Cây xanh che rợp bầu trời, thân cây san sát, hình thành nửa vòng tròn vĩ đại, đem cả sơn cốc vây trong đó.
Khoảng không rộng rãi còn sót lại rạng rõ ánh sáng mặt trời, hắt vào trong cốc từng dải nắng vàng nhàn nhạt.
Ánh sáng tái nhợt lành lạnh vừa vặn chiếu đến một bia mộ bằng đá trong đáy cốc.
Một tòa mộ phần không lớn không nhỏ, cân xứng hài hòa, chữ trên bia màu đỏ, nổi bật chói mắt.
Một bát nước chè xanh, năm cái bánh bao, lẳng lặng đặt ở trước mộ phần. (TT^TT Khi nào đổi món sang cơm trắng với đậu hủ cho ảnh đi!)
Một gốc hoa mai mềm rủ xuống trên phần mộ, gió bay lên, cành lá thản nhiên tản ra.
Hôm nay là ngày giỗ của người ấy.
Hàng năm vào ngày này, hắn nhất định sẽ đến đây, lẳng lặng, cứ như vậy mà bồi* y cả ngày. (* ở bên cạnh, làm bạn.)
Ngón tay thon dài qua lại vuốt ve ba chữ Mạc Vô Tình khác sâu trên tấm bia, một lần lại một lần, tựa như hắn đã không ngừng gọi tên y mấy vạn lần trong tâm tưởng suốt ba năm qua.
….. Vô Tình, ta còn phải chờ bao lâu, mới có thể đi đến bên ngươi? Kỳ thật muốn ta chờ bao lâu đều được, chính là đừng tiếp tục để ta một mình tại nơi này!
….. Cho ta báo mộng đi, nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, như vậy chờ sau khi ta chết, là có thể đi tìm ngươi . Người đã chết, hẳn còn có linh hồn, sao không báo mộng cho ta đâu? Cho dù chỉ là những đoạn ngắn rời rạc?
….. Vô Tình, đã nhiều năm như vậy, vì sao ta ngay cả mộng đều không mộng thấy ngươi đâu? Có phải vì ta yêu ngươi còn chưa đủ thâm sâu? Hay là ngươi còn đang trách ta, cho nên không chịu tới gặp ta?
….. Vô Tình, mặc kệ ngươi có chịu tới gặp ta hay không, ta hiện tại đã được đến trọng thương, phỏng chừng mệnh không kéo dài bao lâu nữa, có lẽ có thể lập tức tới gặp ngươi….. Ngươi nhất định phải chờ ta…..
Một trận gió lướt qua, lá cây sàn sạt rung động.
Nam tử si tọa* trước mộ phần đột nhiên ho nhẹ ra tiếng, cổ họng khẽ căng, trên bộ y phục đạm màu liền thấm ướt vài giọt hồng mai. (* ngồi si mê, ngây ngốc)
Hô hấp cứng lại, ngực truyền đến từng trận đau nhức.
“Huyền Âm chưởng” quả nhiên lợi hại, phần lưng trúng một chưởng, vết thương giống như bị lửa thiêu qua, hẳn là đã thương đến nội tạng.
Thu gọn vạt áo vào sát thân mình, nam tử chậm rãi đứng dậy.
“Các ngươi đều xuất hiện đi, theo ta lâu như vậy, không phiền lụy sao?”
Lá rụng trên mặt đất bốc cao, kình phong u ẩn, cuồn cuộn bay về phía sâu trong khu rừng.
Lá phi như mưa, đầy trời tán hoa.
“Mộ Dung Dịch Thần, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi thật lâu , chỉ biết ngươi nhất định sẽ đến.”
Tiếng tay áo khẽ động, từ trong vòm lá rậm rạp, đột nhiên nhảy xuống hai gã nam tử.
Dịch Thần cười nói: “Thì ra là Huyền Âm chưởng cùng Tứ Xuyên Đường môn Đoạn trường kiếm Đường Thanh Hà, ta còn tưởng là ai đâu! Hai vị từ Tứ Xuyên một đường đánh tới nơi này, hạ độc, ám sát, đánh lén cùng sử, thật đúng là phong phú đa dạng!”
“Nợ máu trả bằng máu, vì Mạc Vô Tình, ngày Trung thu ngươi đột nhiên tàn sát Tứ Xuyên Đường môn, tru diệt Huyền Âm giáo, món nợ này hôm nay nên thanh toán đi!”
Thanh âm bén nhọn chói tai, nam tử cao gầy giữa sân xuất hiện giữa sân—— Đoạn trường kiếm Đường Thanh Hà cười lạnh nói.
“Vậy ba năm trước đây Đường môn sát hại Mạc Vô Tình, món nợ này lại nên tính như thế nào đâu?”
