Đầu tháng chín, ánh nắng tựa như muốn thiêu người ta đến chết khô, còn Đào Khả, thì lại đang trên đường đi thực hiện âm mưu đen tối của mình.

Đầu tiên, là tìm nơi mua mười cái bóng đèn chất lượng kém, thuận tiện lấy thêm mười cái ổ cắm; tiếp theo đến chợ bán sỉ mua một đống mắc áo, chậu rửa mặt, khăn mặt, bát, thùng rác, chổi, khăn lau…; rồi tiếp tục ở hẻm nhỏ ngồi chồm hỗm nhìn người ta đan chiếu, sau một hồi cò kè qua lại thì thỏa mãn lấy mười cái; cuối cùng, là thuê một chuyến xe, hắn ngồi trên đống hàng chưng ra vẻ mặt giai cấp tư sản mà quay về trường học.

Bảo vệ cũng đều là người quen — Nếu như ngươi ở ngốc tại một trường đến tám năm, thì nhân viên trong trường cũng sẽ coi ngươi như người thân vậy — đánh một cái liền mặc kệ cho đi qua. Đào Khả cùng người lái xe, mất một đống sức mới đem được đống đồ kia lên phòng 302 ký túc xá.

Người lái xe hỏi :”Ngươi là người phụ trách nhập hàng cho trường đại học sao?”

Đào Khả nói :”Ai nha, ngài đúng là tinh mắt nha, cho ta luôn số điện thoại đi, lần sau còn phiền đến ngài.”

Mấy ngày sau, tân khoa thạc sĩ, nghiên cứu sinh lục tục truyền tai nhau. Đào Khả mấy ngày nay buổi tối công nhiên bày bán đồ ở cạnh cổng trường, tiêu chí, lấy lãi ít, tiêu thụ mạnh, cuối cùng chỉ còn sót lại có hai cái khăn mặt cùng một cái chậu rửa, và mấy thứ này cũng đã đều đưa cho Tiểu Bàn Tử coi như đem hiếu kính cho lão học trưởng.

Buổi tối, hai mắt hắn đang sáng như sao ngồi đếm tiền, có người nói hắn là đầu cơ, nhưng hắn thì lại nói :”Đây không phải là đầu cơ, mà là một cuộc nghiên cứu, từ lần buôn bán này, có thể tìm hiểu được sức cạnh tranh cùng chọn lọc của thị trường.”

An Tiểu Giai lật sách, nói :”Được rồi, buôn bán lời lãi nhiều không? Mời ta ăn cơm đi.”

Đào Khả nói :”Không nhiều lắm, nghiên cứu sinh thì ít, sinh viên tuy nhiều nhưng toàn ở tại tân giáo khu. Đáng tiếc là phí chuyên chở quá cao, không thể làm gì khác là thả miếng mồi ngon này đi.”

“Đi dạy thì mang đi, bán cho học sinh của ngươi a.”

“Đừng nói nữa!” Đào Khả thờ phì phì, nói :”Một lần dạy thay, chặt đứt vạn lần tài lộ! Hôm qua có một người tìm ta nhờ dạy thêm, một buổi năm mươi đồng, nhưng lại dính vào thời gian ta lên lớp, không còn cách nào khác là nhịn đau mà buông ra. Hiện tại mỗi ngày ta đều phải chạy qua chạy lại ở tân giáo khu, hy vọng nhà trường vẫn còn chút nhân đạo, cho ta phí dạy thay a. Nếu không thực sự là chết đói.”

An Tiểu Giai nói :”Đào Khả ngươi vốn là thiên tài rồi, không nên làm lãng phí tài nguyên của quốc gia, đất nước tương lai còn cần ngươi a.”

Đào Khả cười lớn :”Vĩ đại quá ha! Nói xem… An Tiểu Giai ngươi đói bụng rồi hả?”

An Tiểu Giai nói :”Đói!”

Đào Khả hướng bức tường phía tây hét :”A Bàn! Ngươi đói không?”

Tường bên kia truyền đến tiếng gào khóc :”Đói ~~~~!”

Đào Khả rút mấy tờ tiền ra nhét túi quần :”Được được được, ta mời khách ~~~”

Lúc này tuy trời đã tối mịt, nhưng trong sân trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Trong rừng cây, giữa bụi cỏ, bên hồ nước, dưới hành lang gấp khúc, nơi góc khuất… Đâu đâu cũng có người đang tương thân tương ái. Nhưng nó cùng tình yêu thời đi học có chút khác nhau, luôn có ít nhiều lo lắng cho hiện tại cùng tương lai, thích hợp hay không thích hợp.

Đào Khả ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, giật mình một chút, rồi tự cười giễu chính mình. Lồng tay vào nhau, đi về phía quán bánh rán ngoài cổng. Nhưng vừa ra đến đường, đã bị một chiếc xe cản lại.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Đào Khả nhận ra muốn chạy cũng không còn kịp, không thể làm gì khác ngoài giả cười đi tới :”Diệp lão sư.”

Diệp Trăn vẻ mặt không hài lòng, hỏi :”Tối thế này ngươi đi đâu?”

Đào Khả nói :”Mua giúp bánh rán cho Mã Chiến Huy [ tên thật của Tiểu Bàn Tử ] cùng An Tiểu Giai.”

Diệp Trăn nói :”Ta đi đỗ xe, ngươi xong thì đến phòng làm việc của ta, ta chờ.”

“Nga,” Đào Khả không chút tình nguyện đáp ứng, nhìn theo xe chiếc xe đi về phía cửa sau, rồi chạy qua đường nói với người bán bánh rán :”Cho ba cái, nhưng làm chậm một chút. Tốt nhất là một cái hai tiếng đồng hồ đi.”

Không khí nóng ẩm bức bối, ký túc xá cũ kỹ lại không có điều hòa, không có TV. Tiểu Bàn tử cùng An Tiểu Giai chỉ mặc mỗi cái quần, mồ hôi đầm đìa, ngồi trước cái quạt bàn đang chạy chậm như đuổi ruồi chơi cờ, trong phòng tràn ngập mùi bánh rán.

Hết một ván, An Tiểu Giai mới nhớ ra :”Đào Khả nhà ta đâu?”

Tiểu Bàn Tử nhìn xung quanh, “Không phải vừa mới về sao?”

“Thế thì người đâu?”

“Người đâu?” Tiểu Bàn Tử đẩy kính :”Hài tử này, sẽ không đi làm chuyện yêu đương chứ hả?”

An Tiểu Giai kinh hãi :”Ta thế nào lại không biết?”

“Hừ.” Tiểu Bàn Tử nói :”Hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, làm gì có chuyện để cho ngươi biết?”

An Tiểu Giai thở dài:”Ai~~~ có chuyện cũng chẳng chịu nói với cha a…”

Tiểu Bàn Tử cũng thở dài :”Cha hắn, từ lúc nào mà lại thành ngươi rồi?”

Đào Khả thở dài than ngắn. Hắn đứng ở hành lang ngoài cửa phòng làm việc của Diệp Trăn, lưỡng lự một hồi, đến khi Diệp Trăn nhịn không được mà kêu lên :”Đào Khả!!”

Đào Khả ngó vào bên trong :”Ngươi biết ta ở ngoài?”

Diệp Trăn ngồi sau bàn, lạnh lùng nói :”Mười lăm phút trước ta thấy ngươi lên lầu.”

Phòng làm việc này, là một căn phòng khá cũ, sàn nhà gỗ màu loang lổ, tiếng vang lên theo từng bước đi. Bởi vì sách của Diệp Trăn khá nhiều, nên không gian lại càng có vẻ nhỏ hẹp.

Đào Khả ngồi trên sô pha không hé răng. Diệp Trăn hỏi :”Dạy thay cho ai?”

“Đường Nguyệt Nguyệt.”

“Lớp nào?”

“Đại học năm hai.”

“Thời khóa biểu?”

“Thứ ba thứ năm, buổi sáng, có hai tiết.”

“Nga,” Diệp Trăn cúi đầu xem tư liệu :”Trừ lúc đó ra thì sao?”

