Mọi việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Nhân Yêu Hắc Phi Yên phi thân đi mất, thân pháp thực quái dị, khinh công rất cao cường khiến cho Vệ Thiên Tường lưu ý nhìn theo cũng không biết hắn đi về phía nào.
Vệ Thiên Tường kinh ngạc ngây người một lúc đoạn quay lại hỏi Vạn Vũ Xương :
- Vạn lão ca, hắn vừa nói gì thế?
Vạn Vũ Xương chau đôi mày lưỡi kiếm lắc đầu :
- Câu hắn vừa nói như thế là một lối ám hiệu của bọn hắc đạo trên chốn giang hồ. Tuy nhiên ngu huynh lăn lộn giang hồ đã lâu năm chưa từng nghe ai nói thế bao giờ.
Vạn Vũ Sinh tỏ vẻ nghi hoặc hỏi :
- Đại ca! Tại sao tên ma đầu đó bỗng bỏ đi như vậy?
Vạn Vũ Xương lại lắc đầu :
- Cái đó ngu huynh cũng không sao đoán hiểu được. Nhưng xem tình thế vừa rồi, hắn có vẻ kiêng kỵ Vệ lão đệ.
Trầm ngâm một lát, Vạn Vũ Xương nói tiếp :
- Tên ma đầu đó hai lần xuất sơn, công lực cao cường đến mức thật không địch nổi hắn. Vậy mà với Vệ lão đệ thì hắn kinh hoàng bỏ chạy, thật quá sức tưởng tượng. Dẫu sao việc xảy ra hôm nay tự nhiên sẽ có người phái Côn Luân tìm hắn trả mối nhục sư môn. Anh em chúng ta đến Bạch Thủy sơn trang nếu thấy có người phái Côn Luân đến đó, ta hãy thông báo việc này cho họ biết để sớm chuẩn bị thì hơn.
Ba người liền lên ngựa, thẳng tiến về phía hồ Bà Dương để đến Bạch Thủy sơn trang.
Trên đường, Vệ Thiên Tường trò chuyện với hai anh em họ Vạn hết sức thân mật, mối tình cảm của đôi bên càng thắm thiết.
Vào khoảng chiều ngày thứ hai, gần tới Bạch Thủy sơn trang, ba người đã trông thấy toán gia đinh của sơn trang đang đứng chờ sẵn ở bên đường để đón tiếp và chỉ đường cho các võ lâm anh hùng y hẹn đến sơn trang.
Một mặt gia đinh tiếp đón, một mặt cho người đi ngựa chạy về sơn trang cấp báo.
Lúc bọn Vạn Vũ Xương đến gần cổng sơn trang, từ phía trong sơn trang bỗng có hai người tiến ra ngênh đón.
Người đi đầu là một trung niên hảo hán, tuổi tác ba mươi lăm hay ba mươi sáu, diện mạo khôi ngô. Tuy mặc trường bào như thư sinh nhưng có khí độ hiên ngang, bộ vũ vững chắc chứng tỏ là một tay võ công cao cường.
Người đi sau nhiều tuổi hơn, lối bốn mươi chín haynăm mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, võ công cũng thuộc vào loại khá.
Người đi trước vừa trông thấy Điểm Thương song ưng vội vã tiến lên chắp tay chào :
- Vạn đại ca, Vạn nhị ca, hai vị chẳng quản xa xôi, nghĩ tình tiên huynh đến đây trợ giúp, tiểu đệ thật vạn phần cảm kích.
Vạn Vũ Xương vội đáp lễ và cất tiếng cười nói :
- Hoa Sơn, Điểm Thương hai phái như một nhà, Lưu nhị ca sao lại nói những câu khách sáo đó?
Đoạn Vạn Vũ Xương quay lại giới thiệu với Vệ Thiên Tường.
Nguyên người vừa chào hỏi đó chính là em ruột Lưu Kiến Thụ, tức là Lưu Gia Thụ, Đệ nhị trang chủ của Bạch Thủy sơn trang.
Người đứng sau là Tổng quản của sơn trang, năm xưa là một tay chân đắc lực của Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ, tên gọi Phích Lịch Đao Lưu Bật.
Lưu Gia Thụ và Lưu Bật thấy Vạn Vũ Xương giới thiệu Vệ Thiên Tường là bạn, lại cùng Điểm Thương song ưng đến một lượt nên vội nói mấy câu khách sáo, rồi mời cả ba vào trong trang, coi Vệ Thiên Tường như khách.
Chủ nhân dẫn đường đưa bọn Vạn Vũ Xương và Vệ Thiên Tường xuyên qua một cái sân rộng lớn đến một dãy hành lang. Sau cùng mới đến một khách sảnh đẹp đẽ ở phía đông.
Tòa khách sảnh có cả thảy ba gian liền nhau, xung quanh là vườn hoa. Các cành hoa mọc ngay bên cạnh cửa sổ nên trông thật trang nhã.
Lúc bọn Vạn Vũ Xương theo chủ nhân đến khách sảnh thì ở bên trong đã thấy bốn năm người đang đàm luận, tiếng cười nói vọng ra rất vui vẻ.
Chủ nhân đưa ba người khách mới bước vào trong khách sảnh, lập tức mọi người đứng lên chào hỏi, hầu hết đều là những người có quen biết với anh em Điểm Thương song ưng.
Vạn Vũ Sinh và Vạn Vũ Xương khiêm tốn hoàn lễ từng vị khách có mặt mà hai người đều nhận biết là những tay có danh tiếng ở trong võ lâm.
Chủ nhân Lưu Gia Thụ liền đưa Vệ Thiên Tường đi giới thiệu với từng người một.
Đứng đầu các vị khách là một vị hòa thượng nét mặt từ bi, thân mặc áo cà sa. Đó chính là Trí Năng thiền sư, giám viện Đạt Ma viện ở trên chùa Thiếu Lâm.
Kế đó là một ông già mặt mũi hồng hào, có thân hình cao lớn. Đó chính là một nhân vật cao cấp của phái Võ Đang, tên gọi là Thái Cực Quyền Tôn Hạo Nam. Đứng sau vị này là một vị thanh niên tuổi trạc hai mươi lăm hay hai mươi sáu. Đó chính là con trai của Tôn Hạo Nam, tên gọi Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Hạo Chính.
Một vị khác mặc đạo tràng, tuổi trạc ngũ tuần. Vị này chính là Mai Hoa đạo nhân, Chưởng môn phái Hoa Sơn.
Sau nữa đến một cặp thanh niên nam nữ là hai đệ tử của phái Côn Luân, tên gọi Vân Trung Hạc Tề Trường Tự và Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người an tọa, nguyên lúc đó mọi người đã nhận được tin Nhân Yêu Hắc Phi Yên ra tay bẻ gãy lá cờ Phi Phụng tiêu cục nên cùng nhau bàn tán huyên náo.
Nhân đó, anh em Điểm Thương song ưng lại đem tình hình việc vừa xảy ra do chính họ chứng kiến thuật lại một lượt rất tường tận. Mọi người nghe xong kinh hãi thất sắc.
Nhân Yêu Hắc Phi Yên lại xuất hiện giang hồ, võ công luyện tới mức thượng đẳng. Hắn ra công khiêu khích phái Côn Luân thì tất nhiên hắn sẽ tìm cách gây sự, phục thù với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang vì hai phái này năm xưa cũng có tham dự việc vây đánh triệt hạ tên ma đầu đó.
Nghe xong Trí Năng thiền sư nhắm mắt niệm Phật hiệu.
Mai Hoa đạo nhân khẽ chau mày nói :
- Giang hồ bấy lâu nay yên tĩnh, bây giờ lại bắt đầu nổi sóng gió.
Vệ Thiên Tường vì lần đầu gặp gỡ các hào kiệt võ lâm nên chỉ im lặng ngồi nghe chứ không nói gì.
Lát sau tráng đinh dọn xong tiệc, mời mọi người vào bàn ăn. Mọi người đều nhượng Trí Năng thiền sư và Thái Cực Quyền Tôn Hạo Nam ngồi ghế chủ toạ, còn những người khách chia nhau ra ngồi hai bên. Vệ Thiên Tường ngồi ngay kế bên Điểm Thương song ưng.
Chủ nhân Lưu Gia Thụ rót rượu mời. Trong lúc ăn uống, Lưu Gia Thụ thuật lại tình hình, lúc người anh là Lưu Kiến Thụ bị sát hại như thế nào cho mọi người nghe. Dĩ nhiên tình tiết câu chuyện giống như Vạn Vũ Xương đã thuật lại cho Vệ Thiên Tường nghe.
Lưu Gia Thụ nói rõ về hành tung của Thôi thị, vợ của Lưu Kiến Thụ. Thôi thị được Tuyết Sơn thần ni truyền tuyệt học, võ công rất cao, Lưu Gia Thụ tự xét mình không thể địch nổi y thị.
Bởi vậy họ Lưu nhờ đến chư vị anh hùng hào kiệt cùng các bậc tiền bối võ lâm đứng ra chủ trì công đạo, giúp đỡ một tay trong việc báo cừu, để người anh được ngậm cười nơi chín suối.
Vệ Thiên Tường thấy Lưu Gia Thụ có vẻ thành thật, lại nặng lòng báo thù cho anh, tình ruột thịt như vậy thật thắm thiết và cảm động. Bởi vậy chàng có cảm tình với Lưu Gia Thụ và tán thành ngay việc đó tuy không nói ra mồm.
Vả lại, chiếu theo luân lý đạo đức từ cổ chí kim, Thôi thị ra tay giết chồng như thế là phạm tội rất trầm trọng. Người em vì anh ra tay báo cừu là lẽ đương nhiên.
Mọi người nghe xong đều đồng ý cho rằng một việc thương luân bại lý như việc giết chồng quả là việc không thể dung tha, nên mọi người hứa sẽ giúp Lưu Gia Thụ báo thù cho anh.
Lưu Gia Thụ chắp tay cảm tạ mọi người.
Đang đàm luận bỗng nhiên có một tên tráng đinh từ bên ngoài chạy vào, đến bên Lưu Gia Thụ cúi đầu khẽ nói mấy câu.
Lưu Gia Thụ lộ vẻ mừng rỡ, vội vã đẩy ghế đứng lên đi ngay ra ngoài.
Chỉ một lát sau Lưu Gia Thụ trở lại đại sảnh, cung cung kính kính theo hầu một chàng hán tử, mày rậm mắt sâu, da vàng như nghệ, lưng đeo trường kiếm từ bên ngoài bước vào.
Mọi người ở bàn tiệc đều đứng cả lên.
Chàng hán tử liền cùng Trí Năng thiền sư, Tôn Hạo Nam, Mai Hoa đạo nhân chắp tay chào hỏi, có vẻ như quen biết nhau từ trước.
Mấy tên tráng đinh vội vã đặt một chiếc ghế không bên cạnh Trí Năng thiền sư. Chàng nọ ngang nhiên ngồi vào đó, nét mặt khinh khỉnh tự đắc.
Lưu Gia Thụ vội giới thiệu chàng hán tử mới đến với mọi người.
Nguyên lai chàng này chính là môn nhân (đệ tử) của Viện trưởng lão tại Hành Sơn, tên gọi Kim Diện Nhị Lang Đỗ Chấn Vũ.
Viện trưởng lão địa vị trên chốn giang hồ cực cao, cho nên từ xưa đến nay các nhân vật giang hồ đều có ý kính nể.
Cũng vì thế Kim Diện Nhị Lang dần dần trở thành một con người kiêu ngạo, coi đời bằng nửa con mắt.
Sau khi Lưu Gia Thụ lần lượt giới thiệu tên tuổi từng người, Kim Diện Nhị Lang Đỗ Chấn Vũ chỉ liếc nhìn qua một lượt, miễn cưỡng gật đầu đáp lễ.
Trước thái độ ngạo mạn khinh người đó Điểm Thương song ưng và anh em Vân Trung Hạc, đệ tử Côn Luân bất giác biến sắc, trừng mắt nhìn lại.
Nhận thấy nét mặt mọi người đều khác, Lưu Gia Thụ hiểu ngay nguyên nhân, trong lòng kinh hoảng, vội đứng lên rót rượu để tiêu giải ngay thế gay cấn và cười nói :
- Đỗ đại hiệp vì việc của tiên huynh, chẳng quản khó nhọc, đến đây như thế này, tiểu đệ thật vạn phần cảm kích.
Kim Diện Nhị Lang giọng lạnh lùng đáp :
- Mai Hoa đạo hữu có thiếp đưa mời, đệ có lý nào lại không đến. Không biết con ác phụ đó hiện giờ ở chỗ nào? Lưu nhị ca đến thăm hỏi nơi trú ngụ của nó rõ ràng chưa?
Lưu Gia Thụ đáp :
- Dạ, tôi đã dò hỏi kỹ càng rồi. Hai mẹ con Thôi thị hiện trú ẩn trong một căn nhà lá ở chân núi Hoài Ngọc gần đây.
Kim Diện Nhị Lang đưa mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt nói :
- Nếu quả thật Lưu nhị ca dò biết được chỗ ở của chúng và thấy đủ người đối phó rồi thì ngày mai chúng ta có thể tiến đến đó. Hi hi, kỳ thực dù cho Tuyết Sơn lão ni có dạy được cho chúng vài môn mèo cào chó cắn gì đó, ta cũng chẳng coi chúng vào đâu hết.
Giọng Kim Diện Nhị Lang mỗi lúc một thêm ngông cuồng, như thể dưới mắt ychẳng còn ai nữa.
Lưu Gia Thụ vội nói :
- Tiểu đệ hết lòng nhờ cậy Đỗ đại hiệp cùng nhị vị Vạn lão ca, tam vị đã chiếu cố giá lâm, như vậy là thừa sức đối phó với nghiệt phụ. Lại thêm Vệ thiếu hiệp vì nghĩa tương trợ, còn lo gì thiếu người. Đêm nay kính mời quý vị tạm nghỉ tại tệ trang, rồi sáng sớm ngày mai đệ xin lãnh đạo, đưa quý vị đến nơi nghiệt phụ trú ẩn. Chẳng hay Trí Năng sư phụ và Tôn lão tiền bối ý kiến như thế nào?
Trí Năng thiền sư hai tay chắp trước ngực nói :
- Bần tăng là kẻ xuất gia, lấy từ bi làm gốc nên thật lòng chỉ muốn hóa giải mối oan nghiệt này. Lưu thí chủ, việc lệnh huynh bị ám hại, xét thương thế giống hệt vết thương của môn hạ Tăng Đồ là Hoa Sam Khách Mao Kính, đã đành môn thần công “Chu Sa chỉ” trong khắp thiên hạ chỉ có một mình Tuyết Sơn thần ni luyện được tuyệt kỹ đó và người duy nhất được thần ni truyền thụ thần công là lệnh tẩu, vợ của lệnh huynh, nhưng chỉ lấy một điểm đó để quyết đoán rằng lệnh tẩu là thủ phạm ám hại chồng thì bần tăng sợ rằng chứng cứ vẫn chưa đủ. Theo ý bần tăng, ngày mai chúng ta chưa đến Hoài Ngọc sơn vội, mà hãy phái người đem thư đến, yêu cầu Thôi thị hãy ra mắt mọi người, đứng trước công chúng giải thích ngộ hội. Nếu Thôi thị quả là hung thủ tất không giấu nổi chư vị anh hùng. Nhược bằng oan uổng, Thôi thị sẽ có dịp trình bày trắng đen một lượt, như vậy tránh khỏi những sai lầm đáng tiếc. Chẳng hay chư vị nghĩ thế nào?
Thái Cực Quyền Tôn Hạo Nam gật đầu nói :
- Ý kiến cao minh của đại sư lão phu rất đồng tình. Nếu Thôi thị không giải thích được minh bạch, hay không đưa ra chứng cớ rõ ràng, lúc đó chúng ta hỏi tội sát phu của y cũng không muộn.
Mai Hoa đạo nhân khẽ lắc đầu :
- Năm xưa sư đệ (chỉ Lưu Kiến Thụ) bị sát hại thảm tử, bần đạo trong mười năm nay đã ra công truy cứu dò la, rốt cục vẫn không biết hung thủ là kẻ nào. Nhưng xét nghĩ Chu Sa chỉ là tuyệt nghệ của phái Tuyết Sơn, trừ Thôi thị được Tuyết Sơn thần ni chân truyền, còn khắp trong thiên hạ không thấy có một người thứ hai nào được biết môn võ công đó cả. Huống hồ sau khi tệ sư đệ bị ám hại, Thôi thị đem con gái bỏ nhà ra đi. Nếu y thị không có điều gì hổ thẹn đối với lương tâm, tại sao y thị lại bỏ nhà ra đi như vậy? Bởi thế bần đạo thiết nghĩ, Thôi thị chính là kẻ thí phu hung thủ, không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên hai vị tiền bối nhận thấy nên thông báo cho y thị trước, để y thị đến trước mặt mọi người giải thích sự việc, thì đó cũng là việc nên làm... Tam sư đệ, sư đệ nên đúng theo lời hai vị tiền bối mà thi hành.
Lưu Gia Thụ có vẻ bất mãn, nhưng cũng cúi đầu miễn cưỡng lãnh ý.
Tiệc tan, Lục tổng quản dẫn mọi người về các phòng riêng an nghỉ.
Điểm Thương song ưng Vạn Vũ Xương và Vạn Vũ Sinh, Vệ Thiên Tường, Vân Trung Hạc Tề Trường Tự cùng Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân, tất cả năm người được mời về mấy căn phòng phía đông nên họ được ở liền nhau. Vì trời còn chưa tối nên quây quần nói chuyện với nhau.
Vạn Vũ Sinh nói :
- Thật không ngờ một tên Kim Diện Nhị Lang đường đường là môn hạ Hành Sơn lại ăn nói ngông cuồng ngạo mạn như vậy.
Vạn Vũ Xương vội gạt đi :
- Nhị đệ, các đại môn phái giống như anh em một nhà, tại sao nhị đệ lại ăn nói như thế?
Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân vốn là một bậc nữ hiệp liền nhăn mặt nói :
- Vạn nhị ca nói rất đúng, tên cuồng ngạo khinh người đó chẳng qua được Viện trưởng lão sủng ái, mọi người đều kiêng nể vị tiền bối ở Hành Sơn, chứ thật ra có ai coi Kim Diện Nhị Lang đó vào đâu.
Vạn Vũ Xương biết Tống Thu Vân ngoại hiệu là Chưởng Thượng Châu, tức có ý nghĩa là hạt minh châu trên tay phái Côn Luân, thường ngày được sư phụ của nàng là Càn Nguyên Tử rất quý mến nuông chiều, tính tình nàng rất nóng nảy, cương trực. Vạn Vũ Xương lịch duyệt giang hồ, thấy Tống Thu Vân to tiếng sợ Kim Diện Nhị Lang ở phòng bên kia nghe tiếng, gây thành chuyện bất hòa đáng tiếc nên chàng vội lảng sang chuyện khác, đem những câu chuyện khác đàm luận một hồi.
Lúc đó Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Chính cũng sang phòng bên này nói chuyện. Tất cả mọi người, trừ Vạn Vũ Xương đã đứng tuổi, còn đều là những bạn trẻ nên câu chuyện luận bàn có vẻ thân thiết và dễ dàng hơn.
Vệ Thiên Tường tuy đeo chiếc mặt nạ da người, sắc mặt vàng song tính tình chàng hòa dịu, cử chỉ thanh nhã nên anh em Vân Trung Hạc cùng mấy người trẻ tuổi khác nói chuyện với chàng rất tâm đầu ý hiệp.
Vệ Thiên Tường mới gia nhập giang hồ lần đầu, được dịp kết bạn với các đệ tử môn hạ của chính phái, nên trong lòng rất cao hứng.
Mọi người nói chuyện đến khuya mới chia tay, ai nấy về phòng an nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, bọn tráng đinh đã sắp sẵn mấy con ngựa, Lưu Gia Thụ liền mời toàn thể lên đường.
Nguyên Bạch Thủy sơn trang còn một trang viện nữa ở phía tây, gần Hoài Ngọc sơn nên Lưu Gia Thụ mời mọi người đến đó để đưa thư mời Thôi thị đến nói chuyện. Hoặc giả Thôi thị khước từ không đến thì Lưu Gia Thụ đã có chủ ý sẵn, muốn các vị hào kiệt ở gần ngay đó để tiện bề truy nã kẻ giết chồng.
Mai Hoa đạo nhân cùng Lưu Gia Thụ bồi tiếp hai vị tiền bối là Trí Năng thiền sư và Thái Cực Quyền Tôn Hạo Nam đi trước còn mấy người trẻ tuổi đi phía sau.
Dọc đường bọn Vệ Thiên Tường, Điểm Thương song ưng cùng hai vị sư huynh muội Vân Trung Hạc chuyện trò vui vẻ rất thân thiết, nhưng tuyệt nhiên không ai nói chuyện với Kim Diện Nhị Lang.
Trong khi ấy Kim Diện Nhị Lang vẫn giữ thái độ kiêu ngạo khinh khỉnh, như thể coi mọi người xung quanh toàn là hạng hèn kém không thèm trò chuyện.
Vào khoảng chiều, mọi người đều đến khu trang viện mới, cách Hoài Ngọc sơn chỉ độ vài dặm.
Nơi đây Lục tổng quản đã cho gia đinh đến thu dọn và chuẩn bị các phòng nghỉ cho các vị khách, nên khi mọi người tới nơi, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, các phòng đều được quét dọn tinh tươm để các vị khách nghỉ ngơi.
Lưu Gia Thụ đã thảo xong một lá thư mời, dưới có ký tên Mai Hoa đạo nhân, Trí Năng thiền sư và Thái Cực Quyền Tôn Hạo Nam, đại ý mời Thôi thị đến hội đàm.
Tối lại, Lục tổng quản thân hành đem lá thư đến mời Thôi thị.
Vệ Thiên Tường và Điểm Thương song ưng, lão nhị Vạn Vũ Sinh tâm đầu ý hợp, hai người đã toan tính từ trước, nên chiều hôm đó giả bộ đi chơi bên ngoài, chờ lúc Lục tổng quản đem thư ra đi, hai người lén đi theo phía sau.
Đi được một lúc thì đến chân núi Hoài Ngọc, Phích Lịch Đao Lục Bật đến trước mấy căn nhà lá ở dưới chân núi, xuống ngưa tiến thẳng vào đó.
Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh đứng nấp ở trong rừng cây phía xa quan sát tình hình, thấy Phích Lịch Đao Lục Bật tiến vào căn nhà lá.
Khoảng độ một tuần trà sau, cánh cửa căn nhà hé mở, một ánh đèn dầu le lói chiếu ra.
Đoạn có một thiếu phụ trạc tứ tuần, tiễn đưa Phích Lịch Đao Lục Bật ra ngoài.
Thiếu phụ ra trước cửa nói :
- Xin Lục tổng quản về thưa lại với Mai Hoa đạo nhân rằng sáng mai tiện thiếp sẽ y hẹn tới phó hội.
Phích Lịch Đao Lục Bật khẽ đáp một tiếng, giọng hết sức lạnh lùng lãnh đạm. đoạn quay ngựa về đường cũ. Trong chớp mắt tiếng vó ngựa xa dần rồi mất hẳn.
