Đào Khả lên lớp, chính là một cái máy điển hình.
Không chỉ dạy, mà còn dạy rất lâu.
Rốt cục một học sinh không nhịn được giơ tay :”Lão sư, ta quá mót.”
Đào Khả cũng không quay đầu lại :”Hy vọng các vấn đề cá nhân tự động giải quyết, chúng ta không dừng lại giữa chừng.”
Học sinh túm tụm châu đầu ghé tai, Đào Khả ném phấn viết, phủi phủi tay hỏi :”Có ý kiến gì?”
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
Đào Khả nhìn quanh một vòng, cầm sách nói :”Các ngươi nghĩ ta không khó chịu? Ngày hôm nay có hai vị nhân huynh đi muộn, khi mà các ngươi thưởng thức nhìn họ hào hùng chạy ào vào lớp, thì suy nghĩ của ta đã bị cắt đứt hai lần; còn có, mấy vị tiểu thư ngồi trong góc, camera của các ngươi từ lúc bắt đầu học cứ luôn nhắm vào ta, mỗi lần đèn flash lóe lên, là một lần khiến ta mất tập trung mà quên mất đã giảng tới chỗ nào.”
Cả lớp cười vang, mấy nữ sinh ngồi trong góc mặt đỏ lựng lên, có một người lên tiếng nói :”Lão sư, chúng ta lần tới không bật flash là được.”
Đào Khả bị các nàng giỡn đến bật cười, hỏi :”Ngươi muốn đem ảnh ta làm gì?”
Đám nữ sinh cúi đầu cười không chịu nói.
Đào Khả cười cười, cũng không nói gì thêm, hắn nghĩ thầm dù sao cũng là học sinh của mình, muốn chụp cứ để các nàng chụp, nhiều nhất cũng chỉ bị đem về kí túc xá để mấy nàng truyền tay nhau mà thôi. Nhưng khả năng hình chụp bị đem đi đăng trên diễn đàn đam mỹ, hắn có chết cũng không nghĩ được tới.
“Chính trì giả, lập quốc tự cường chi sách, phú quốc dưỡng dân chi pháp.” Đào Khả nói :”Quan điểm của Khang Hữu Vi, tương đối truyền thống. Nhưng nếu các ngươi có thể tìm được các tác phẩm của Khang, Lương* hai người mà xem thì cũng thật tốt… Ách… Không thú vị sao?”
[*Khang, Lương : Khang Hữu Vi, Lương Khải Siêu, hai nhà văn, nhà chính trị, nhà tư tưởng của Trung Quốc.]
Học sinh không hé răng.
Đào Khả có chút vô tội nói :”Thế nhưng chính trị học nếu không phải giáo điều, thì làm gì còn thứ học vấn nào trên đời gọi là giáo điều nữa.”
Có người thấp giọng nói :”Chúng ta không muốn giáo điều a…”
“Ngươi chưa lĩnh hội được nó thì chưa có tư cách nói nó là giáo điều.” Đào Khả nhìn bên ngoài, gập sách lại :”Mọi người tự học.”
Dứt lời, hắn ngồi đờ ra sau bàn giáo viên.
Trong phòng học như thường lệ vang lên âm thanh ong ong. Đây cũng là chuyện mỗi người từng lên lớp không sao giải thích được : mặc kệ ngươi bằng cách nào tìm chút an tĩnh – nghiêm khắc cũng được, khuyên bảo cũng được – luôn luôn có một số con người chấp nhất như thế, kiên định như thế, hay có vô số điều trong lòng muốn thổ lộ, hay có ngàn vạn tâm sự muốn nói hết, chính thế, nên không có cách nào bắt bọn họ ngậm miệng lại được.
Thanh âm ong ong kết hợp với tiếng vù vù của quạt trần, thỉnh thoảng lại cộng với tiếng tin nhắn điện thoại… ở nơi đây chín tháng liền, chắc phát điên mất. Cho nên, hơn cả học sinh, Đào Khả còn muốn tan học hơn.
Khi tiếng chuông vừa vang lên, hắn không nói thêm một lời đem sách vở chạy thẳng ra khỏi lớp, so với thỏ chỉ có hơn chứ không có kém.
Văn phòng khoa cách lớp học không xa, Đào Khả trên đường trốn chạy cũng thuận tiện tạt vào. Trong phòng chỉ có hai nghiên cứu sinh cùng một phụ đạo viên trực ban, Đào Khả nhìn trái nhìn phải, liền đi tới sô pha nhà người ta, nửa ngồi nửa nằm :”Các ngươi thật là một đám bị bỏ quên a.”
Phụ đạo viên Tiểu Tào nói :”Vẫn là có học trưởng có lương tâm, biết tới xem chúng ta. Thế nào? Học sinh khó hầu hạ quá à?”
Đào Khả vươn tay lấy nước uống :”Ai nói thế, rất khả ái a. Ngươi tốt nghiệp mấy năm trước, giờ đứng trước mặt bọn chúng xem.”
“Ôi.” Tiểu Tào nói :”Vài ngày nữa ngươi sẽ biết sự lợi hại của bọn chúng! Gần nhất ban chúng ta làm cách mạng ầm ĩ, không muốn một lần tuyển lại đội sao đỏ, đem ta chỉnh gần chết. Ngày hôm qua, lớp trưởng lớp kia, đến ký túc xá của ta khóc, khóc đến thiên hôn địa ám.”
Một vị khác nở nụ cười :”Di, vậy sao ngươi không nói từ sáng? Tốt thế còn gì! Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ…”
“Chính thế!” Tiểu Tào tiếp lời :”Nhưng ta sợ a, chỉ sợ nàng thừa dịp ta không phòng bị, đột nhiên tập kích, uổng phí nhiều năm ta giữ gìn tấm thân băng thanh ngọc khiết.”
Đào Khả bật cười :”Ngươi bình thường theo An Tiểu Giai làm loạn không ít, nói cũng đều giống nhau.”
Tiểu Tào nói :”Sao dám sao dám, An thiếu gia, nhân tài a.”
Đào Khả cười bấm điện thoại cho An Tiểu Giai, tiếp máy cũng không phải là hắn.
“Hắn đâu?”
Bên kia vang lại tiếng cười :”Đào Khả, ngươi ở đâu a? Mau tới quỳ lạy anh hùng a!”
“?”
Đào Khả phi thân đi, xuống khỏi xe vẫn chưa đứng vững, thì có một lão đồng học cười kéo hắn :”Chạy nhanh nhanh lên! Đến khoa Hóa !”
“An Tiểu Giai thì sao?”
“Ngươi đừng hỏi, đến xem náo nhiệt thì biết!”
Bên ngoài phòng thí nghiệm khoa Hóa có một vòng người bu quanh, nhìn kỹ, thì tất cả đều là đám đồng học của An Tiểu Giai đang ôm bụng mà cười. Có một người gầy gầy mặt dài giơ lên điện thoại của An Tiểu Giai :”Đào Khả, bên này!”
Đào Khả vẻ mặt hưng phấn chạy tới :”Làm sao vậy?”
Người bên ngoài kích động :”Nhìn! Nhìn!”
Đào Khả ngó vào, đứng hình nửa ngày, lẩm bẩm nói :”An… Tiểu Giai… Ngươi nướng thơm quá a…”
“…” An Tiểu Giai cháy đen thành than quay đầu lại, ai oán liếc hắn một cái, nét mặt ủ rũ quay qua nhìn tường: “Nhân gia cũng không phải cố ý, nhân gia chẳng phải là vì khoa học mà hiến thân sao?”
An Tiểu Giai ai oán lần thứ hai quay đầu lại, “Nhân gia là… A? Đào Khả đâu?”
Người bên ngoài chỉ chỉ :”Trên mặt đất, đang cười đây.”
An Tiểu Giai tiếp tục nhìn tường, sau đó ai oán quay lại lần ba :”Nuôi con bất hiếu.”
