Thư ký Trần ngơ ngác đưa tài liệu đến tay Tề Thịnh, ngơ ngác viết xong ghi chép hội nghị, cuối cùng lại ngơ ngác trở về chỗ ngồi của mình.

Bầu không khí trong văn phòng vẫn như cũ, vừa bận rộn rối ren vừa gọn gàng ngăn nắp. Vì vậy, cô nàng thư ký hai mắt dại ra, đờ đẫn nhìn màn hình máy tính liền trở nên kỳ lạ, khác biệt. Qua một lát, cô bé nhân viên thực tập hoạt bát lanh lợi đã chạy đến ân cần thăm hỏi: “Chị Trần, chị sao vậy?”

Thư ký Trần ngơ ngác nhìn cô bé: “Trong nhà tổng giám đốc Tề, tôi nhìn thấy Đường Thu. . . . . .”

“Nếu không có chuyện gì thì lát nữa chị em mình cùng đi căn tin ăn cơm nha, hôm nay em muốn ăn thịt heo xắt sợi xào và sườn heo chua ngọt —— a?”

“Đường Thu lõa thể. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“—— a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên, cả văn phòng đều chấn động. Thư ký Trần rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi. Đám đồng nghiệp sốt sắng đã từ bốn phương tám hướng chạy lại hóng hớt: “Sao vậy? Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”

Cô bé thực tập đang ôm đầu thét chói tai: “Chị Trần nhìn thấy Đường Thu ***! Đường Thu, chính là Đường Thu đó a!”

“Trời ạ! Ở đâu!!”

“Ở trong nhà tổng giám đốc Tề!!”

“Ồ! Á! Trời ạ!!”

Thư ký Trần nháy mắt đã bị quần chúng chạy đến vây xem bao phủ. Cùng lúc đó, tin tức không biết nên nói là sự thật hay là tin đồn này đã lan truyền khắp công ty với vận tốc ánh sáng. Cách cả đám người vây xung quanh và một cái hành lang, thư ký Trần vẫn có thể nghe thấy cậu nhóc nhiều chuyện ở văn phòng đối diện rống to: “Má ơi! Thư ký Trần nhìn thấy Đường Thu ở trong nhà tổng giám đốc Tề! Còn lột sạch anh ta!”

Khi truyền đến lầu dưới, sự tình biến thành: “Tổng giám đốc Tề ở chung với Đường Thu. Sáng nay bị thư ký Trần bắt gặp. Thư ký Trần thừa dịp tổng giám đốc Tề không có ở nhà, đã lột sạch Đường Thu. Còn sờ soạng anh ta một lúc.”

. . . . . . Mười phút sau, khi tin tức truyền đến chỗ Tề Thịnh và các nhân viên cấp cao ở lầu trên, rốt cuộc trở thành: “Tổng giám đốc Tề ở chung với đại minh tinh Đường Thu, tối hôm qua còn làm vài chuyện không tiện để người khác biết. Sáng nay thư ký của tổng giám đốc Tề đi đến nhà hắn làm việc, tình cờ gặp được Đường Thu đang nghỉ ngơi, kết quả nhất thời không kềm chế được, thú tính trỗi dậy, xông lên *** loạn Đường Thu. . . . . . Hiện giờ đang chờ giấy gọi của tòa án.”

Ở nơi bắt nguồn lời đồn, thư ký Trần vẫn bị quần chúng hóng hớt bao quanh. Bất luận cô cố gắng giải thích “Nói sai rồi”, “Nghe lầm rồi”, “Có hiểu lầm”, đối phương cũng chỉ trưng ra một nụ cười nham nhở đáng khinh với cô.

Mãi đến khi có ông chú nọ hỏi câu “Xúc cảm tốt không?”, thư ký Trần nãy giờ vẫn nói năng không ăn nhập gì với quần chúng rốt cuộc cũng hiên ngang lật bàn: “Đệch! Chị đây hoàn toàn không có sờ mó gì hết! !” (╯°□°)╯︵┻━┻

Lúc này, chiếc điện thoại trong tay thư ký Trần vang lên.