Một trận đau đớn bén nhọn xẹt qua ***g ngực, khuôn mặt anh tuấn nhất thời biến dạng. Chỉ vì đã từ trong miệng mình kêu ra tên của người ấy.
Ba năm trước đây, cơ hồ vận dụng tẫn thế lực của Bách Hành Môn điều tra, hắn rốt cục biết được Mạc Vô Tình bị cao thủ của Tứ Xuyên Đường môn liên hợp với Huyền Âm giáo tiến đến trả thù, cùng bức nhảy vào vào biển lửa mà chết. Khổ luyện hơn kiếm pháp hai năm, vào dịp Trung thu năm thứ ba, Dịch Thần lập tức tàn sát Đường môn trả thù.
Kỳ thật với thiên tư của mình, nếu ngay từ đầu Dịch Thần chịu tu luyện đến nơi đến chốn, võ công của hắn tuyệt sẽ không ở dưới Mạc Vô Tình, huống chi song thân của hắn lại là Nguyệt Hải song hiệp đao kiếm tung hoành giang hồ, cha nuôi lại là Bách Hành Môn môn chủ, tinh thông các môn phái võ học. Nhưng hắn bình thường trời sinh tính ham chơi, không chịu hảo hảo luyện tập, cho dù có kiếm chiêu, cũng thua ở căn cơ không vững, nhưng là hai năm qua hắn khổ luyện không ngừng, một lòng muốn trả thù, lại chỉ đòi chết không muốn sống, tự nhiên công phu tăng mạnh, vượt lên đứng vào vị trí của Mạc Vô Tình năm xưa, cho dù là Đường môn cũng không thể coi thường hắn.
Trung thu Đường môn chuyện, tuy rằng hắn đại thắng mà về, nhưng là lưới giăng tuy dày, chung quy vẫn có cá lọt lưới.
Thì phải là Đường môn một kẻ tàn nhẫn táng tận lương tâm—— Đoạn trường kiếm Đường Thanh Hà!
Không ngờ tên này thế nhưng liên hợp tà giáo Huyền Âm đến đối phó hắn, từ Tứ Xuyên một đường theo dõi, ám tập tới Giang Nam. Ba người dọc theo đường đi đánh vô số lần, mắt thấy ngày giỗ của Mạc Vô Tình đã đến gần, Dịch Thần nóng vội chạy đi, nhất thời khinh địch, vô ý trung một chưởng, ngực phải cũng chịu thương nặng.
Kỳ thật Tạ Thu Thủy nói không sai, là hắn không đủ quý trọng chính mình. Không phải là hắn vô lực ngăn địch, mà là hắn đã không có ý chí ngăn địch.
“Mộ Dung Dịch Thần, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ngươi đã trúng một chưởng của ta, ngươi còn vọng tưởng muốn thoát hay sao? ” Huyền Âm Chưởng thanh âm khàn khàn, khuôn mặt mất đi một con mắt nhìn dữ tợn mà xanh mét.
“Ngươi là muốn nhờ ta phế bỏ luôn con mắt còn lại?”
“Khẩu khí hảo ngông cuồng, đợi lát nữa lão tử khiến cho ngươi máu tươi năm thước!”
Dịch Thần lạnh nhạt nói: “Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đến nhận cái mạng này của ta hay không.”
Vươn tay, cầm kiếm, nín thở, ngưng thần, khí thế như núi.
Ánh mắt sáng ngời kiên định, không có một tia dao động.
Cho dù hắn biết rõ, kỳ thật cơ hồ ngay cả khí lực để đứng mình đều không có .
Kiếm quang sáng loáng dày đặc phủ xuống.
Nhanh mà hiểm ác.
Kiếm quanh chồng chất vô số, phác thiên cái địa bao bọc lấy toàn thân.
Kiếm như hoa bay, khinh giống như mộng.
Dịch Thần không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới ngày nào đó, ở bờ biển, người kia quyết tuyệt mà đi, chém ra cuối cùng một kiếm.
Đó là hình ảnh sau cùng giữa hắn và người ấy.
Cũng lãnh liệt như kiếm quang trong hiện tại.
Không biết tại sao, nháy mắt chân khí tản mác như núi lở, nỗi mệt mỏi trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng, nỗi mệt mỏi giống như đã gần kề cái chết, gắt gao túm chặt lấy yết hầu hắn.
Kiếm quang như sấm!
Cách cổ họng hắn, chỉ có một tấc!
Một tấc ngắn cách.
Hắn có thể cảm giác được kiếm khí làm làn da đau đớn.
Hắn nhắm mắt lại.
….. Vô Tình, rốt cục ta đã sắp đến…..
“Đinh” một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi.
Một thanh lợi kiếm trong suốt xinh đẹp như ánh trăng xuyên qua màn kiếm ảnh mà đến, giống như một chiếc lá chắn, chặn đứng mũi kiếm của Đoạn trường kiếm, kiếm của Đường Thanh Hà giống như cái lưỡi đỏ tím của độc xà đích hồng ngạnh sinh sinh bị cắm phập vào, ghim chặt lại không thể nhúc nhích.
Một tấc cũng không thể nhúc nhích.
Trên trán Đường Thanh Hà rịn ra mồ hôi.
Dịch Thần mở mắt ra, trong ánh lửa văng khắp nơi, hắn thấy được ánh mắt kia.
Hàn phong*! (* Phong ‘mũi nhọn’, không phải phong ‘gió’)
Mũi nhọn lãnh lẽo như băng tuyết, cặp mắt đen thâm trầm lại mãnh liệt hừng hực giống như ngọn lửa thiêu đốt toát lên từ địa ngục.
Băng cùng hỏa giao nhau trong cặp mắt ấu, cùng nhau trộn lẫn cùng nhau bùng nổ……
Một ngụm máu tươi trong miệng hắn phun ra, bắn lên ngực người nọ.
Không thể nào!
Mang theo ý niệm này trong đầu, Dịch Thần nhất thời hôn mê đi.
***
Trong Thu Thủy các.
Tiêm ảnh liên bước* khẽ dời, khinh khinh lượn lờ, dư hương phác mũi. (* Bóng dáng thanh mảnh, bước chân như hoa sen, chỉ người con gái đẹp)
Tạ Thu Thủy thật cẩn thận cầm chén thuốc, đi vào nội các, vén lên tầng tầng sa trướng.
Nhất thời mãn thất dược hương*. (*Mùi thuốc bay tràn ngập trong phòng)
“Công tử, dược đã sắc xong.”
Ôn nhu khinh ngữ, không muốn đánh động đến Dịch Thần đang hôn mê trên giường, nàng cầm chén thuốc nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Xoay người, nín thở, nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh canh giữ ở bên giường, không dám nhiều lời. Chỉ sợ một khi mở miệng, sẽ gặp phải hàn khí như băng bắn ra từ phía nam tử im lìm tựa pho tượng kia.
Cứng ngắc thẳng băng, tản ra hàn khí trí mạng, khiến người ta hô hấp đều khó khăn.
Đây là một nam nhân quá mức lãnh ngạnh mà khác người.
Một nam nhân vừa thấy liền biết là kẻ không thể thân cận.
Nhưng nàng biết, người này là bạn không phải địch, vì y đã đem Dịch Thần một thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh cứu trở về Thu Thủy các.
“Công tử?”
Chờ đợi một lúc lâu, thấy người nọ lạnh lùng bất động, nàng không khỏi lại ra tiếng nhắc nhở.
“Ta giao hắn cho ngươi .”
Nam tử lãnh ngạnh vẫn đứng đưa lưng về phía nàng rốt cục mở miệng, thanh âm cứng ngắc, không hề có chút cảm xúc.
Dứt lời, y liền động, xoay người muốn đi.
“Công tử muốn đi đâu?” Tạ Thu Thủy vội vàng ngăn lại hắn.
“Không cần ngươi quản.”
Cặp mắt dưới mái tóc đen giống như hai tia sét sáng rực mà lãnh đạm, nàng chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
“Không biết liệu ta có thể xin công tử cho biết tính danh*, chờ sau khi Mộ Dung công tử tỉnh lại cũng biết ân nhân cứu mạng của chàng là ai.” (* tên)
“Không cần!”
Nam tử lạnh lùng nói, xoay người muốn đi, lại bị một lực đạo yếu đuối mà cố chấp kéo lại.
Nhìn lại, Dịch Thần vẫn hôn mê chưa tỉnh nhưng bàn tay lại như có ý thức, hoặc là một loại bản năng cầu sinh, gắt gao túm chặt lấy vạt áo của y nãy giờ không buông.
Chỉ cần y vẫn quyết tuyệt cất bước, bàn tay đó sẽ rời ra, nhưng nhìn thấy cặp lông mày u uẩn chau chặt của hắn, y lại do dự.
Không đành lòng vọng động, không muốn tăng thêm thương thế cho hắn. (Nói trắng ra là muốn ở lại, không nỡ rời đi cho xong, ài…)
“Công tử, ngài xem, Mộ Dung công tử cũng không nguyện ý để ngài đi! Ngài hãy chờ chàng tỉnh lại đi. Huống hồ thương thế của chàng nặng như vậy, vạn nhất có chuyển biến xấu, Thu Thủy cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Tạ Thu Thủy thấy có cơ hội, lập tức ôn ngôn khuyên bảo.
“Thu Thủy ngay tại bên ngoài, công tử nếu có việc cần, xin cứ phân phó một tiếng là được.”
Tuy rằng thực nghi hoặc về mối quan hệ giữa Dịch Thần cùng nam tử xa lạ kia, Tạ Thu Thủy vẫn thức thời lui xuống.
Cánh cửa khép lại, khoảng không gian nho nhỏ này, rốt cục chỉ còn lại có y cùng hắn.
Đứng thẳng bất động thật lâu, cuối cùng y cũng chậm rãi ngồi ở bên giường, thật sâu chăm chú nhìn…..
Ngón tay thon dài chậm rãi vươn ra, vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, nhẹ chạm qua hai gò má gầy gầy của hắn, sau đó trượt xuống đôi môi tái nhợt, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát….. Bên môi còn lại một vệt máu, là lúc nãy vừa mới hộc ra búng máu kia đi.
Y cúi xuống, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm vết máu chói mắt kia.
Mùi máu tươi tràn ra, vẫn tràn đến trong lòng.
….. Vì cái gì…. Rốt cuộc là vì cái gì….. Vì cái gì ngươi lại có khuôn mặt tiều tụy đến như vậy? Vì cái gì ngươi lại không đỡ nổi một kiếm chiêu như thế? Vẫn nghĩ đến ngươi trôi qua những ngày này rất khá, ở Thu Thủy các nhìn trộm thấy ngươi cũng thật sự tốt lắm, vì cái gì lại thành như vậy…..
….. Rốt cuộc là vì cái gì…..
Lần đầu tiên, nam tử diện vô biểu tình kia mày kiếm chau chặt.
***
Lúc ấy, mặc dù ý thức rất mơ hồ, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được đau đớn, một loại đau đớn nóng rát, thiêu đốt tứ chi trăm hài, hơn nữa trước ngực nặng nề không sao thở nổi….. Giống như rơi vào tình thế bị khảo nghiệm sức dẻo dai của sinh mệnh.
Sắp bị chết cháy?
Đột nhiên, giống như đi trên sa mạc khô cằn bỗng nhiên gặp được giọt mưa, một nguồn sinh lực ấm áp chậm rãi chảy toàn thân, thực thoải mãi, như cây đón gió xuân, cảm giác đau đớn lập tức rơi chậm lại.
Toàn thân ấm áp dễ chịu, giống như lúc nhỏ được rúc vào trong lòng mẹ, lại giống như ngày ấy được tựa vào trong ngực người kia chờ xem mặt trời mọc, cảm giác ngọt ngào vô tận nảy lên trong lòng, bên khóe môi hắn lộ ra nét cười yếu ớt.
Ngón tay giật giật, Dịch Thần chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt lúc đầu dao động, rốt cục, dừng ở một mục tiêu.
Lông mi sững lại, chớp chớp, lại dùng sức chớp….
Sau đó, hắn lập tức ôm chặt lấy mục tiêu, không để ý cả người còn đang đau đớn, bắt đầu không ngừng nói mê.
“Ta mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, mặc kệ ngươi đã lên thiên giới hay là ở dưới địa ngục, ta cũng không quản ngươi muốn đi đâu, cho dù ngươi phải vội vàng đi đầu thai, ta cũng nhất định phải đi cùng với ngươi! Nếu ngươi thăng lên thiên giới làm thần tiên đương nhiên rất tốt, ta cũng có thể dính triêm quang, nhưng bằng vào thối tính tình của ngươi, lại còn có giết người vô số, tám chín phần mười vẫn là sẽ xuống địa ngục, bất quá không sao cả, nếu thật sự là như vậy ta cũng chỉ có thể tự nhận gia môn bất hạnh, dù sao ta nhất định sẽ không để ngươi đi, lần trước sai lầm, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm…..”
“Ôi! Ngươi nhéo ta mông để làm chi, rất đau!” (*Yu đỏ mặt* Sắc lang a sắc lang, nhéo má nhéo tay gì cũng được a, lại đi nhéo mông Thần Thần *Đỏ mặt*)
Dịch Thần lớn tiếng rên rỉ, nói.
“Nhìn cho rõ ràng, ta cũng không phải là vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi!”
Nam tử lạnh lùng nhìn vào cái tên giống như bạch tuộc đang sống chết triền ôm lấy mình. (Triền nhân thần công một trăm lẻ tám thức, thức thứ nhất: bạch tuộc quấn thân, ka ka ka… ^0^)
“Ngươi thật là Mạc Vô Tình?” Dịch Thần ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.”Tuy rằng bộ dạng cùng hắn giống nhau như đúc, bất quá ta hẳn là vẫn là đang nằm mơ, nhất định là ngày hôm qua uống rượu nhiều quá, ngay cả ảo giác đều sinh …..”
“Ai liệt! Ngươi để làm chi lại nhéo ta! Thật sự là nhẫn tâm, tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc….”
Dịch Thần lầm bầm kỉ kỉ nói.
“Thanh tỉnh chưa?”
Nam tử kia, cũng chính là Mạc Vô Tình, không lưu tình chút nào lại nhéo mạnh mông hắn.
“Thật là ngươi…..”
Dịch Thần thở một hơi thật dài, đem mặt vùi thật sâu vào trong bộ ngực săn chắc vững vàng kia, cả người cũng nhào vào trên người y, sẽ không lầm được nữa, khuôn mặt giống như tấm ván gỗ, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng thương lại vô cùng quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc, tiếng tim đập cũng quen thuộc …..
“Vô Tình, ta không phải là đang nằm mơ đi, nếu thật là mộng, ngươi cũng sớm chút đem ta lay tỉnh, miễn cho khi ta tỉnh lại lại là một hồi vui mừng hoang đường, lại là một hồi tuyệt vọng…..”
Hốc mắt, dần dần ướt át….. Nước mắt, tràn đầy trong mắt, một giọt một giọt chảy xuống….
Ngực truyền đến ướt át, ngực Mạc Vô Tình đau xót, y lại càng siết chặt cánh tay.
Sống sót sau tai nạn là cảm giác cái gì, Mạc Vô Tình cuối cùng cảm nhận được .
Nếu không phải là việc sống còn, y tuyệt sẽ không hiện thân gặp lại hắn. Lúc lén nhìn ở Thu Thủy các, vốn tưởng rằng mình có thể yên tâm rời xa, may mắn lại đi theo hắn thêm một dặm, nếu không hậu quả…. Thật sự không dám nghĩ …..
“Thì ra ngươi không chết…..”
“Không có.”
“Ta còn nghĩ đến ngươi đã chết…..”
“Ngu ngốc.”
Thì ra tên ngu ngốc này còn tưởng rằng y đã chết, cư nhiên còn lập một cái mộ phần cho y. Quả nhiên chỉ có ngu ngốc mới làm được chuyện đó.
“Nhưng rõ ràng ta nghe được người khác nói, tận mắt nhìn thấy ngươi lao vào biển lửa, hơn nữa ta cũng tìm được tro cốt…”
“Đó là người của Đường môn. Dưới nhà tranh có mật đạo, vốn là sư phụ ta kiến tạo để ngừa người đến trả thù, vừa vặn được ta dùng tới.”
“Vậy vì sao nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hề có tin tức?”
“Ta ở Thiên Sơn.”
“Thiên Sơn? Vì sao lại đến tận đó?”
“Đi xa một chút, đỡ phải lại bị ngươi lừa.” Mạc Vô Tình lạnh lùng nói.
“Hừ! Keo kiệt, ta bất quá mới lừa ngươi một chút, cũng không phải ác ý. Một khi đã như vậy, ngươi để làm chi còn cứu ta! Rõ ràng để cho ta chết quên đi…..”
Dịch Thần dỗi kêu lên. (Cái tính này mà muốn làm 1, đợi kiếp sau đi anh! =.=)
“Ta xác thực không nên quản việc ngươi! Để cho bọn họ một kiếm đem ngươi giết, bên tai sẽ càng thanh tĩnh, chính là…” Mạc Vô Tình khó khăn nói.
“Chính là cái gì…” Khóe môi Dịch Thần đã khẽ cong lên.
“Không bỏ ngươi xuống được… Thử rất nhiều phương pháp… Vẫn là, không được…”
Những lời này, Mạc Vô Tình nói đứt quãng, khó khăn vô cùng.
Đúng vậy, quên không được, tương tư thành cuồng. Rốt cục vẫn nhịn không được phá vỡ lời thề, quay lại Giang Nam, giống như một tiểu tặc không thể ló mặt giữa ban ngày, lén lút nhìn xem hắn. Rồi lại không dám gặp mặt.
Ở Thu Thủy các nhìn thấy hắn cùng với một tuyệt sắc nữ tử thân mật ôm nhau, nguyên bản đau khổ phẫn nộ cực kỳ, muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng vì để được nhìn nhiều hắn vài lần, vẫn là trộm đi theo phía sau hắn.
Trăm triệu không nghĩ tới, hắn đúng là đến tế mộ mình. Thấy hắn vẻ mặt si ngốc ngồi yên trước mộ mình, tất cả yêu hận ân cừu trong phút chốc tan thành mây khói.
Mạc Vô Tình cảm thấy chính mình mới là tên ngu ngốc chân chính.
Quả nhiên là một người không tốt ăn nói, nhưng chỉ cần nói ra một lời, liền nhất định là sự thật. Độ cong bên khóe môi Dịch Thần càng sâu.
“Kia… Ngươi nếu chịu… gặp ta, hẳn là phải … tha thứ cho ta ?”
Dịch Thần chớp chớp mắt, nắm chặt vạt áo y, ra vẻ “hấp hối” mà nói. (Triền nhân thần công một trăm lẻ tám thức, thức thứ hai: Trá hình bạch thỏ quấn thân, ka ka ka… ^0^)
“Ân.”
Một trận đau lòng, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn, Mạc Vô Tình như thế nào cũng nói không nên lời cự tuyệt.
“Ngươi vẫn nhất định phải hoàn thành di mệnh của sư phụ sao?”
Mạc Vô Tình trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Ta sẽ đến trước mộ lão nhân gia tạ tội.”
Dịch Thần vui mừng quá đỗi.
“Chúng ta quay về như trước, được không.” Hắn lập tức tinh thần bừng bừng.
“Ân.”
“Đồng ý với ta từ nay về sau đừng rời khỏi ta, một bước cũng không rời.”
Hắn phải khẩn trương rèn sắt khi còn nóng, sớm biết trọng thương có thể đổi lấy y chịu hồi tâm chuyển ý, hắn thực hối hận lúc trước mình vì cái gì không nhớ đến trình diễn khổ nhục kế. (Mặt dày!)
“Vậy hồng nhan tri kỷ của ngươi phải làm sao bây giờ?”
Dịch Thần rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, khẽ động miệng vết thương, lại là một trận đau nhức.
“Cười cái gì?”
“Ngươi ghen tị!”
Mạc Vô Tình lập tức ngậm chặt miệng.
Dịch Thần cuối cùng hiểu được một chút thói quen của nam nhân trước mắt này, mỗi khi y thẹn thùng sẽ có biểu hiện đặc biệt đông cứng hoặc là đặc biệt trầm mặc.
“Đừng ngượng ngùng thôi, vì ta chịu chút dấm chua, cũng sẽ không thương tổn đến tự tôn đại nam nhân.”
Hắn lại cười khẽ, miệng vết thương dường như cũng không quá đau .
Hắn đột nhiên cảm thấy y thực đáng yêu, nhịn không được nghĩ muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa.
Đương nhiên, việc hắn cảm thấy y đáng yêu vĩnh viễn hắn cũng không nói cho y biết.
“Nàng chính là nhân gian tuyệt sắc đâu! Vốn ta còn định kết hôn với nàng…” Phát hiện thân thể đối phương lập tức cứng ngắc lại, hai tròng mắt Dịch Thần dần dần cong lên, ý cười như thu thủy doanh doanh, như sóng nước lan tràn mở ra.
“Bất quá… Ai kêu người ta yêu chính là ngươi đâu!”
“Ngươi…” Mạc Vô Tình nhìn hắn, xúc động.
“Uy, mấy năm qua, ngươi có nhớ ta không?” (=.= Câu hỏi dành riêng cho những người sinh ra để làm 0)
Dịch Thần giơ hai tay vòng lên cổ y, hai chóp mũi kề sát cùng để.
Nóng rực hơi thở, quanh quẩn không tan.
“Ngươi này hũ nút… Ta biết cho dù ngươi nhớ ta, cũng nhất định không chịu nói.”
Trong đôi mắt sáng ngời của hắn in bóng đôi mắt đen sâu thẳm của y.
“Bất quá ngươi hẳn là rất nhớ ta, đúng không, nếu không ngươi cũng đã chẳng lén lút đi theo phía sau ta lại không chịu gặp ta…”
“Ngươi thực tự phụ.”
Mạc Vô Tình không vui nói, chỉ cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên.
Sự thật lại chứng minh, hắn quả nhiên là cái kẻ không biết sống chết, rốt cuộc có một chút tự giác nào của người bệnh hay không?
“Ngươi có phản ứng !”
Đôi mắt mang cười không dứt của Dịch Thần chặt chẽ theo dõi khuôn mặt xấu hổ dị thường của y.
“Đừng lộn xộn!”
Mạc Vô Tình kiệt lực nhẫn nại.
“Đừng nhúc nhích!”
Mạc Vô Tình giữ chặt thân hình đang vặn vẹo của hắn lại, lại nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy bỡn cợt.
“Lại là ngươi tự tìm lấy!”
Hiểu được căn bản không nên cùng người này khách khí, bàn tay Mạc Vô Tình liền không chút khách khí thân nhập vào trong quần áo hắn, đương nhiên, thật cẩn thận địa tránh đi miệng vết thương.
“Ngồi ở trên người ta thì đừng lộn xộn, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.” Mạc Vô Tình phân phó .
“Ân… Chính là ngươi đừng vẫn sờ mông của ta, như vậy thực… A…”
“Kêu vang đến như vậy, dường như rất có tinh lực thôi.”
Giường đệm mềm mại lún sâu xuống.
“Ngươi không cần vẫn liếm ta nơi đó… Ta… Sắp xuất … ”
“Nhẹ giọng, ngươi không nghĩ vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi biết liền đột nhiên vọt vào đây đi.”
“A… Vậy ngươi cũng ôn nhu chút, ngô…”
“Im lặng chút!”
“Ngươi nơi nơi ở trên người ta sờ loạn, lại liếm loạn, bảo ta như thế nào im lặng! A…”
“Phải xuất… sao?”
“Ân… Nhanh…”
“A…..”
Cuối cùng một tiếng than nhẹ, Dịch Thần ghé vào trong ngực Mạc Vô Tình thở dốc.
“Thật sự thật lâu không làm , cảm giác thật đúng là không tồi…” Hắn cười nói, khẽ liếm mặt Mạc Vô Tình, đồng thời nắm lấy bàn tay y đặt lên mông mình, “Ngươi không cần sao? Không muốn tiến vào?”
“Chờ ngươi thương thế tốt lên nói sau.”
Mạc Vô Tình cố gắng tự đè nén, ngực cấp tốc phập phồng… Nhiều năm tương tư đau khổ dày vò, thực hận không thể lập tức nuốt chửng hắn, nhưng thân thể hắn hiện tại thật sự không thích hợp như vậy. Hơn nữa hắn không thể cam đoan bản thân mình cấm dục đã lâu sẽ không vì quá thỏa mãn mà thương tổn hắn.
Thật giận, lại phải đi tìm nước lạnh tắm! Từ lúc y rời khỏi hắn tới nay, y cũng đã thói quen dùng nước lạnh tắm.
“Kia lần sau hảo hảo bồi thường cho ngươi đi… ” Dịch Thần giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan tựa trên bả vai y ngáp a ngáp. “Ta mệt mỏi, thật sự hảo muốn ngủ…”
“Uống xong dược ngủ tiếp.”
Mạc Vô Tình nhẹ nhàng nâng dậy con mèo lười hai mắt buồn ngủ dầy đặc.
“Vậy ngươi uy ta.”
Dịch Thần miễn cưỡng nói.
Mạc Vô Tình cầm bát thuốc chuyển đến bên môi hắn.
“Không phải như vậy uy! Dùng miệng của ngươi…”
“Ngươi có để yên không!”
“Ha ha, mặt của ngươi đỏ, thật sự là ngạc nhiên.”
“??Sách!”
Mạc Vô Tình ngậm một ngụm dược, hung hăng chặn lên môi hắn.
Nước thuốc khó uống từ trong miệng y chậm rãi chảy vào trong miệng hắn, Dịch Thần sợ thuốc, lùi về phía sau, lại bị Mạc Vô Tình nhẹ nhàng nâng cái gáy lên, môi nửa dụ hống nửa bắt buộc, đầu lưỡi mềm mại giao triền lên nhau, cho đến khi dược nước một giọt không dư thừa quán nhập trong miệng hắn…
Dược nước đã uy xong, đầu lưỡi dây dưa vẫn đang nan xá khó phân, khoang miệng mềm mại ẩm ướt dần dần xông vào hơi thở ngọt ngào, hai người tham lam hấp thu hương vị giao hòa lẫn nhau.
Tim đập, ở trong ***g ngực của hai người đang gắt gao ôm nhau, cuồng loạn nhảy lên.
Tư vị mất đi mà tìm lại được, thật sự không tồi.
Thuốc này thực ngọt.
Hai người không hẹn mà cùng thầm nghĩ. (Uống kiểu này không ngọt mới lạ! *Yu cũng thầm nghĩ* =.=)
***
Đông hải ——
Con thuyền nhỏ đón gió——
Trên mép thuyền, hai con bồ câu đưa tin trắng noãn, khẽ giãy dụa, bị người buộc mảnh giấy ở trên chân.
“Ngoan, nhớ kỹ, một phong giao cho ta nghĩa phụ ta, một phong giao cho phụ mẫu ta, nói ta tính toán xa nhà một trận, cùng một đại mỹ nhân rất có cá cách du ngoạn khắp Đông hải, làm cho bọn họ không cần vì ta mà lo lắng.”
Nam tử giống như ngọc thụ lâm phong đứng trên đầu thuyền, cười meo meo nâng lên hai con bồ câu đưa tin.
“Đi thôi…”
Vung tay lên, hai con bồ câu giương cánh, phóng lên cao, nháy mắt biến mất trong trời quang.Chim vươn cánh lên trời cao, không để lại dấu vết.Nam tử cúi người đi vào khoang thuyền, mành trướng thật dày, khó lòng nhìn thấy bên trong.Chỉ chốc lát sau, thanh âm nói nhỏ truyền đến.
“Ngoan, Vô Tình, đem bát thuốc này uống hết, ngươi sẽ không bao giờ say tàu nữa.”
“Ta không uống thuốc!”
“Ngoan, đừng tùy hứng như vậy thôi! Ngươi nôn ọe lợi hại như vậy, không uống thuốc sao được?”
“Mau lấy ra!”
“Uống thôi…”
“Không uống!”
“Như vậy…” Một tiếng thở dài thỏa hiệp.
“Ha ha ha… Hừ hừ hừ…” Truyền đến tiếng cười khẽ như ác ma.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không uống thuốc cũng được, ngươi còn có một lựa chọn khác, chính là… Để cho ta ôm ngươi một lần!”
Trầm mặc thật lâu…
“Không nói lời nào, chính là đồng ý đâu… Vô Tình, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi…”
Thanh âm nghe xong có thể nổi cả da gà.
“Ân…”
“Đừng mãi từ chối, Vô Tình, hảo hảo phối hợp ta đi.”
“Buông!”
“Không cần uổng phí khí lực, ngươi đã nôn ọe đến toàn thân vô lực, đúng không? Cho nên căn bản phản kháng không được ta! Ha ha ha!”
“Đưa thuốc đến đây, ta uống!”
“Ngươi quá ngây thơ rồi, Vô Tình. Thật vất vả mới đợi được một cơ hội ngàn năm một thuở, ta sao có thể bỏ qua ngươi đâu? Mặc kệ ngươi hôm nay uống hay không uống thuốc, ta đều ôm ngươi chắc rồi…”
“Ngươi lại gạt ta!”
“Đến đây đi, Vô Tình, làm cho ta hôn một cái…”
Khoang thuyền vang lên thanh âm hôn môi.
“Không…” Lại là suy yếu than nhẹ. Vận mệnh mắt thấy sắp sửa xoay chuyển, đại hôi lang cũng bị tiểu bạch dương, không, là một con sói đội lốt cừu ăn luôn.
“Vô Tình, đừng tỏ vẻ như vậy thôi. Kỳ thật làm loại sự tình này không đang sợ như ngươi nghĩ. Nhiều nhất là lúc mới tiến vào có chút đau, quen rồi sẽ thực thoải mái… Ngươi đều đối ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ để cho ta làm một lần cũng không chịu, ngươi thật sự hảo keo kiệt! Ta sẽ phi thường ôn nhu, cho nên không cần lo lắng…”
“Ta, không, cam, tâm, chuyện, này!”
“Ai kêu ngươi trước kia đối với ta nhẫn tâm như vậy, hiện tại chính là lúc ngươi bồi thường, ha ha…” Tiếng cười cuồng tiếu nắm chắc thắng lợi.
“Nghĩ đến thật đẹp a ngươi!”
“Oa. . . . . . Ngươi như thế nào còn hữu lực như vậy!”
“Đừng quá tự phụ, Mộ Dung Dịch Thần.”
Ngữ điệu âm trầm, Dịch Thần đánh cái rùng mình. Thảm, đây chính là lần đầu tiên y gọi cả họ cả tên hắn ra. Bất quá, hắn tự nhận mình là thiên hạ Đệ nhất mỹ nam tử, như thế nào có thể mãi bị người đặt ở phía dưới đâu?
“Hảo, hôm nay liền nhìn đến dê rơi vào tay ai đi!”
“Tê… Loạt xoạt… Phanh…”
Tiếng vạt áo bị xé rách, tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng đánh nhau, tiếng kêu nhỏ, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ…
Trận “phòng chiến” này, rốt cuộc ai có thể thắng, chỉ sợ chỉ có đương sự mới biết đi!Thuyền nhẹ giống như một chiếc lông mao, lặng yên không một tiếng động, thẳng hướng về phía biển rộng.
Ngày mùa hè diễm dương thịnh chiếu, trời trong như gột rửa.
Sóng biển thanh thanh, mộng đẹp vạn trượng.Ngươi hỏi ta là người đa tình, hay là kẻ vô tình?
Hiện tại ta có thể nói cho ngươi —Tại cõi hồng trần phân phân hợp hợp, chúng ta đều chỉ không quên được đối phương thôi.Đa tình cũng tốt, vô tình cũng tốt ——Tại chốn giang hồ vô biên vô cùng này ——Ta chỉ muốn nắm tay ngươi, cùng ngươi giai lão.