Lúc này, là tầm hơn mười giờ sáng.
Sau đó, chiến sĩ An Tiểu Giai anh dũng chiến đấu vì sự nghiệp hóa học kinh qua thử thách dưới ánh mắt của mọi người, khải hoàn trở về nhà tắm. Đương nhiên, giờ này phòng tắm không mở cửa, thế nên không thể làm gì khác hơn là khải hoàn đi về thủy phòng [ 1 dạng nhà tắm công cộng ]. Kết quả quên không mang thủy phiếu, không có nước nóng, không thể làm gì khác hơn là khải hoàn trở về nhà xí, dội mấy gáo nước lạnh cho xong việc.
“Ô ~~~~~~~” An Tiểu Giai cuộn mình trên giường, làm bộ dáng mỹ nhân ủy khuất nơi thâm cung, cố ảnh tự liên. [ tự mình xót mình ]
Đào Khả xoa tay, chuẩn bị bỏ đá xuống giếng.
Tiểu Bàn Tử đẩy cửa tiến đến :”Ta trên đường về nghe nói xảy ra chuyện, mà nhân vật chính còn là người ta quen a.”
Đào Khả cười to :”Mau mau! Đến xem Harry Potter!”
“Nga?” Tiểu Bàn Tử nói :”Phù thủy thiếu niên anh dũng trong tiểu thuyết? Hắn không phải ghét môn ma dược học sao?”
An Tiểu Giai ném cho Tiểu Bàn Tử một cái nhìn oán giận, trùm chăn quá đầu, quay vào tường :”Nhân gia rồi sẽ đoạt giải Nobel…”
Đào Khả cười mắng:”Về phòng ngươi mà nằm!”
Nghiên cứu sinh An Tiểu Giai khoa Hóa, có một đầu óc thiên tài cùng dũng khí kinh người, nghĩ thứ người thường không nghĩ, đi đường người thường không đi, lúc đang lắc ống nghiệm chứa một đống vật chất không xác định bên trong, liền đột nhiên phát minh ý tưởng ném vào bên trong một quả nho.
Bùm!
Kết quả thiếu chút nữa đem chính mình hy sinh anh dũng.
“Ta tới nhà lão bản.” An Tiểu Giai cầm túi sách :”Cho mèo ăn.”
“Vậy ngươi mang theo quần áo làm gì?”
“Hai ngày tới ta sẽ không đến trường, khỏi để mấy học muội khả ái nhìn thấy.” An Tiểu Giai ỉu xìu nói :”Lão bản ngày mốt giải phẫu, ta đi hầu, để Thất Bảo về.”
Đào Khả cùng Tiểu Bàn Tử ngồi vắt chân, cười đểu nhìn hắn đi xuống lầu. Sau đó, Đào Khả mới nhớ ra buổi chiều hắn phải tới lớp, vội vàng chạy xuống căn tin, còn Tiểu Bàn Tử trở về phòng tiếp tục chiến đấu với luận văn.
Một ngày ở đại học cứ tưởng như thế bình yên trôi qua, ngờ đâu mười một giờ đêm, điện thoại di động của Đào Khả bỗng đổ chuông.
Gọi đến là một người Đào Khả vô cùng sợ : Nữ thứ đầu [ bà cô gai góc ] nổi tiếng toàn viện, chuyên môn phụ trách công tác học sinh; thái độ làm việc cũng như làm người, thực sự một điểm tình cảm cũng không có.
“Đào Khả, ngươi đang ở đâu?”
Đào Khả nói :”Ta ở khu trường cũ.”
“Vậy trong nửa giờ, ngươi phải tới ngay ký túc xá học sinh ở tân giáo khu, quản lý học sinh ở phòng 3.”
Đào Khả còn chưa kịp nói, bên kia đã cúp máy.
“Ai ~~~~~” Đào Khả nhìn điện thoại oán giận nửa ngày, đêm hôm khuya khoắt phải chạy ra ngoài bắt xe. Còn gặp phải một ông tài xế taxi cũng vô cùng kiệm lời, cả đường đi không khí nặng nề, tựa như báo trước chuyện gì không tốt.
Tới nơi, chỉ thấy nứ thứ đầu đứng khoanh tay trước cửa phòng, sắc mặt bất thiện, xung quanh là mấy phụ đạo viện tuổi còn trẻ cùng phụ trách lớp với hắn. Nhìn thấy Đào Khả tới, Tiểu Tào cuống quýt nháy mắt ra hiệu.
Đào Khả bước nhanh tới :”Hứa lão sư.”
Thứ đầu quan sát hắn :”Ngươi cuối cùng cũng tới.”
Đào Khả cười ngu.
“Đường Nguyệt Nguyệt phụ trách bao lâu như thế không sao, thế nào mà nàng vừa nghỉ đã có chuyện xảy ra? Ngươi là nghiên cứu sinh, thích làm chuyện đặc biệt sao?”
Đào Khả cười hỏi :”Làm sao vậy?”
Tiểu Tào nói :”Học sinh ban đêm không về.”
“Vừa kiểm tra đột xuất, tra ra mười lăm người không có phép, trong đó lớp các ngươi chiếm bảy người.” Thứ đầu nói :”Đào Khả, ngươi là tuổi trẻ không có kinh nghiệm sao? Ngươi quản lý không tốt a.”
Đào Khả nhẹ nhàng hỏi Tiểu Tào :”Lớp ta không trở lại có những ai?”
Tiểu Tào nói :”Tất cả đều là nam sinh. Quản lý viên nói lúc hắn kiểm tra phòng thì vẫn còn mấy người, nhưng sau đó đã trèo lan can ra ngoài.”
Thứ đầu nói :”Ta hiện tại phải báo lại cho viện trưởng. Học sinh lớp các ngươi thiếu, các ngươi là phụ trách trong đêm nay phải tìm cho ra, nếu không thì đừng trách ta không nể tình, các ngươi quản lý không chặt, tất cả đều bị phạt!”
Các phụ đạo viên, bao gồm cả Đào Khả, đều nhận đủ áp bách, lúc này cũng không ai dám dị nghị, đều tự thương lượng chia ra hai người một tổ, cùng đi tìm.
Đào Khả vừa nhìn thấy lớp trưởng lớp mình đến, liền đưa hắn danh sách, nhưng gọi điện thì máy ai cũng tắt.
Hắn liền hỏi lớp trưởng :”Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đi đâu?”
Lớp trưởng nói :”Lúc này khẳng định đều ở quán net chơi game. Ký túc xá từ lúc lên đèn sẽ không thể lên mạng được nữa.”
“Nga…” Đào Khả cầm lấy danh sách, nói với lớp trưởng :”Ngươi trở về ngủ đi.” Xong liền lôi Tiểu Tào nhanh chóng rời đi.
Đại học mở ra, kéo theo một mảng kinh tế phát triển theo; nguyên bản là một vùng thôn quê, ruộng đồng bỏ hoang, thế nhưng hiện tại đã gần như trở thành một thị trấn nhỏ. Người ở đây phức tạp, đa số là ở nơi khác chuyển đến, nhưng các kinh tế thì chỉ quanh quẩn ở mấy ngành phục vụ đời sống : quán cơm, bán hoa quả, cắt tóc, cho thuê sách, bán sách in lậu, và mở quán net.
Đặc biệt, hàng cơm cùng quán net là phát triển nhất.
Đào Khả cùng Tiểu Tào kiên trì đi từng quán một tìm. Khi đến quán thứ ba, thì phát hiện được hai nam sinh lớp Tiểu Tào, căn cứ vào lời khai của bọn họ, Đào Khả chạy tới quán có cửa treo tấm poster hình ma thú, đem sáu tiểu tử thối lớp mình một lưới tóm gọn.
Nhưng chuyện vẫn còn chưa xong.
“Yên Dương đâu?” Đào Khả tra danh sách, hỏi.
Mấy nam sinh nhìn nhau, lắc đầu :”Không biết.”
“Không biết?” Đào Khả hơi nhếch mi, chỉ vào một người trong đó, hỏi :”Hắn không phải ở chung ký túc xá với ngươi sao? Ngươi thế nào lại không biết?”
Nam sinh kia nhăn nhó nửa ngày :”Lão sư, ta thực sự không biết.”
Một nam hài khác cười ái muội :”Lão sư, ngài đừng hỏi chúng ta a. Chuyện của Yên Dương chúng ta cũng không muốn biết.”
“Vì sao?”
Hài tử này dừng một chút, nói :”Hắn là biến thái.”
“A ~~?!” Đào Khả hoài nghi tai mình bị nước vào :”Biến biến… biến cái gì?”
Một nam sinh khác tiếp lời :”Hắn không bình thường, buổi tối hắn hay đứng ở hành lang gọi điện thoại, mà lần nào cũng là vào nửa đêm.”
“Đúng vậy,” Nam sinh ở cùng ký túc xá nói :”Ta có một lần không ngủ được đi ra ngoài hóng gió, nghe được từ đầu dây bên kia hình như là giọng nam.”
“Ngươi là nói hắn nói chuyện điện thoại với một nam nhân, đến tận nửa đêm?”
“Đúng. Hơn nữa, bình thường hay có nam nhân lái xe tới đón hắn, đúng không?”
“Đúng đúng!” Những người khác đáp lại :”Xe mấy lần đến không giống nhau, nhưng toàn là xe cao cấp cả. Lại còn cố ý đứng xa cổng trường, không cho ai nhìn thấy.”
“Vậy ngươi làm sao mà thấy?” Người khác hỏi.
“Phi! Chẳng phải tại đám vương bát đản các ngươi trên xe bus đẩy ta, hại ta xuống sớm một bến…”
Đào Khả đầu váng mắt hoa :”Đừng nói nữa đừng nói nữa…Tiểu Tào, ngươi trước tiên đưa bọn chúng về đi, ta sẽ về ngay.”
Tiểu Tào lo lắng nói :”Học trưởng, ta cùng ngươi đi tìm.”
Đào Khả ngồi bên đường khoát khoát tay, ý bảo bọn họ đi mau.
Tiểu Tào vừa đi vừa quay lại nhìn, đi về trường; Đào Khả ngồi ôm đầu nửa ngày, lấy ra danh sách, bấm điện thoại.
Vẫn không mở máy.
Ở trên danh sách có ảnh chụp, hài tử này tướng mạo thanh tú, nhưng nhãn thần có chút tối tăm.
Đào Khả cầm danh sách xem ngược xem xuôi, để trên đầu xem, đặt xuống đất xem, lật trước xem, lật sau xem, khai mở thiên nhãn dùng thấu thị để xem…
“Không có cách liên lạc,” hắn thở dài :”Làm sao bây giờ?”
Một nam sinh hai mươi tuổi, quá nửa đêm một thân một mình ở bên ngoài, không có cách nào liên lạc, không ai thấy bóng dáng, thì phải tìm bằng cách nào? Cái chính là Đào Khả trong lòng biết hài tử này có thể đang làm cái gì, cho nên lại càng không có biện pháp. Cái duy nhất hắn có thể làm, đó là tận lực đem người đuổi về. Nếu thực sự không thể không tìm, thì người biết chuyện càng ít thì càng tốt.
Nửa phút sau, một nam sinh vốn đã về quay trở lại :”Đào lão sư…”
“Ân?”
“Cái kia,” Hắn chần chờ một chút :”Yên Dương… Ta cùng ngài đến Jasmine Road tìm xem.”
” Jasmine Road?”
” Jasmine Road là một dãy phố toàn quán bar.” Nam sinh cắn môi :”Ta lúc nghỉ hè có làm thêm, đem bia qua đó, đã thấy Yên Dương.”
“Không! Không cần!” Đào Khả nhảy dựng lên :”Ngươi mau trở về ngủ đi! Cám ơn ngươi!”