Cô theo phản xạ nhận cuộc gọi, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng tưởng chừng xa xôi ngàn dặm từ đầu kia truyền đến: “Trần Kiều Kiều, đi lên đây.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Thư ký Trần rốt cuộc cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Từ khi cô vào làm ở công ty đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Tề Thịnh gọi thẳng cái tên sến súa vừa nghe đã muốn đau trứng của cô. [Kiều: mềm mại yêu kiều đáng yêu]

Thư ký Trần vừa mới bước vào văn phòng, Tề Thịnh liền vào thẳng chủ đề: “Rốt cuộc cô đã nói gì?”

Cho dù ánh mắt sâu thẳm tựa như muốn ăn thịt người khác của Tề Thịnh rất có cảm giác áp bách, nhưng thư ký Trần thức thời vẫn cố kềm chế nỗi sợ hãi, thấp thỏm thuật lại không sót một chữ lời mình đã nói: “Tôi chỉ nói một câu. . . . . . Chính là, ở trong nhà tổng giám đốc Tề ngài, tôi nhìn thấy, thấy Đường Thu ***.”

Khóe miệng Tề Thịnh không thể khống chế được mà giật giật mấy cái, lập tức quyết đoán ngồi lại trước bàn làm việc, bùm bùm gõ một văn bản, đồng thời phân phó ngắn gọn: “Tình huống cụ thể đợi lát nữa hỏi lại. Hiện giờ cô mau quay về văn phòng, gửi mail mà tôi gửi cho cô đi khắp cả công ty. Ngay lập tức!”

“Đã rõ.” Thư ký Trần vội bỏ chạy nhanh như chớp.

Sau khi mở máy tính xem mail mà Tề Thịnh gửi đến, thư ký Trần im lặng cảm thán một câu: Tổng giám đốc Tề không hổ là tổng giám đốc Tề a. Những người làm tổng giám đốc, đều giỏi lừa người khác cả.

Vì thế, năm phút sau, một bức thư ngỏ tiêu chuẩn, chính thức, nóng hổi được viết dưới lời văn của thư ký Trần ra lò.

“Các vị đồng nghiệp, lãnh đạo:

Chào mọi người!

Sáng sớm hôm nay, tôi theo lệnh tổng giám đốc Tề đi đến nhà ngài ấy lấy một vài tài liệu quan trọng, cũng ở trong phòng khách nhà tổng giám đốc nhìn thấy tấm poster quảng cáo quần lót mới nhất của Đường Thu (chú thích: khổ lớn 2×2 mét, ảnh rõ nét, không che, ảnh chụp đã kèm theo phụ kiện, mọi người có thể tự do xem ảnh phía dưới). Bởi vì bản thân đã thần tượng Đường Thu lâu năm, tấm poster này lại chưa chính thức phát hành. Tôi kích động quá mức, khi trở lại công ty, thuật lại với đồng nghiệp không rõ ràng, khiến cho đối phương nghe nhầm một vài chỗ, cũng vì vậy mà làm cho mọi người hiểu lầm, bản thân cảm thấy vô cùng có lỗi.

Tôi xin trịnh trọng tuyên bố, những lời tôi đã nói về việc này chỉ có một câu: ‘hôm nay tôi ở trong nhà tổng giám đốc Tề nhìn thấy tấm poster Đường Thu ***.’

Mong mọi người đừng tin những lời đồn bịa đặt, cũng đừng lan truyền tin đồn.

Theo chỉ thị từ tổng bộ công ty, bắt đầu từ bây giờ, người truyền bá tin đồn ở trong công ty, trừ tiền thưởng một tháng, quét dọn WC một tuần.

Người truyền bá tin đồn ở ngoài công ty, trừ tiền lương tiền thưởng một năm, cũng quét dọn tất cả các lầu và WC ở 38 tầng suốt một tháng! Cả WC của nam lẫn nữ!

Đi tố cáo kẻ truyền tin đồn sẽ có thưởng. Nếu như tố cáo đúng sự thật, có thể hưởng toàn bộ tiền lương tiền thưởng của người bị tố cáo.

Lại trịnh trọng tuyên bố. Cũng hi vọng các vị đồng nghiệp thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Tập tin đính kèm: poster mới nhất của Đường Thu.jpg”

Đối với đám quần chúng từ các lầu dưới vẫn không ngừng chạy đến hóng hớt, thư ký Trần chỉ cần mỉm cười nói một câu “trở về xem mail đi”, đối phương xem xong liền thức thời yên lặng lết về chỗ của mình. Nhưng thật ra ở các lầu trên, mọi người vẫn đang náo nhiệt, vừa bàn tán vừa cảm thán, “Oa, dáng người Đường Thu thật không tệ nha”, “Xem ra tổng giám đốc Tề cũng là fan của Đường Thu đó”, “Trời ạ, tấm poster này khổ 2×2 mét, cũng quá chấn động đi”, vân vân, đại loại là như vậy.

Chỉ có cô bé nhân viên thực tập là người đầu tiên nghe được tin này oan ức tủi thân chạy đến tìm thư ký Trần: “Chị Trần, chị gạt em. . . . . .”

Thư ký Trần nghiến răng nghiến lợi ráng nặn ra nụ cười: “Ha hả, ai bảo em kích động quá làm gì. Ba chữ cuối của chị còn chưa kịp nói xong, em đã hét toáng lên rồi.” Mấy chữ cuối, quả thực là cô phải nghiến ra từng chữ.

Cô bé nhân viên thực tập liền trưng ra vẻ mặt cầu xin: “Vậy vì sao ban nãy chị không trực tiếp giải thích. . . . . . Hiện giờ tất cả mọi người đều muốn tìm em hỏi lung tung!”

“. . . . . . Bởi vì tấm poster này là thuộc bí mật thương mại, chị phải xác nhận với tổng giám đốc Tề xong mới biết được có thể công khai hay không.” Thư ký Trần mỉm cười nói, sau khi được tổng giám đốc Tề chỉ bảo một chút, hình như chỉ số thông minh cũng tăng lên không ít, ngay cả mấy từ chuyên ngành này cũng có thể thuận miệng quăng ra.

Nhưng mà. . . . . . không biết đối diện với tổng giám đốc Tề, chỉ số thông minh nhiêu đấy có đủ dùng hay không nữa.

Khi điện thoại của Tề Thịnh lại gọi đến một lần nữa, thư ký Trần có chút bi ai đau buồn.

Lần này cô bước vào, chỉ nhìn thấy Tề Thịnh an ổn ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt bình tĩnh liếc nhìn cô một cái. Chỉ là. . . . . . Thư ký Trần chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy có một loại hương vị như sắp bị tính sổ đến nơi.

“Nói một chút xem, sao lại thế này?”

Thư ký Trần thành thật trả lời: “Sáng nay ngài nói trong nhà không có ai, chô nên tôi mới trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa. . . . . . Kết quả vừa vào cửa, liền nhìn thấy Đường, Đường Thu tắm rửa xong bước ra.”

Cô cũng không nói quanh co linh tinh cái gì mà “bạn của ngài”. Làm một fan khá trung thành của Đường Thu, không, phải nói là một fan yêu thích phim truyền hình và phim điện ảnh của các thần tượng đóng, cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm người khác là Đường Thu.

Tề Thịnh đưa tay ấn lên mi tâm, cũng không giải thích gì cả. Chỉ là qua vài giây, mới có chút xoắn xuýt hỏi hai chữ: “Cậu ấy. . . . . .”

Rồi không nói gì tiếp.

Lúc này, thư ký Trần lại bỗng nhiên giống như được thần quang chiếu rọi, đầu óc sáng suốt, nhanh nhẹn đưa ra đáp án mà Tề Thịnh muốn hỏi: “Anh ấy khi đó có quấn khăn tắm!”

. . . . . . Vấn đề là, nghe được đáp án ấy xong, sắc mặt của tổng giám đốc Tề cũng không tốt hơn chút nào.

Thư ký Trần cả gương mặt đều đỏ ửng nhưng vẫn nhanh nhẹn bảo đảm: “Tôi thề! Tôi chỉ nhìn một giây! Sau đó liền cúi đầu! Trong tình huống như thế, tôi đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm vào người ta, cho dù là Đường Thu cũng không được a. . . . . . Tôi, tôi còn chưa từng yêu đương gì mà. . . . . .”

Mắt thấy cô nàng thư ký sắp nhảy vào cái hố ‘thiếu nữ hoa mộng ôm nỗi tương tư’ không có đường thoát, Tề Thịnh nhẹ nhàng ho khụ một tiếng: “Sau đó?”

“Sau đó Đường Thu liền đi thay quần áo, tôi cũng đi vào lấy tài liệu. Sau đó nữa, tôi đi ra, chào tạm biệt với Đường Thu xong, liền rời đi.”

“Đây là toàn bộ?”

“Ừm. . . . . . Đại khái là vậy. . . . . .” Thư ký Trần trầm ngâm vài giây, mới đột nhiên nghĩ ra cái gì đó. Vừa giương mắt liền nhìn thấy hai hàng lông mày đang xoăn tít lại và ánh mắt vô cùng lợi hại của Tề Thịnh, chút bí ẩn còn sót lại cuối cùng cũng vội dâng lên: “Ừm, lúc cuối, Đường Thu anh ấy có nói một câu. . . . . . Cái kia, anh ấy nói anh ấy là chồng của em họ ngài?”

Tề Thịnh ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Anh ấy nói anh ấy là chồng của em họ ngài!” Thư ký Trần lại cúi đầu lớn tiếng lập lại. Trời ạ, không phải nghe nói tổng giám đốc Tề là con một suốt bảy đời hay sao, không phải là cô đã biết được cái bí mật gia tộc gì đó mà không nên biết chứ?

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Rầm!

Một tiếng vang lớn truyền đến từ trước người cô. Sau đó —-

Bùm bùm, loảng xoảng, rầm rầm, một loạt tiếng động lộn xộn truyền đến, thư ký Trần kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cả người Tề Thịnh té lăn trên mặt đất, đang lúng túng hoảng hốt đứng dậy, kết quả bởi vì chân vướng phải dây điện thoại, rầm một tiếng điện thoại liền nằm dưới đất, đồng thời khi hắn đưa tay muốn đỡ lấy điện thoại cũng khiến đèn bàn rơi mạnh, văng đến chỗ cửa sổ sát đất kia. Cửa sổ răng rắc vài tiếng liền nứt ra!

. . . . . . Thư ký Trần nhìn chiếc bàn làm việc lộn xộn bừa bãi và đám tài liệu đang bay loạn xạ xung quanh, kinh ngạc đến mức ngay cả quan tâm, sợ hãi gì cũng quên hết.

Từ khi cô đến làm việc ở công ty đến nay, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tề Thịnh nhếch nhác, thảm hại thế này. Nhìn thấy mái tóc rối bời vì bị tài liệu rơi trúng, cùng với gương mặt chẳng rõ tại sao mà đỏ bừng, tuy rằng thư ký Trần vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì, vẫn cảm thấy rằng. . . . . . Mẹ nó, thật quá thu hút!

Tề Thịnh quay lưng lại, hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới tỏ vẻ bình tĩnh nói với cô: “Không có việc gì nữa. Đi ra ngoài trước đi.”

“Dạ vâng. . . . . .” Thư ký Trần cẩn thận trả lời, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem câu nói nào của mình đã khiến Tề Thịnh ‘biến thân’, nhưng khi đi đến cửa, cô vẫn cố gắng thu hết can đảm, quay đầu lại, vô cùng chân thành, áy náy nói với Tề Thịnh: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc Tề. Lần này tôi quá kích động, tôi cam đoan nhất định sẽ không tái phạm nữa. Nếu tái phạm. . . . . . Mong ngài cứ trực tiếp sa thải tôi!”

Có lẽ là bởi vì ngượng ngùng, thư ký Trần nói xong liền vội vàng chạy đi.

Có điều, Tề Thịnh cũng không định sẽ trả lời cô. Trên thực tế, hiện giờ Tề Thịnh vẫn còn đang mắc kẹt trong một mảnh sóng to gió lớn, trong lòng sóng sau xô sóng trước cuộn trào mãnh liệt, chỉ còn lại một suy nghĩ —- xong đời, cậu ấy biết rồi! Cậu ấy biết rồi! Mẹ nó! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Cậu ấy biết em họ là giả rồi ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Cho dù những lời này của Đường Thu dường như không có ý gì, cho dù hắn có thể tưởng tượng được, khi nói những lời này, Đường Thu nhất định đã trưng ra vẻ mặt thờ ơ, đùa vui, nhưng hắn lấy trực giác của đàn ông và hiểu biết của hắn đối với Đường Thu ra bảo đảm: Đường Thu nhất định đã biết rồi. . . . . .

Cả buổi chiều, Tề Thịnh đều ngập trong trạng thái sốt ruột. Muốn về sớm một chút để hỏi cậu ấy, lại không hiểu sao có một chút không dám gặp Đường Thu. Vì thế, cô nàng tiếp tân đứng gần cửa công ty hiếu kỳ nhìn một màn kỳ lạ, tổng giám đốc Tề vẻ mặt vội vã cầm cặp tài liệu đi ra ngoài. . . . . . lại mang sắc mặt xanh mét trở về. . . . . . rồi lại đi ra ngoài lần nữa. . . . . .

Cuối cùng, khi Tề Thịnh về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm. Vấn đề là, đến giờ này mà Đường Thu vẫn còn chưa ngủ, còn quang minh chính đại ngồi trên sô pha đợi hắn trở về nhà.

Khi nhìn thấy Tề Thịnh mang thần sắc mệt mỏi bước vào nhà, hai mắt Đường Thu liền sáng lên.

“Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?” Cho dù cả ngày hôm nay, Tề Thịnh đều bị các kiểu tâm trạng thay tới đổi lui của mình ép đến tâm lực mệt mỏi quá độ, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì bình tĩnh như bình thường. Nhưng mà, từ khi vào cửa hắn vẫn không liếc mắt nhìn Đường Thu một cái, vừa tháo cà vạt vừa bước về phía phòng ngủ.

Có điều, cái lỗ tai của hắn không chịu thua kém, giây đầu tiên vừa nhìn thấy Đường Thu đã lén đỏ ửng lên.

Đường Thu đương nhiên không định buông tha hắn. Thừa dịp hắn còn chưa đi đến phòng ngủ, đã nhanh chóng từ sô pha quỳ lên, nhướng nửa người về phía hắn: “Cái kia. . . . . . hôm nay chưa tạo thêm phiền phức cho anh và em họ ha. . . . . .”

Bước chân của Tề Thịnh dừng lại một chút.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tề Thịnh cảm thấy được khi cậu nói ra hai cuữ “em họ” thì. . . . . . đặc biệt nhấn mạnh.

Đường Thu lại nói: “Lúc ấy bị hỏi là ai, có chút sợ hãi, không cẩn thận liền mượn danh nghĩa em họ của anh. . . . . . Nói là chồng em họ của anh , chắc sẽ không khiến cho em họ của anh bị hiểu lầm chứ. . . . . . Em họ anh cũng ở thành phố này sao. . . . . . Khi nào thì. . . . . .”

“Tôi không có em họ!” Tề Thịnh rốt cuộc cũng khẩn cấp, vội vàng nói ra câu này.

Khoảnh khắc này, Đường Thu tuyệt đối đã phát huy tối đa kinh nghiệm diễn xuất tích lũy suốt bao năm qua của cậu. Bởi vì khi Tề Thịnh đưa ánh mắt của tráng sĩ đang tự chặt tay mình nhìn về phía cậu, trên mặt cậu không hề để lộ chút vẻ thỏa mãn hay đắc ý trong lòng cậu, mà còn vô cùng tự nhiên, kinh ngạc phát ra một tiếng: “Sao?”

“Thực xin lỗi, đã lừa cậu.” Tề Thịnh cam chịu cởi áo vest ra, bước đến ngồi xuống sô pha, sau đó ảo não nói: “Poster và đĩa phim của cậu đều là tôi tự mua. Sợ là sẽ dọa cậu, cho nên mới nói là của em họ. Tôi không có sở thích biến thái gì, chỉ là. . . . . .” Hắn dùng lại, nghẹn một lúc lâu, mới quay đầu đi chỗ khác, nói: “Đúng lúc hôm đó ông chủ tiệm bán đĩa đang quảng bá, phim cậu đóng cũng đều diễn rất đạt, rất hay.”

. . . . . . Muốn hắn thổ lộ trước mặt người mình thích như thế này, quả thực là muốn lấy mạng hắn mà!!

“Cảm ơn anh, tôi rất vui.” Đường Thu ngồi xổm trên sô pha, còn chăm chú quay sang nhìn hắn, “Tôi thật sự rất vui. Nói thật ra, tôi vẫn cảm thấy bản thân rất kém cỏi. Có thể anh không biết, tôi ban đầu không phải là học âm nhạc và biểu diễn, khi đi học đại học, tôi vẫn đam mê một ngành hoàn toàn không liên quan gì là thiết kế nội thất. . . . . .”

“Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy bản vẻ cậu thiết kế trên blog của cậu, rất đẹp.” Tề Thịnh nhìn cậu nói.

Đường Thu có chút ngượng ngùng cười cười, “Đã sớm quên mất rồi, mấy bức vẽ lung tung thôi. Lúc ấy. . . . . . bởi vì không thể vừa đến trường vừa tự nuôi sống bản thân, cho nên khi có người đến tìm tôi đi hát, tôi liền đồng ý. Lần đầu tiên bước lên sân khấu, ngũ âm còn chưa được đầy đủ, ngay cả bản thân tôi còn không nghe nổi, còn tưởng rằng sẽ bị đánh nữa chứ. Không ngờ là đến cuối cùng, thế nhưng còn có người tặng hoa cho tôi, lúc ấy thật sự là cảm động muốn chết luôn. Bây giờ tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của mấy cô bé ấy, các em ấy hẳn là những người đầu tiên biết đến tôi.”

. . . . . . . . . . . . Tề Thịnh rầu rĩ nói: “Ừm.”

—- mới không phải đâu! Mấy bó hoa kia đều là Tề Thịnh bỏ tiền mướn mấy cô bé đó lên tặng cả, bọn họ ngay cả tên họ Đường Thu là gì cũng không biết nữa là. Tề Thịnh thật sự rất muốn nói cho Đường Thu biết: người đầu tiên biết đến cậu là tôi! Là tôi! Hơn nữa, đó cũng là lần đầu tiên Tề Thịnh nhìn thấy Đường Thu, bởi vì khẩn trương nên khi bước lên sân khấu, Đường Thu thậm chí còn suýt lảo đảo vấp ngã, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã cười vô cùng rực rỡ, đẹp đẽ. Dưới ánh đèn đường và màn tuyết bao quanh, sáng ngời đến chói mắt. Tề Thịnh khi ấy chỉ ngừng lại bên đường để hút điếu thuốc, vừa nhìn thấy nụ cười ấy liền dừng bước chân, yên lặng nghe cậu hát xong một bài hát không hề đặc sắc, sau đó liền mua hết toàn bộ hoa của cô bé bán bên đường.

Ông chú già chưa từng theo đuổi ngôi sao bao giờ, ngay cả biểu đạt sự yêu thích của mình cũng dùng cách vụng về như thế.

Khi Tề Thịnh còn đang trầm mặc, Đường Thu vẫn chăm chú nhìn hắn, sau đó lại chậm rãi nói.

“Khi đóng bộ phim đầu tiên, tôi NG [quay hỏng] không biết bao nhiêu lần, suốt cả một ngày mới tiến bộ hơn một chút. Nếu không phải đã nhận trước một phần thù lao, tôi nhất định sẽ chạy trốn. . . . . . Mãi cho đến bây giờ, tôi cũng không dám xem những bộ phim mà mình đã đóng. Cho nên, anh nguyện ý xem phim tôi đóng, tôi thật sự rất vui vẻ.”

. . . . . . . . . . . . Qua một lát, Tề Thịnh mới nói: “Thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì mới xem.”

—- mới mẹ nó không phải đâu! ! Mỗi lần phim mới của Đường Thu được chiếu đều phải lén đặt bao trước cả rạp cũng không tính đi, mỗi tối đều phải xem phim cậu đóng xong mới đi ngủ được, rất nhiều bộ phim hắn đều đã xem hơn trăm lần, ngay cả mỗi câu lời thoại của Đường Thu đều thuộc nằm lòng, mỗi bộ phim hắn đều đã làm hỏng năm, sáu đĩa phim, trong nhà hiện giờ đều là đĩa mới mua, loại chuyện này, cho dù phải chết hắn cũng sẽ không nói ra!!!

Đường Thu càng nói càng dựa gần vào hắn, “Có thể thỉnh thoảng xem. . . . . . Đã là rất khó rồi. Tôi nhìn thấy trong nhà anh còn có album của tôi, nhưng mà anh hẳn là không có nghe đâu nhỉ. May mắn là anh không có xem concert của tôi, bằng không, anh nhất định sẽ tuyệt vọng với tôi luôn. . . . . .”

. . . . . . . . . . . . Lần này Tề Thịnh không nói gì cả, loại trả lời miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo này đã sắp bức điên hắn rồi! Vì thế, hắn dứt khoát nhào đến vác Đường Thu lên, trực tiếp sải bước vào phòng ngủ của cậu, đặt cậu lên giường: “Muộn rồi, nên ngủ đi!”

Đường Thu hợp tác dùng chăn cuốn quanh người mình, sau đó mỉm cười với hắn: “Được rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lần này Tề Thịnh rời đi không chút lưu luyến, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng một hồi giống như bình thường. Ánh mắt chăm chú của Đường thu khiến cho hắn cảm thấy không còn chỗ ẩn nấp.

Tối nay Đường Thu ngủ rất ngon, Tề Thịnh lại khóa cửa phòng mình, lén lút chuẩn bị một hồi lâu. Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Đường Thu tỉnh dậy xong, tâm tình lại chẳng vui vẻ gì —- mở cửa phòng ra liền cảm nhận một bầu không khí lạnh lẽo, yên tĩnh, chắc là Tề Thịnh đã đi công tác rồi. Không, nói chính xác thì, cái tên muộn tao hay thẹn thùng kia đã chạy trốn rồi. . . . . .

Trên bàn ngoài bữa sáng ra, còn có quà Tề Thịnh tặng cậu. Một cái mô hình nội thất nho nhỏ, hoàn toàn làm theo bức vẽ cậu post lên trang blog. Tuy rằng nhỏ, nhưng làm vô cùng khéo léo, tinh xảo. Cửa sổ mở ra được, vừa mở ra liền nhìn thấy chiếc giường lớn hình tròn mà bốn năm trước cậu đã nói là muốn có, bên cạnh giường còn có một cái cầu trượt có thể lười biếng lăn xuống; bên giường là chiếc đèn bàn hình con khỉ mà ba năm trước đây cậu cảm thấy rất thú vị, ở trên có một sợi dây nho nhỏ, kéo một cái, đèn bàn thế nhưng còn sáng lên; trên ban công là giàn hoa xếp thành hình chiếc cầu thang, mỗi bậc thang đều là những chậu hoa be bé xinh xinh nhiều màu rực rỡ.

Đường Thu hưng phấn vui vẻ ngắm nhìn một lát, nhìn mãi nhìn mãi, cảm thấy có chút quen mắt. . . . . . Khá giống với phòng cậu đang ở thì phải.

Bên cạnh mô hình còn có một tờ giấy ghi chép, Đường Thu chầm chậm cầm lên, nhìn thấy trên tờ giấy viết: “Có việc gấp cần đi công tác một tuần, ở nhà chú ý an toàn. Đồ ăn cậu thích đều có trong tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn đều đã thái sẵn. Sổ ghi chép những việc cần nhớ tôi đã để trên bàn trong phòng cậu. Máy tính mười một giờ sẽ cưỡng chế tắt máy, sớm nghỉ ngơi một chút. . . . . . .” Sau một hàng dấu chấm, lại có thêm một câu, nét mực khác biệt, có vẻ là cuối cùng đã do dự mà bổ sung thêm: “Nếu thật sự không ổn, có thể gọi quản lý Hà đến đón cậu. . . . . . Đừng nhớ tôi.”

Nhớ, nhớ cái đầu anh chứ nhớ. Đường Thu ở trong lòng yên lặng nghĩ —- cho dù có quà cho cậu cũng không được, không biết vì sao, cậu chỉ là cảm thấy rất không dễ chịu.

Giữa trưa Đường Thu gọi điện cho quản lý Hà, còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia đã truyền đến tiếng cười nhạo.

“Tề Thịnh đã nói chuyện với chú rồi. Trước kia cháu ở một mình mãi cũng không sao, hiện giờ lại trở nên cần che chở thế này? Có cần chú qua đón mày về nhà chú để chú hầu hạ cho không?”

“. . . . . . Không cần.” Đường Thu không định sẽ tán gẫu với chú ta, dừng vài giây, liền nói thẳng: “Chú à, chú giúp cháu đem mấy đĩa ghi hình concert đến đây được không, cháu muốn xem.”

“A?! Cháu rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Chuẩn bị mở lại concert cho nên muốn xem lại để rút kinh nghiệm?!”

. . . . . . Đường Thu lại một lần nữa chịu thua năng lực suy diễn của quản lý Hà, bị chú ta dốc hết máu gà [kê huyết, chơi chữ từ “tâm huyết”] không ngừng ép hỏi, cuối cùng chỉ có thể bị ép đáp lại một câu: “. . . . . . Đúng vậy.”

Quản lý Hà vô cùng phấn khởi cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng đem một đống đĩa concert đến đây.

Đường Thu ở nhà bế quan ba ngày, máy tính cưỡng chế tắt xong, liền quay sang ôm cứng TV, rốt cuộc cũng xem hết tất cả đĩa concert của mình. Trong suốt khi ấy, cậu vẫn dùng thái độ nghiên cứu khoa học mà quét mắt nhìn mỗi góc, mỗi bóng lưng, dáng người, đeo kính mắt cẩn thận nhìn xem có người mình muốn tìm hay không. . . . . . Mãi đến khi cậu tìm được người ấy mới thôi.

Ba ngày sau, Đường Thu cảm thấy thỏa mãn ra khỏi nhà. Khi đón cậu đi làm, quản lý Hà luôn cảm thấy cậu cười thật. . . . . . gian xảo.

“Có chuyện gì vui hả? Cười tươi như vậy.”

“Đánh được một Boss siêu lớn siêu mạnh trong trò chơi.” Đường Thu tiến vào trong xe, cười cười vô cùng lưu manh.

Chiều hôm đó có một buổi thu âm ở radio, là một buổi phỏng vấn không lớn lắm cũng không quá khó. Cuối buổi là một vài câu thường hỏi, ví dụ như “thích kiểu con gái như thế nào” linh tinh.

Người chủ trì vì thế lại làm hết phận sự hỏi một lần: “Tin rằng anh đã trả lời không ít lần rồi nhỉ. Đường đại minh tinh, anh thích mẫu con gái như thế nào vậy? Tôi nhớ rõ lần trước anh trả lời phỏng vấn trên tạp chí đã nói là, tóc dài, sạch sẽ. Quá đơn giản nha.”

“Ha ha, thật ra không có mẫu người gì cả. Cảm thấy đúng là được rồi.” Đường Thu không ngoài dự kiến trả lời một đáp án tiêu chuẩn.

“Vậy. . . . . . Đối với anh, thích một người là cảm giác như thế nào?”

Trên thực tế, người chủ trì cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cho dù Đường Thu đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn nào, buổi phỏng vấn này cũng đều có thể thuận lợi kết thúc. Không ngờ rằng Đường Thu lại trầm ngâm hồi lâu, tặng cho cô nàng một nụ cười đẹp đến như ở trong mộng ảo, sau đó còn nghiêm túc trả lời: “Thích à. . . . . . Hẳn là cho dù ở nơi tối tăm thế nào, đông người thế nào, bạn đều có thể chỉ với một ánh mắt đầu tiên đã nhận ra người ấy.”

. . . . . . Câu trả lời như người đang yêu này quả thật đúng là một kinh hỉ a. Cô nàng MC bị Đường Thu phóng điện thầm mơ hồ nghĩ ngợi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play