Mọi chuyện tiếp theo đều diễn ra rất thuận lợi, ngay khi mọi người cho rằng thắng lợi đã thuộc về Nam Cung Vọng thì một chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh…
“Khoan đã!”
Tất cả mọi người đều nhìn theo thanh âm phát ra, liền nhìn thấy một gã thư sinh gầy yếu. Người này ánh mắt đờ đẫn không có tinh quang, bước đi yếu ớt. Người như thế chỉ có thể là người hoàn toàn không có võ công hoặc là võ công đã mất hết!
Nhưng tên thư sinh này tuyệt đối không phải loại người thuộc về vế sau, từ thần sắc trên mặt hắn, Mạc Phi Ly phát hiện hắn không chỉ không có võ công mà bản thân còn mang trọng bệnh!
“Chờ một chút”. Thư sinh đẩy người hầu đang nâng hắn ra, tự mình bước từng bước đi về phía Dương Tử Điệp: “Điệp nhi…Điệp nhi! Nàng vẫn không chịu nhìn ta sao?”
“Này! Tên nghèo kiết hủ lậu kia, ngươi là ai? Phi Long bảo của chúng ta há là nơi để ngươi tới diễu võ giương oai?”
“Điệp nhi! Điệp nhi! Ta là Chu Văn Kiệt, là Văn Kiệt của nàng a!” Thư sinh tự xưng là Chu Văn Kiệt kia không để ý đến thị vệ của Phi Long bảo ngăn cản, ra sức chạy về phía Dương Tử Điệp.
“Ta, không biết hắn”. Lời nói vô tình cực kỳ đả thương lòng người.
“Điệp nhi, nàng quả nhiên là vô tình vô nghĩa, năm đó thề non hẹn biển hóa ra chỉ là mộng thôi sao? Ha ha ha…” Chu Văn Kiệt kích động điên cuồng cười to, thần thái bi phẫn: “Hảo, hảo! Ngươi đã vô tình như vậy thì đừng trách ta vô nghĩa, hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, ta muốn nói! Ngươi – Cố Thải Điệp, chính là vị hôn thê của Chu Văn Kiệt ta, căn bản không phải là Dương Tử Điệp gì đó”. ‘Phụt’, nói đến đó, Chu Văn Kiệt khí giận công tâm mà phun ra một búng máu.
Y lẳng lặng quan sát xung quanh, mọi người tại đây đối với chuyện này nghị luận xôn xao, phần lớn đều là muốn nhìn thấy Phi Long bảo bị mất mặt.
Dương Tử Điệp? Cố Thải Điệp? Xem ra trong chuyện này còn ẩn giấu một bí mật nào đó a…
Y ngẩng đầu nhìn về phía Dương bá bá, sắc mặt hắn bình tĩnh, giống như chuyện này căn bản không có quan hệ gì với hắn. Không quan hệ! Dương Tử Điệp này thật sự là nữ nhi của hắn sao, làm sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy? Trong lòng khẽ động, ánh mắt chuyển hướng về Dương Tử Điệp, sắc mặt của nàng tái nhợt nhưng vẫn cố gắng tự trấn định, nhẹ nhàng di chuyển kim châm trong tay.
Kim châm?! Chết tiệt! Thân ảnh Mạc Phi Ly chợt lóe lên, không đợi mọi người kịp phản ứng, thoáng cái đã đến trước mặt Chu Văn Kiệt, đánh rơi kim châm sắp đâm vào người hắn.
Dời mắt nhìn về phía ba cây kim châm, y không khỏi cảm khái, lòng dạ thật độc ác a, tẩm ‘Hạc Đỉnh Hồng’ lên ba cây kim châm, đối với một thư sinh không có chút võ công lại có thể hạ độc thủ nặng như vậy… Dương Tử Điệp này, thật sự không đơn giản.
Y như có như không liếc mắt nhìn Dương Tử Điệp một cái, rồi không để ý tới nàng nữa, xoay người kéo tay Chu Văn Kiệt lên xem mạch.
“Ngươi chỉ là do tâm bệnh mà thành, không có gì đáng ngại. Từ nay về sau phải cố gắng tu thân dưỡng tính”. Dứt lời liền nhìn thấy mọi người như dại ra nhìn chằm chằm mình. Vì vậy, y thản nhiên nở một nụ cười mị hoặc đến nghiêng nước nghiêng thành.
“Khụ” Dương Ti Thành hoàn hồn đầu tiên, lúng túng ho khan một tiếng, đem mọi người quay về với hiện thực.
“Tạ ơn tiên sinh! Công tử đi thôi, lão phu nhân vẫn còn đang ở nhà chờ người…” Gia đinh của Chu gia tiến lên đỡ lấy Chu Văn Kiệt còn đang thở dốc, bóng lưng tiêu điều ly khai.
“Phi Ly ca ca ∼∼” Theo thanh âm nhìn lại, một cái bóng xanh biếc hướng Mạc Phi Ly lao tới.
Y vội vàng ôm bóng xanh đó vào ngực, thần tình ôn nhu: “Tiểu Duyến…” Ai, nha đầu này, sao vẫn còn nghịch ngợm như vậy.
“A! Ra là Mạc huynh. Hắc, hắc, mới vừa rồi còn đoán là ai…” Đẹp như thế…
“Nam Cung huynh, biệt lai vô dạng?”
“Mộ huynh, Nhạc huynh. Các ngươi cũng tới sao? Sao ta lại không nhìn thấy?” Nam Cung Vọng thần tình kinh hỉ.
“Ha hả, ngươi lo ngắm mỹ nhân tới ngây người ∼∼ đương nhiên không thể phát hiện bọn ta rồi ∼”. Mộ Phù Dao cười tà trêu chọc.
“A, ha ha…” Nào có a, mặc dù là mỹ nhân, đáng tiếc lại là nam…
Hứng thú nhìn bọn họ mắt qua mày lại, y đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Duyến. Sau đó buông nàng ra, hướng về phía Dương Ti Thành khẽ gật đầu. Dương Ti Thành tiếp nhận được ánh mắt của y, lập tức cất cao giọng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, đại hội luận võ hôm nay đã kết thúc. Nếu Nam Cung thiếu hiệp đã giành được chiến thắng, như vậy ta đề cử Nam Cung thiếu hiệp làm võ lâm minh chủ, các vị có ý kiến gì không?”
“Không ý kiến!”, “Không ý kiến!”…
“Hảo! Nếu các vị đã nể mặt Dương mỗ như vậy, Phi Long bảo ta mạn phép làm chủ, các vị tạm thời nghỉ ngơi cho đến ngày cử hành đại lễ kế nhiệm tân minh chủ. Ta sẽ an bài nơi nghỉ ngơi cho các vị, mời!” Nói xong liền dẫn mọi người tiến vào Phi Long bảo.
Bị Tiểu Duyên lôi kéo, Mạc Phi Ly cũng không quên ánh mắt sau cùng của Dương Tử Điệp, oán độc như vậy… Xem ra, có một âm mưu nào đó đang lặng lẽ hình thành?
>> Hết đệ lục chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT