Giao trấn, trà quán ở ngã ba đường mòn ——
Vẫn là lão nhân kia, giống như một người quản gia trung thành và tận tâm, tỉ mỉ chăm sóc cho trà quán đơn sơ của mình, cùng nữ hài tử hoạt bát khờ dại là cháu gái của ông.
Lão nhân cảm thấy mình quả thực đã già rồi.
Đại khái là ánh mặt trời oi ả của mùa hè đã làm bốc hơi hết tất cả sức lực của ông, thân thể ông đã không còn linh hoạt như mới đây nữa, thậm chí tai cũng không còn thính, da dẻ ông tựa như vỏ của cây cổ thụ che trời, nếp nhăn càng lúc càng lan tràn, khô ráp, khắc sâu dấu vết của năm tháng.
Nhưng lão nhân vẫn một lòng ở lại với quán trà đơn sơ, quyết không đóng cửa.
Bởi vì đó là nơi duy nhất để ông cư trú.
Trước quán trà, khách qua lại, vội vàng. Có một vài người là tiểu thương, có một vài người là quan binh, có một vài người là bình dân dân chúng, đương nhiên, còn có rất nhiều là võ lâm nhân sĩ trì đao lấy kiếm.
Rất nhiều người, ta thấy một lần sẽ nhớ kỹ, rất nhiều người, cho dù thường xuyên đến, đều không để lại chút ấn tượng.
Có khi, lão nhân ngẫu nhiên sẽ nhớ tới vị khách một năm mới đến một lần ấy, cái người trẻ tuổi vô luận là biểu tình hay là động tác đều thập phần cứng nhắc ấy…
Nghĩ đến y, có khi ông không khỏi phát ra một hai tiếng thở dài.
Đương nhiên, loại tưởng niệm này chỉ là nhoáng lên một cái mà qua, cũng không để lại ấn tượng quá sâu trong lòng, bởi vì ông thật sự đã già rồi, rất nhiều chuyện nên nhớ đều đã không nhớ rõ nữa, mà rất nhiều không nên nhớ, lại luôn đột nhiên toát ra đến trong đầu.
Cho nên, ông thường xuyên ngẩn người, đây cũng có thể coi là căn bệnh chung của tất cả những người già cả đi! Nhất là tại thời điểm sau giờ ngọ như vậy, thật rất thích hợp để ngẩn người.
“Lão bá, cho ta một bát nước chè xanh!”
Đột nhiên, thanh âm sang sảng vang lên cắt ngang suy tư của lão nhân, chỉ thấy ánh sáng thoáng chốc bị che lấp, từ bên ngoài đi vào một người nam tử cao lớn.
Khi nam tử vào đến, tất cả khách đang ngồi trong tiểu quán, hoặc đang nói chuyện phiếm, hoặc đang vùi đầu ăn…, tất cả đều dừng lại nhìn hắn.
Ánh mặt trời, phảng phất như tất cả ánh mặt trời đều tụ tập ở trên người hắn, tiểu quán lập tức sáng ngời lên.
Bố y, bố y khoan rộng thùng thình lơi lỏng, phiêu phiêu dật dật, xuất trần, thoát tục.
“Công tử mời ngồi, nước trà lập tức đến!”
Lại có sinh ý* tới cửa, lão nhân lập tức tinh thần phấn chấn, nữ hài tử cũng chạy tới chạy lui lau bàn rót nước. (* việc làm ăn)
“Tiểu cô nương hảo đáng yêu!”
Nam tử kia mỉm cười, đôi mắt cong cong như một vòng trăng non, ôn lãng mê người.
“Ngươi tên là gì?”
Nam tử ngồi xuống, mỉm cười sờ sờ đầu tiểu cô nương.
Tiểu cô nương lại sợ người lạ, lui thẳng đến sau lưng lão nhân, ló đầu ra, một đôi mắt tròn to trong sáng chuyển a chuyển .
“Mau nói cho vị công tử này biết tên của ngươi, đừng sợ!”
Lão nhân nhẹ giọng cổ vũ.
“Tiểu. . . . . . Thảo. . . . . .”
Đồng âm* non nớt nhẹ nhàng vang lên. (* giọng nói của trẻ nhỏ, chưa vỡ tiếng)
“Tiểu Thảo?”Nam tử mỉm cười khen: “Thật sự là một cái tên hay!”
“Kia. . . . . . đại thúc. . . . . . Ngươi tên là gì?”
Tiểu Thảo sợ hãi hỏi, a, vị đại thúc trước mắt cười thật hảo hảo xem úc, bộ dạng cũng thật là đẹp mắt, hẳn là người đẹp mắt nhất trong số tất cả những khách nhân mà cô bé đã gặp qua.
“Đại thúc?” Nam tử kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa từ trên băng ghế tuột xuống dưới.
“Tiểu Thảo. . . . . . Tiểu muội muội. . . . . . Ngươi nhìn kỹ xem, phải mở to hai mắt thấy rõ ràng, ta thật sự già như vậy sao?”
Nam tử cố gắng xuất ra một nụ cười hòa ái dễ gần.
Không thể nào a! Bất quá là một chuyến đi biển hóng gió gần một tháng, chẳng lẽ hắn liền hoàn hoàn mỹ mỹ trở thành một “đại thúc”? Làm ơn đi, hắn còn không có thành thân a!
Tiểu Thảo chấn kinh, lại trốn về sau lưng lão nhân.
“Thật sự là nha đầu ngốc không hiểu chuyện, gọi người cũng không biết gọi. Cái gì đại thúc, mau gọi đại ca ca!” Lão nhân không khỏi khiển trách.
“Đại ca ca. . . . . .”
Tiểu Thảo nghe lời, nói.
“Ngoan. . . . . .”
Thật sự là giống như chết đi sống lại a, nam tử vừa lòng sờ sờ đầu tiểu Thảo, nói: “Họ của đại ca ca dài dòng phức tạp, bất quá tên dễ nhớ lắm, kêu Dịch Thần, vui vẻ ‘Dịch’, tinh thần ‘Thần’.”
Thật sự là một cái tên vừa đơn giản vừa dễ nhớ, lão nhân lập tức liền nhớ kỹ nam tử kêu Dịch Thần này.
“Tiểu Thảo vẫn luôn sống ở nơi này sao?”
Dịch Thần vừa uống trà vừa cùng tiểu Thảo nói chuyện phiếm.
“Ân.” Tiểu Thảo dùng sức gật đầu. (Đáng yêuuuuuuuu… Lại đây tỷ tỷ cưng một cái!>x<@) “Vậy tiểu Thảo có biết ở gần đây có một cái u cốc, bên trong u cốc có một đại ca ca rất lợi hại?” “Đại ca ca rất lợi hại?” “Đúng vậy. Cao chừng bằng ta, bất quá làn da hắn hẳn là càng trắng một ít đi, bộ dạng…..” Dịch Thần suy nghĩ một chút. “Dù sao hắn cả người thoạt nhìn liền cùng một khối đá tảng cũng không có gì khác.” “Tảng đá…..” Tiểu Thảo cố gắng hình dung một khối đá tảng trong bộ óc nho nhỏ, nhưng….. Chẳng phải mọi người đều có thể cử động hay sao? Sao có thể giống một tảng đá đâu? Bộ não nho nhỏ không thể hiểu nổi. “Vậy đại ca ca kia có mắt, mũi cùng miệng không?” Tiểu Thảo ngây ngốc hỏi. “Đương nhiên là có!” Dịch Thần không khỏi thất cười, xem ra hắn thật sự là tìm người tìm muốn điên lên rồi, lại đi vặn hỏi một cô bé con những gì đâu? “Công tử đang tìm người?” Lão nhân hỏi. “Đúng vậy, lão bá, nơi này chỉ có Vô Tình cốc?” “Công tử nói đúng, theo con đường mòn này đi về phía trước chính là Vô Tình cốc.” “Thật tốt quá!” Tưởng tượng đến lập tức có thể nhìn thấy người ấy, Dịch Thần vui mừng không tự kìm hãm được. “Lão bá có từng gặp qua chủ nhân của Vô Tình cốc?” Tuy rằng hắn biết rõ sẽ không lầm, nhưng vẫn muốn xác nhận lại. “Công tử nói đến Mạc công tử?” “Ngài biết hắn?” “Mạc công tử tuy rằng nhiều năm ẩn cư trong cốc, ít khi xuất môn, nhưng mỗi lần hắn đi ra đều sẽ đến tiểu quán ngồi một chút.” Dù mỗi lần chỉ cần một bát nước chè xanh, năm cái bánh bao. Lão nhân ở trong lòng nói thầm một câu. “Vậy Mạc công tử gần đây có từng quay về cốc hay không?” “Có a! Ba ngày trước, tiểu lão còn nhớ rõ ràng. Khi đó dường như gần hoàng hôn, lúc ấy nhìn thấy Mạc công tử thật đúng là dọa lão đầu nhi ta nhảy dựng.” “Rốt cuộc có chuyện gì? Hắn làm sao vậy?” Dịch Thần vội vàng hỏi han. “Mạc công tử sắc mặt khó coi cực kỳ, bộ dáng cũng thực tiều tụy, khóe môi, quần áo đều có vết máu, nhìn qua tựa hồ bị thương rất nặng, đại khái là cùng người khác so kiếm bị thương đi.” Không phải cùng người khác so kiếm, mà là ở bờ biển sau khi hai người quyết tuyệt, y chịu nội thương. Không biết rốt cuộc y bị thương như thế nào, Dịch Thần thầm nghĩ, ngực ẩn ẩn đau. Lúc ấy Mạc Vô Tình một mạch rời đi, độc lưu Dịch Thần cùng Cừu Kính ở trên đảo. May mắn Cừu Kính tùy thân mang theo pháo hiệu, thông báo tin tức, Bách Hành Môn lập tức lại phái hai chiếc thuyền lớn đến, đón hai người quay về Giang Nam. Nhưng như thế chờ đợi, lui tới, liền tốn suốt bốn ngày. Sau khi lên bờ vó ngựa không dừng, thậm chí không kịp bái kiến song thân cùng cha nuôi, hắn liền nhắm thẳng Vô Tình cốc chạy đến. “Lúc ấy ta hỏi Mạc công tử làm sao vậy, hắn cũng không trả lời, cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, tiểu lão nhân cũng không dám hỏi lại.” “Đều là ta không tốt…..” Dịch Thần khẽ thở dài. Đúng là họ đã có hiểu lầm sâu sắc, nhưng hắn đã hảo hảo chuẩn bị tâm lý thật sung túc, sử xuất một trăm lẻ tám thức triền nhân thần công, nhất định phải hòa tan tòa đại băng sơn kia! Hơn nữa hắn tự tin y nhất định sẽ tha thứ cho hắn! Mạc Vô Tình đối với hắn vẫn là động chân tình, bằng không, y sao có thể không đành lòng xuống tay đả thương hắn, lại để chính mình chịu nội thương nặng như vậy? “Kỳ thật đừng nhìn Mạc công tử bề ngoài lạnh như băng, hắn thật ra đúng là người tốt. Lần trước tiểu lão nhân lên núi đốn củi, vô ý ngã bị thương ở chân, ít nhiều nhờ có Mạc công tử thay ta trị liệu, còn tặng ta một lọ thuốc mỡ, bằng không, ta ăn khổ liền lớn….” “Vậy sao?” Dịch Thần cười nói: “Hắn quả nhiên là người lãnh diện nhiệt tâm.” “Ai, chỉ tiếc…..Người tốt không sống lâu a!” Cái gì!? Thân thể và tinh thần hắn chấn động! “Lão bá, ngài đây là có ý gì?” Một câu ngoài ý muốn đột nhiên bay vào tai, lập tức đánh nát thanh âm trầm ổn của hắn. “Ta nghĩ nếu không phải Mạc công tử ngày đó bị trọng thương, mấy sát thủ kia cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.” Lão nhân thở dài nói. “Ngài rốt cuộc đang nói cái gì?” Dịch Thần một trận đầu váng mắt hoa, vội vàng nắm chặt cái bàn. “Lẽ nào công tử không biết sao? Buổi tối hôm trước Vô Tình cốc đã bị một phen đại hỏa thiêu rụi, hơn nữa Mạc công tử cũng táng thân biển lửa !” “Ngài nói đùa!” Tuyệt đối là một chuyện đùa! Dịch Thần tưởng cười ra tiếng, yết hầu lại khô khốc phát không ra một tia thanh âm. “Nếu không phải tiểu lão nhân tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin tưởng.” “Tận, mắt, nhìn, thấy?” “Đúng vậy. Tuy rằng ta tuổi lớn, trí nhớ cũng không được như trước, nhưng ta cả đời cũng sẽ không quên chuyện phát sinh tối hôm trước.” Lão nhân chậm rãi nói, lâm vào đối nhớ lại chuyện cũ. “Ai, người già rồi, giấc ngủ liền không sâu, mỗi đêm về rạng sáng, lại sẽ tỉnh hai, ba lần. Hôm đó ta cũng tỉnh lại vào giờ Tý, chỉ thấy sắc trời so với mọi ngày sáng hơn hẳn, hơn nữa phía Đông Nam —— chính là phía ngôi nhà tranh trong Vô Tình cốc của Mạc công tử, ánh lửa tận trời, còn bốc lên từng trận khói đặc. Vì thế ta liền đứng lên muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cũng may ta nơi ta ở cách ngôi nhà tranh không xa, khi ta chạy tới, thấy có bốn, năm người đang đánh nhau. Tiểu lão nhân xưa nay nhát gan sợ phiền phức, lại càng không dám giao thiệp với giang hồ, vì thế ta không dám đến gần, liền xa xa tránh ở trong bụi cỏ nhìn xem.” Đây là giả! “Lúc ấy bộ dáng Mạc công tử thật dọa người, chỉnh kiện bố sam cơ hồ toàn bộ bị máu tươi nhiễm hồng. Mặt khác số người vây công hắn, dường như có bốn, hay là năm? Ai, ta nhớ không rõ lắm…… Tiểu lão nhân tuy không phải giang hồ nhân sĩ, nhưng vẫn nhìn ra được bốn, năm người kia thật sự không nói chi giang hồ đạo nghĩa, bọn họ nhất tề mà lên, biết rõ Mạc công tử đã không còn chống đỡ được, còn không ngừng rút kiếm đâm lên người hắn…..” Là giả, là giả! “Ta nhìn xem mà thật sự lo lắng, lại ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ bị bọn người vô nhân tính này phát hiện. Đang ở khi đó, đột nhiên toát ra một màn kiếm quang chói mắt, lập tức hất ngã năm người kia ở trên mặt đất, ta đang tưởng Mạc công tử đánh thắng, không ngờ hắn ngửa mặt lên trời cười dài, nói cái gì ‘cho dù chết, cũng sẽ không rơi vào tay quân trộm cướp dụng độc đê hèn’, sau đó…..” Ta không tin, ta tuyệt không tin! “Thế lửa nương sức gió lập tức nổi lên, sau đó ta liền thấy Mạc công tử giống một cánh chim đại bàng, bổ nhào vào trong lửa…..” Không tin…… Tuyệt đối không tin…… “Ta kinh hoảng hô lớn, thiếu chút nữa hô không ra tiếng. Thế lửa càng lúc càng lớn, may mắn bốn phía xung quanh nhà tranh đều là đất trống, lửa mới không lan tràn ra. Nhưng Mạc công tử lao vào rồi, liền không nhìn thấy hắn đi ra…… Ai….. ” Kế tiếp là lão nhân kia một tiếng thở dài. “Công tử. . . . . . Dịch công tử, ngài có khỏe không!” Lão nhân giật mình, nhìn thấy nam tử trước mắt sớm rơi lệ đầy mặt. “Ngươi gạt ta!” Dịch Thần đột nhiên hô lớn —— gạt người, gạt người, gạt người! Như thế nào có thể mới cách xa nhau mấy ngày, liền cùng y sinh tử đôi đường! “Tiểu lão nhân cho dù có mười lá gan, cũng không dám lừa ngài nha, nói sau lừa ngài lại có cái gì ưu đãi đâu?” Lão nhân cười khổ nói. “Đại ca ca, ngươi sao lại khóc? Ông nội nói đứa nhỏ hay khóc không phải hảo hài tử, hảo xấu hổ xấu hổ a…..” Tiểu Thảo nhỏ giọng nói. “Ta không tin!” Điên cuồng kêu lên một tiếng, lão nhân liền thấy Dịch Thần lảo đảo chạy ra ngoài tiểu ***, thân ảnh cao lớn anh tuấn giống như một viên sao sa, lao thẳng về phía u cốc. “Đại ca ca thật là lợi hại, hắn có thể bay!” Tiểu Thảo nhảy nhót giật lấy vạt áo lão nhân. “Đúng vậy…..” Lão nhân sờ sờ mái tóc tiểu Thảo, nhìn tấm lưng kia đến xuất thần. Người nọ thật sự là bằng hữu của Mạc công tử sao? Dường như cảm tình rất sâu, chỉ mong sao một chút nữa khi hắn nhìn thấy phế tích đã sớm hoang vu, tinh thần sẽ không lập tức hỏng mất mới tốt! Người lạnh lùng giống như Mạc công tử, có thể kết giao một bằng hữu như vậy, nếu hắn ở dưới suối vàng có linh thiêng, hẳn là cũng sẽ thập phần vui mừng . Từ xưa nhân tình ấm lạnh, ngàn vàng dễ đắc, tri kỷ khó cầu. “Chưởng quầy, mau mang lên cho chúng đại gia mấy bình hảo trà, còn có cái gì ăn ngon cứ việc bưng lên!” “Đến đây đến đây, khách nhân trước hết mời ngồi, ngồi a!” Lại có sinh ý tới cửa, lão nhân than thở cũng không thể kéo dài bao lâu, lực chú ý liền toàn bộ hướng về những khách nhân vừa mới tới… Bận rộn, vị nam tử kêu Dịch Thần kia tự nhiên bị để qua sau đầu, đương nhiên, trí nhớ về Mạc công tử cũng từ từ nhạt đi……. Tại chốn giang hồ này, trừ khi là sự tình liên quan đến chính mình, nếu không, có ai còn dư tâm dư lực đi quản chuyện người khác? Hồng trần như mộng, lời thề theo gió. Sinh sinh tử tử, thời gian trong nháy mắt trôi qua. Ngay cả tình thâm mấy phần, cũng đành than thở vô duyên. *** Thời gian lặng yên trôi qua, một năm, hai năm, ba năm……. Cây tử đằng ven hồ Thu Thủy, hoa tàn lại khai. Chim én trên nóc Thu Thủy các, vội vàng bận rộn, phân phân hợp hợp, bay đi bay về. Người ngọc vẫn như trước, tiếng đàn giống như trước. Một khúc đàn thâu tẫn thiên nhai, hồn khiên mộng hệ. Chén rượu uống cạn, nỗi buồn ly biệt chưa nguôi, cố nhân nơi nào? Một bàn tay dày rộng hữu lực, đường nét rõ ràng, ngón tay thon dài tinh khiết nam tính, nhẹ nhàng đảo quanh chén rượu. Chén nhẵn nhụi sáng bóng, sứ men xanh thượng hảo hạng, lại mang tửu vị nồng đậm, càng tăng tinh khiết và thơm ngon. Thân hình lười biếng, tà dựa vào lan can, hồ nước bên kia, nước xanh dập dờn. Vài phần suy sút, vài phần tuấn lãng, vài phần ….. khiến kẻ khác tâm động. Mỹ nhân ở phía trước, nhưng ánh mắt hắn vẫn thản nhiên thảnh thơi, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, phảng phất chén rượu này mới chính là tình nhân của hắn. Tạ Thu Thủy vừa đánh đàn, vừa ghen tị nhìn chén rượu trong tay hắn. Nàng hận không thể biến thành chén rượu kia. “Phốc phốc……” Một con cá đột nhiên nhảy lên khỏi mặt hồ, suy nghĩ phiêu du đến tận đâu đâu bỗng nhiên bị cắt đứt, Dịch Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt. “Thu Thủy, ta chuộc thân cho nàng, được không?” Tiếng đàn đột ngưng. “Công tử lại nói đùa……” “Ta nói thật. Thu Thủy các cho dù thanh nhã, rốt cuộc cũng là chốn mua vui, thật sự không thích hợp với nàng.” Dịch Thần thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói. “Sao đột nhiên công tử lại nhắc tới chuyện này…..” “Không còn cách nào khác, thật sự là bởi vì ta bộ dạng rất anh tuấn, nơi nơi bị nữ nhân theo đuổi, nếu không nhanh chóng chọn ra một người, chỉ sợ ta sẽ mệt chết mất.” Dịch Thần sờ sờ mũi, cười nói. “Công tử sao phải tự làm khổ mình như vậy? Bằng vào điều kiện của công tử, muốn có loại nữ tử nào không có? Cần gì phải chấp nhất với thiếp?” “Nàng ra sức khước từ như vậy quả thực làm bị thương lòng tự trọng của ta a!” Dịch Thần cười nói. “Công tử nếu muốn lấy Thu Thủy để quên người trong lòng kia, chỉ sợ sẽ vô ích.” Tạ Thu Thủy đột nhiên buồn bã nói. Lời vừa nói ra, trong lòng nàng lập tức cả kinh, liền biết nói sai rồi. Quả nhiên, trên Thu Thủy các phảng phất mây đen áp đỉnh, dương quang sáng lạn nhanh chóng tản mác khỏi cặp mắt của nam tử, còn lại chỉ là tầng tầng ưu thương. Dường như có gì đó là cực điểm trong lòng hắn đã bị chạm tới. Chỉ cần chạm đến cực điểm này, cả người hắn sẽ không bình thường. “Thu Thủy đã nói sai rồi?” Tạ Thu Thủy bất an nhìn khuôn mặt nhanh chóng nhợt nhạt của hắn. “Không có, nàng nói rất đúng.” Có sai, chỉ là chính hắn. Ánh mắt thản nhiên miết ra ven hồ phía xa xa. Trời quang nắng đẹp, lại là một mùa hạ nữa đã đến. Thật nhanh a… Một bóng người vội vàng quay đi, một khuôn mặt xa lạ, biểu tình lạnh lùng đờ đẫn, cúi đầu, rảo bước… Như xa mà gần, đi qua bên bờ hồ, lại từ gần mà xa, dần dần biến mất. Tựa như người kia ở mấy năm trước, liền cứ như vậy đã đi xa thật xa, không còn trở về. Chỉ cần không chào hỏi, mỗi người, đều có thể một kẻ xa lạ đi qua bên đời mình. Ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, khí huyết cuồn cuộn, hắn không khỏi ho nhẹ ra tiếng. “Làm sao vậy? Công tử?” Tạ Thu Thủy quan tâm dò hỏi. “Không có việc gì, vừa rồi có một bóng người, nhìn qua rất giống một cố nhân của ta.” Dịch Thần bình tĩnh thần, lại nhìn ra phía bờ hồ, chỉ thấy một mảnh nước gợn, làm sao còn có nửa phần thân ảnh tựa như quen thuộc? Nhất định là hoa mắt, người kia, hẳn là vĩnh viễn cũng sẽ không lại xuất hiện . Thản nhiên cười khổ, lại nhẹ hớp một ngụm rượu. “Công tử, đừng uống nữa, rượu đối với miệng vết thương không tốt.” “Không ngờ vẫn bị nàng nhận ra .” Dịch Thần cười nói. Tạ Thu Thủy sâu kín thở dài, đi đến trước mặt hắn, đột nhiên vươn tay cởi vạt áo hắn. Nàng làm thật vô cùng tự nhiên, trên thực tế, loại chuyện này, nàng đã nhìn quen. Người nam nhân thường xuyên qua lại vô tung này, khi đến luôn mang theo một thân thương tích, vết máu loang lổ, không phải là của chính hắn thì là của người khác. Nhưng phía dưới vạt áo, một mảnh da thịt trần trụi trát dày đặc vết thương mới sẹo cũ, vẫn khiến nàng thật không khỏi kinh người hít sâu. Vết thương mới ở phía ngực phải, gần xương quai xanh, chỉ dùng băng vải băng bó qua loa, máu ẩn ẩn chảy ra, đã ngưng kết thành khối. “Công tử tội gì đạp hư chính mình như thế?” Nước mắt mỹ nhân trong suốt như châu ngọc. “Đừng khóc đừng khóc, nếu làm cho Liễu ma ma biết ta làm nàng khóc, nhất định ta sẽ bị nàng mắng thật sự thảm, không bao giờ … nữa để cho ta tới Thu Thủy các .” Dịch Thần mĩm cười an ủi, lại không dám nói kỳ thật một chưởng phía sau lưng hắn kia mới là thực là trọng thương trí mạng . “Để làm chi khóc thành cái dạng này? Ta còn chưa có chết đâu! Nén bi thương nén bi thương a!” Vươn tay thay nàng lau nước mắt, nụ cười của Dịch Thần vẫn lạnh nhạt như cũ. Trên người hắn còn đang không ngừng đổ máu, xem ra cũng không chỉ là đổ mồ hôi mà thôi. Hắn đích xác đã muốn đau đến bắt đầu cả người ứa mồ hôi lạnh, nhưng thoạt nhìn hắn lại tưởng những vết thương đó không hề nằm ở trên người hắn. “Đều bị thương thành cái dạng này, công tử còn có tâm tư nói giỡn.” Tạ Thu Thủy vừa nhẹ nhàng khóc nức nở, vừa lấy băng vải, thay hắn thượng dược, băng bó. Hai người tựa thật sự gần, từ xa nhìn lại, tựa như một đôi tình nhân nùng tình mật ý cùng nhau dựa sát. Một người kiệt lực nhịn đau, một người chuyên tâm băng bó. Ai cũng không phát giác, một bóng xám từ trên đỉnh Thu Thủy các lặng yên ly khai. Phong quá vô ngân*, người đi vô ảnh. (* Gió thổi qua không để lại dấu vết) “Kiếm pháp của công tử hiện giờ đã là võ lâm đệ nhất, là ai có này năng lực khiến chàng bị thương?” “Nhất thời sơ ý, lại nóng vội đi gặp một người, cho nên liền thành ra như vậy.” “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, công tử còn không quên được nàng?” Tạ Thu Thủy hỏi. Nàng luôn luôn là một nữ nhân thông minh, mà một nữ nhân thông minh nên biết khi nào thì nên hỏi một chút vấn đề, khi nào thì không nên hỏi. Nhưng hôm nay, nàng thật sự nhịn không được truy vấn hắn. “Công tử chẳng lẽ liền thích nàng đến như vậy?” “Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái đâu!” Dịch Thần cười nói: “Như thế nào sẽ thích một kẻ giống như hắn vậy, lạnh lùng muốn chết, tuyệt không đáng yêu, tính tình phá hư, miệng độc, lại quá mức quật cường.” “Nhưng mà ta cùng hắn đã từng đồng sinh cộng tử, hắn tuy lạnh lùng, dường như cái gì cũng không cần để ý, nhưng kỳ thật lại rất cẩn thận. Hắn biết ta thích ăn cá, ở nơi đó, lúc đó, hắn luôn không rên một tiếng mà đem cá nướng chín, sau đó lại ngồi rút từng cái xương một, rút đến sạch sẽ, tuy rằng khi đối mặt với ta vẻ mặt hắn luôn đông cứng, dường như rất không tình nguyện vì ta mà làm việc gì, nhưng mà ta biết, hắn chính là một người không được tự nhiên như vậy……” Tạ Thu Thủy kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy hắn cười đến thực ôn nhu, lại thực đau thương. “Vậy….. hiện giờ nàng ở nơi nào?” “Hắn….. Đã chết.” Đã chết, thật sự đã chết. Ngay cả khi không thể chấp nhận, sự thật cũng vẫn là sự thật! Mỗi đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn lại một lần một lần không ngừng nhắc nhở mình….. Người kia, ba năm trước đây đã chết . Một đống tro tàn, mấy cái tiêu cốt….. Y đã chết! “A!” Tạ Thu Thủy không khỏi thất thanh kinh hô. “Bất quá hắn chết hay sống đều không sao cả, hắn ở đây…..” Dịch Thần mỉm cười chỉ chỉ vào trái tim, “Hắn vẫn luôn ở trong này, ta sẽ vĩnh viễn gìn giữ hắn….. Nên cho dù không nhìn thấy hắn, trong lòng cũng vẫn thực vui vẻ.” Tạ Thu Thủy thở dài: “Sớm biết công tử đa tình, lại không nghĩ rằng chàng đúng là một người si tình như thế.” “Trên đời này, có người có thể yêu rất nhiều người, nhưng cũng có người, lại chỉ có thể yêu một người.” Dịch Thần tươi cười có chút lấn át cả ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài. “Bất quá chỉ sợ đây là một vụ mua bán duy nhất ta làm mà thâm hụt tiền vốn. ” (* Ý ảnh nói cái vụ ảnh cất công chăn dắt người ta để rồi người ta quay ngược lại ăn ảnh sạch bách!) Đôi mắt sáng ngời, thần thái bốn phía, Tạ Thu Thủy nhìn hắn thật sâu, sau một lúc lâu lại không thể nói gì. “Tiểu thư, Mộ Dung công tử đâu?” Tỳ nữ nâng điểm tâm, nước trà vội vàng đi vào trong Thu Thủy các, chung quanh rất rộng, lại chỉ thấy một mình Tạ Thu Thủy dựa vào lan can trông về phía xa. “Hắn đi gặp một người .” Tạ Thu Thủy thản nhiên nói, vô hạn phiền muộn. “Mộ Dung công tử thật vất vả mới đến một lần, tiểu thư sao không giữ hắn lại?” Tiểu tỳ nói. “Cho dù lưu lại người của hắn, cũng lưu không được tâm của hắn, lại có gì dùng?” Tạ Thu Thủy thở dài, đi về bên bàn cầm*, thuận tay khẽ gảy. (* bàn đặt cây đàn) Tiếng đàn thánh thót, tri âm tri kỷ.