Vệ Thiên Tường vỗ vai Vạn Vũ Sinh khẽ nói :
- Vạn nhị ca, chúng ta mau lại xem sao.
Hai người biết đối phương là truyền nhân của Tuyết Sơn thần ni, võ công cực cao nên không dám khinh thường, hết sức thận trọng tiến về mấy căn nhà đó.
Sau khi Lục tổng quản ra về, thiếu phụ thở dài một tiếng rồi quay vào căn nhà lá đóng cửa lại.
Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh khẽ đến nấp tại một bụi cây rậm rạp gần bên căn nhà. Chợt nghe từ bên trong nhà có giọng nói trong trẻo lảnh lót của một thiếu nữ vang lên :
- Má, vị Lục tổng quản đó là ai thế? Ông ta tuân lệnh Mai Hoa đạo nhân đến đây có việc gì? Má hẹn người ta ngày mai lại phó hội để làm chi hả má?
Giọng nói trong trẻo như tiếng đàn, vang lên giữa đêm tối tịch mịch nghe thật rõ ràng. Thiếu nữ hỏi liền mẹ mấy câu, giọng hết sức lo âu quan thiết, nhưng không thấy người mẹ trả lời.
Ở bên ngoài, Vạn Vũ Sinh đưa tay ra hiệu, đoạn nhẹ nhàng lẻn đến bụi tre sát cạnh nhà.
Vệ Thiên Tường trống ngực đánh thình thình, hồi hộp hết sức. Đây là lần đầu tiên chàng đang đêm đi do thám việc người, nên không khỏi kinh hoàng lo sợ người phát giác được.
Trái lại Vạn Vũ Sinh đã từng trải giang hồ quen với những cuộc dạ hành ban đêm nên mạnh bạo tiến gần đối phương mà không sợ chi hết.
Cũng nhờ Vạn Vũ Sinh dẫn đầu như vậy nên Vệ Thiên Tường cũng can đảm hơn tí chút, liền rón rén bước theo Vạn Vũ Sinh đến nấp bên một bụi tre.
Gần bụi tre đó là bên hông căn nhà lá và ánh sáng đèn dầu từ bên trong nhà le lói chiếu qua một cánh cửa sổ mở rộng.
Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh không kiềm chế được tò mò, lần bước tới gần cứa sổ để nhìn vào bên trong.
Nhưng chưa đến bên cửa sổ, từ trong nhà một tiếng a đột nhiên vọng ra.
Tiếng a đầy vẻ kinh dị là do người thiếu nữ thốt lên, khiến Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh hoảng hốt lùi lại ngay một bước.
Nhưng bên trong, tiếng nói của thiếu nữ lại tiếp theo ngay :
- Má! Tại sao má lại khóc?
Bên ngoài Vạn Vũ Sinh và Vệ Thiên Tường cùng thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục nhẹ bước đến gần cửa sổ.
Hai người ngểnh cổ nhìn vào bên trong căn nhà lá hết sức đơn giản mộc mạc. Một thiếu phụ tuổi ngoài tứ tuần, mái tóc đã hoa râm đang ngồi trên chiếc giường gỗ, cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.
Đứng cạnh bên thiếu phụ là một cô gái tuổi chừng mười sáu mười bảy, tóc đen nhánh được kết thành hai chiếc đuôi sam trông thật ngây thơ kiều mị, mặc một bộ quần áo hoa gọn ghẽ.
Vì thiếu nữ quay lưng lại nên hai người nấp bên ngoài không trông rõ mặt nàng song thân hình nàng nhỏ nhắn, mềm mại, có vẻ thanh nhã hết sức.
- Má! Tại sao má lại khóc? Má!
Giọng thiếu nữ gần như hốt hoảng lo âu, bộc lộ mối tình mẫu tử thâm hậu thiết tha, nhưng không khỏi có vài điểm thơ ngây nũng nịu.
Vệ Thiên Tường đứng ngoài bất giác mỉm cười.