“Ách ~~~” Đào Khả chần chờ một chút :”Cũng không có gì, thay nàng quản lý học sinh thôi.”

“Như vậy,” Diệp Trăn chống cằm hỏi :”Ngươi chừng nào mới có thời gian đi học?”

“A?” Đào Khả nói quanh co :”Thế nhưng thời khóa biểu bị trùng a…”

“Tốt, đây là ngươi nói.” Diệp Trăn từ sau mắt kính tinh xảo đưa mắt nhìn hắn :”Vậy từ nay về sau, giờ của ta một tiết ngươi cũng không được trốn; khi ta tra ghi chép của ngươi, cũng không được đột ngột bổ sung; nếu ta tìm ngươi, ngươi phải xuất hiện.”

“A? Thế nhưng…”

“Không có nhưng.”

“Nhưng…”

“Đã bảo không có nhưng,” Diệp Trăn nói :”Đây là kỷ luật một lão sư đưa ra cho học sinh hắn hướng dẫn, phải tuân thủ. Bất luận mượn cớ gì — vô luận là dạy thay hay làm gì — cũng không được chấp nhận.”

Đào Khả không nói được một lời, đứng dậy đi về phía cửa.

Diệp Trăn nói :”Quay lại.”

Đào Khả mở cửa, đưa lưng về phía hắn.

Diệp Trăn gập lại tài liệu :”Ngươi khó chịu nháo cái gì?”

Đào Khả rầu rĩ nói :”Đã biết, lão sư… Ta đáp ứng hết rồi, giờ đi được chưa?”

“Không được, chờ ta, cùng nhau đi. Tư liệu có chỗ cần chỉnh lý.”

Đào Khả đột nhiên đạp mạnh cửa, phẫn nộ quay đầu lại :”Diệp Trăn, ngươi đây là hạn chế quyền tự do thân thể của ta!”

Diệp Trăn nói :”Ta là giáo viên phụ trách của ngươi, ngươi hỗ trợ ta là việc đương nhiên.”

Đào Khả vẻ mặt căm tức, vọt tới trước mặt hắn :”Ngươi xuất thân là thần đồng a! Nếu ta nhớ không lầm, lúc ta vừa vào đại học ngươi đã đỗ tiến sĩ.”

“Ta học xong đã muốn tốt nghiệp, ngươi lại buộc ta đăng ký làm nghiên cứu sinh; tốt nghiệp được nghiên cứu sinh ngươi lại không biết dùng thủ đoạn gì giữ hồ sơ của ta, bắt ta khảo bác; chuẩn bị khảo bác ngươi lại làm chuyện mờ ám đổi lại danh sách… Diệp lão bản! Ngươi rốt cục còn muốn kiểm soát ta bao lâu?”

Diệp Trăn bị hắn nói đến ngẩn người :”Ngươi không thích?”

“Có ai thích bị người khác bức bách ở mãi trong trường học không hả?”

“Thế nhưng ta thích.” Diệp Trăn chỉ chỉ chính mình :”Lỗ Tấn.” Rồi lại chỉ chỉ Đào Khả :”Hứa Quảng Bình.” *

[ Hứa Quảng Bình là người vợ thứ 2 của Lỗ Tấn, hai người cách nhau 18 tuổi và trước kia bà là học sinh của Lỗ Tấn. Bất chấp việc Lỗ Tấn đã có người vợ Chu An, hai người tình đầu ý hợp, tương thân tương ái nên đã phá bỏ mọi điều lễ mà cưới nhau. ]

Cuối cùng tổng kết :”Rất thú vị.”

“Phi!” Đào Khả nổi nóng không lý do :”Cũng không sợ tiên sinh nhảy từ mồ ra đánh chết ngươi sao!”

Nói xong đạp cửa đi ra ngoài, chỉ nghe tiếng chân thùng thùng, một lúc sau, người đã theo con đường giữa hàng cây mà về đến ký túc xá.

Diệp Trăn đứng trước cửa sổ, nhìn theo đến khi bóng hắn khuất hẳn, rồi cười khổ cầm lấy điện thoại, bấm mấy dãy số :”Uy, là ta… Gần đây thế nào, khỏe không? … Nga… Đừng tham lạnh, ăn uống chừng mực vào…”

“Cái kia… Hắn, vừa bị ta, một người không chút cao minh chọc cho giận bỏ đi. Bất quá hài tử này cũng thật khờ, mấy chuyện khấu lưu hồ sơ hay đăng ký này nọ, đâu phải chuyện ta có thể làm, hồi đó gạt hắn mấy câu, vậy mà vẫn tin đến tận giờ… Ta biết, ta sẽ không vội, đợi bảy năm rồi, chẳng lẽ không đợi được thêm chút nữa… Ta biết… Được, lần tới nói chuyện, ngươi nghỉ ngơi đi… Được, tái kiến.”

Diệp Trăn cúp máy, đứng dậy tắt đèn, ngồi một mình trong bóng đêm.

Trên trời cao, treo một vầng trăng mờ mịt.

Cổ nhân nói : Thiên chấp kỳ đạo vi vạn vật chủ*.Trong bảy năm tìm kiếm, lại không cẩn thận bồi dưỡng người ta thành người có chủ nghĩa cấm dục. Diệp Trăn nghĩ, sợ là phải cầu lão thiên gia làm chủ cho ta mất.

Đào Khả mở cửa, An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử ngồi bên trong cũng chẳng hề biết.

Đào Khả nói :”A Bàn, không viết luận văn nữa à?”

Tiểu Bàn Tử nói :”Văn tư khô kiệt.”

Đang lúc nói chuyện, An Tiểu Giai đã lại thua thêm ván nữa, hắn không nói một lời đã gạt đi bàn cờ, nổi giận :”Chơi lại.”

Tiểu Bàn Tử nói :”Thôi, chơi với một người như ngươi, ảnh hưởng đến tiến bộ kỳ nghệ của ta.”

An Tiểu Giai tóm lấy hắn không buông :”Không chơi ta chém!!”

Tiểu Bàn Tử đột nhiên hất tay, nhờ một thân đẫm mồ hôi dính dính nhớp nhớp mà chạy, nhảy về phòng, khóa trái cửa.

An Tiểu Giai chạy vụt qua, vừa to tiếng vừa kéo cửa, ầm ầm ầm ầm, cho đến khi toàn bộ người trong tòa nhà chịu không nổi mà kêu kên :”Tổ sư thằng nào chuột tinh!” thì mới thôi.

Hắn thở phì phì quay về phòng, lại thấy Đào Khả ngồi im lặng bên cửa sổ, trên trán đầy mồ hôi.

“Làm sao vậy?”

Đào Khả nhìn hắn :”Ngươi nghĩ ở cùng một chỗ với ta có khó chịu không?”

An Tiểu Giai bật cười :”Làm gì có chuyện đó!”

“Cho dù ý kiến có không đồng nhất, ngươi cũng không khó chịu sao?”

“Ta chưa cảm thấy khó chịu với bất cứ kẻ nào, huống chi ngươi là Đào Khả.” An Tiểu Giai nói :”Đào Khả là người anh em tốt nhất của ta, ngay cả sinh mệnh có khi cũng đã chung một khối, không thể chia cắt.”

“Nói rất đúng.” Đào Khả nói :”Ta quả thực muốn yêu ngươi a.”

“Được,” An Tiểu Giai nói :”Ta nhận lời cầu hôn của ngươi.”

Đào Khả cầm quân cờ ném thẳng về phía gáy hắn.

An Tiểu Giai hỏi :”Ngươi vừa đi đâu vậy?”

Đào Khả không nói lời nào, nửa ngày mới buông một câu :”Lỗ Tấn, thực sự là một loại lực lượng tinh thần.”

“A?” An Tiểu Giai gãi gãi đầu :”Cái gì a?”

[Thiên chấp kỳ đạo vi vạn vật chủ , quân chấp kỳ thường vi nhất quốc chủ: Trời, làm theo đạo riêng, nên mới làm chủ của vạn vật. Vua, làm theo lẽ riêng, nên mới trở thành quốc chủ một nước ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play