bị Tề Thịnh trở mình, ôm chặt vào trong lòng.

Đường Thu bỗng nhớ lại giấc mộng xuân kia, thân thể chẳng biết nên làm gì, tay chân đều quấn chặt lấy Tề Thịnh, ngay cả nơi nào đó cũng nối liền chặt chẽ. Cậu lại còn cảm thấy không đủ, nơi ấy [hoa cúc] không ngừng co rút lại, thầm muốn nuốt lấy Tề Thịnh thật sâu.

“Hô. . . . . . ” Tề Thịnh dường như đã thư sướng đến cực điểm, thở mạnh một hơi, sau đó càng mãnh liệt đưa chính mình vào thân thể cậu.

Đường Thu thừa nhận cảm giác này rất đau nhưng cũng rất thoải mái, kích thích đến mức tưởng chừng khiến cho người ta tình nguyện tự đặt mình vào lò lửa, ngay sau đó dù có tan thành cát bụi cũng chẳng sao. Nhưng giấc mộng xuân có đẹp đẽ thế nào, khi làm cũng sẽ mệt a. . . . . .

Vì vậy, khi cậu cảm giác nơi hạ thân càng lúc càng đau hơn, cậu bắt đầu vô thức phản kháng lại. Thân thể vừa cách xa được một chút đã bị kéo về lại, bất mãn muốn nói gì cũng bị ai đó dùng môi chặn lại, cuối cùng, cậu chỉ có thể dùng nơi nào đó trong cơ thể không ngừng co rút, đè ép, muốn đuổi cái vật cứ mạnh mẽ xông vào cơ thể mình ra ngoài. . . . . .

Vào khoảnh khắc cậu cố co rút hạ thân đến mức cả người cũng sắp chuột rút, Tề Thịnh cuối cùng cũng bỗng dưng dừng lại. Sau đó, cậu cảm thấy một luồng dịch thể nóng bỏng xông vào thân thể mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Có lẽ là lần đầu tiên bị người ta đè, giở trò đùa bỡn nên không cam lòng, có lẽ là mệt đến mức nhất thời thiếu não, lại có lẽ là muốn trả thù Tề Thịnh đã không ngừng giày vò, dằn vặt mình, sau đó, Đường Thu bỗng nhiên nói ra một câu mà sau này nghĩ lại, cậu luôn hận không thể tự giết chết chính mình.

“Nhanh quá nhỉ. . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“Ừ.” Tề Thịnh trầm mặc tiếp nhận câu nói linh tinh của cậu. Chính hắn cũng cảm thấy quá nhanh, đành vậy, hắn thật sự không có cách nào khác để khống chế bản thân — ai bảo tất cả mọi thứ đều giống như những cảnh trong một giấc mộng đẹp đẽ đến hoang đường?

May là, thân thể ấm áp kề sát vào nhau đã chầm chậm kéo hắn về với hiện tại. Cùng lúc ấy, Đường Thu kinh ngạc cảm thấy vật gì đó chôn trong thân thể mình, tiếp tục trở nên cứng rắn, chậm rãi nóng dần lên.

“Lần này anh sẽ chậm một chút.” Tề Thịnh cúi xuống bên tai Đường Thu, đặt một nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng nói.



~(‾▽‾~) Toàn văn hoàn (~‾▽‾)~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play