Thiếu phụ trong nhà thở dài não nuột, rồi bỗng ngẩng đầu nói :
- Vân Phụng con, con hãy nói cho mẹ nghe con họ gì?
Thiếu nữ tên Vân Phụng nghe hỏi một câu lạ lùng, bất ngờ như vậy, nàng ngạc nhiên khôn xiết :
- A... má... má... con... con... không phải họ Lăng sao?
Thiếu phụ gượng cười sầu thảm, đôi dòng lệ vẫn tuôn trào :
- Vân Phụng, con của mẹ, con chính là họ Lăng, điều đó không thể sai được.
Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh nấp bên ngoài, nghe đến đây thấy hết sức lạ lùng. Cô gái nhỏ đó rõ ràng là con của Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ, tại sao Thôi thị, tên thiếu phụ lại bảo nàng họ Lăng?
Thiếu nữ nghe mẹ nói vậy càng ngơ ngác không hiểu, vội vàng hỏi :
- Má, con họ Lăng là đúng, nhưng có liên can gì đến Mai Hoa đạo nhân phải cho người đến đây mời má?
Thiếu phụ thở dài :
- Liên quan nhiều lắm, Vân Phụng con, năm nay con bao nhiêu tuổi?
Cô gái ngúng nguẩy như hờn dỗi :
- Má, má hỏi chi lạ thế? Con chẳng phải mười bảy tuổi hay sao?
Thiếu phụ gật đầu cười đau đớn :
- Đúng rồi, con năm nay mười bảy tuổi. Việc này má ấp ủ trong lòng từ mười bảy năm nay, má đã định nói cho con biết từ lâu, nhưng... nhưng con chưa luyện xong võ công của sư tổ, má làm sao bỏ con đi cho được?
- Má!
Cô gái kêu lên một tiếng nghẹn ngào rồi ngả vào lòng mẹ :
- Má, má nói gì lạ vậy, má nói cho con rõ đi nào.
Thiếu phụ ôm lấy con gái, một tay vuốt tóc nàng lộ vẻ thương mến vô cùng, đoạn thiếu phụ mắng yêu con gái :
- Con nhỏ này ngu ngốc quá! Con đã lớn rồi, bộ tưởng còn bé bỏng lắm hay sao? Nếu không có má thử xem con...
Nói tới đây, giọng thiếu phụ trở nên nghẹn ngào.
Vệ Thiên Tường từ nhỏ đã phải rời xa gia đình, thiếu thốn tình mẫu tử, lúc này thấy tình cảnh mẹ con thiếu phụ như vậy, bất giác cũng thổn thức trong lòng, nước mắt muốn tuôn trào.
Thiếu nữ vẫn nằm trong lòng mẹ, tay ôm choàng lấy ngang lưng thiếu phụ, miệng gọi tha thiết :
- Má! Má!
Thiếu phụ mặt tái nhợt chứng tỏ là xúc động vô cùng, gượng cười :
- Thôi được, con hãy ngồi lên để má nói cho con nghe...
Thiếu nữ nghe lời vội đứng lên rời khỏi lòng mẹ, đoạn ngồi xuống cạnh bên.
Lúc này cô gái mặt quay ra ngoài, nên Vệ Thiên Tường ngây mặt ra khi vừa thấy mặt nàng. Vì cô gái quả là một trang giai nhân, nhan sắc vô cùng diễm lệ.
Không hiểu sao trong óc Vệ Thiên Tường lúc đó chợt nổi lên hình ảnh cô gái đẹp mà chàng đã nhìn thấy trong khách điếm hôm trước.
Hai cô gái, hai vẻ đẹp khác nhau, nhưng mỗi người có một điểm ưa nhìn riêng. Vệ Thiên Tường thầm so sánh cô gái trong khách điếm với thiếu nữ tên Vân Phụng này, chàng cảm thấy khó nhận định được người nào đẹp hơn, có thể nói là bên tám lạng người nửa cân.
Xem tiếp hồi 10 Oan tình cởi mở
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT