Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần nghe Cùng Lai Quái Tẩu nói đúng tên họ và lai lịch mình thì mỉm cười nói :
- Bàng đại hiệp có kiến thức khá cao minh đấy. Hôm nay nhân dịp chúng mình gặp nhau đây, tại hạ sẽ chiêu hồn giúp đại hiệp gọi là để lưu chút nhân tình, hà... hà...
Nói dứt lời tung luôn hai chưởng đánh thẳng vào ngực Cùng Lai Quái Tẩu
Cùng Lai Quái Tẩu thấy hắn dùng lời êm dịu mà hành động hiểm ác lại thêm tỏ ý tự hào tự phụ, nổi nóng quát lớn :
- Chưa chắc ai đã chiêu hồn ai, mi đừng phách lối như vậy.
Nói xong múa chưởng tiếp chiêu. Hai bên quần nhau và bắt đầu một cuộc chiến vô cùng quyết liệt.
Tiếp theo tiếng rú lảnh lót vừa rồi là một chuỗi cười ròn rảng nghe chói cả tai, rồi từ trong khu rừng ló ra một chiếc đầu khổng lồ, râu tóc rối nùi, trên một thân hình vừa bé vừa thấp, nhìn qua vô cùng quái dị.
Người ấy mình mặc áo đen, thủng thỉnh đi ra, mặt mày vênh váo, hình như chẳng xem ai ra gì.
Bạch Phi Yến và Tống Thu Vân vừa thấy hình dạng quái gở xấu xa của người này không nhịn được, cùng cười sằng sặc.
Lão quái nhân vừa nghe tiếng cười của hai người, đôi mắt lóe ra hai luồng sáng xanh lè, há cái mồm rộng như chậu huyết, le chiếc lưỡi đỏ liếm mép, tỏ vẻ thèm thuồng rồi gật gù nói lớn :
- Ngon quá, ngon quá!
Nhìn thấy điệu bộ kỳ khôi của con người ấy, hai nàng càng thích chí cười ngặt nghẽo.
Mai Hoa đạo nhân vừa trông thấy sợ hoảng kinh vội la lớn :
- Hai cô nương hãy lùi ra xa cho mau, hắn là...
Ý đạo nhân muốn nói “Hắn là lão quái áo đen Tra Nguyên Thông” nhưng chỉ đến nửa chừng thì lão quái đã vung tay áo rộng, thò một cánh tay như vuốt quạ, chộp vào hai người lẹ không thể tả.
Động tác của lão kỳ ảo, mau chóng dị thường. Hai nàng hoảng hốt chỉ kịp rú lên một tiếng rồi phóng đại về phía sau, chỉ chậm một tí đã bị túm rồi.
Mai Hoa đạo nhân vội vàng hét lớn rồi vận đủ mười thành công lực vào cánh tay phải tung ra một chưởng theo thế “Độc Phác Hoa Nhạc” (một bàn tay chỉ đồi núi Hoa nhạc) chặt mạnh vào cổ tay lão quái.
Bốp! Chưởng của Mai Hoa đạo nhân đã đánh trúng đích.
Đây là một chiêu tuyệt học trong “Phách Không chưởng” của phái Hoa Sơn.
Hai nàng Bạch Phi Yến và Tống Thu Vân thoát được nguy cơ chết người chỉ trong mảy may đường tơ kẽ tóc. Hai nàng vừa lanh chân nhảy thoát móng tay ma, mặt mày tái mét, tim đập thình thịch.
Lão quái đen vừa quào hụt để mồi ngon bị sổng mất tự nhiên hung tính nổi lên, hai mắt trợn tròn xoe nhìn thẳng vào Mai Hoa đạo nhân như muốn ăn tươi nuốt sống mới hả dạ.
Mai Hoa đạo nhân thấy vừa đánh trúng một trưởng mà lão quái không lộ vẻ gì nao núng, trái lại cả bàn tay mình tê rần rần như muốn bại thì trong lòng vô cùng sợ hãi.
Thấy lão quái cứ từ từ tiến tới, mỗi lúc một sát vào mình thì vội vàng ngầm vận đầy đủ toàn thân công lực, khẽ lùi dần ra phía sau để thủ thế.
Hé! Hé!
Một chuỗi cười chua chát vừa thoát khỏi cái mồm rộng quá cỡ ấy, chưa thấy lão xuất chiêu như thế nào mà đã chộp được cổ tay của Mai Hoa đạo nhân trong nháy mắt.
Mai Hoa đạo nhân hoảng vía mím môi cố nhịn đau, dùng tay trái theo thế “Độc Phác Hoa Nhạc” tung một chưởng đánh “binh” vào mỏ ác của lão quái.
Tức thì một tiếng rắc khô khan vang lên. Cánh tay phải của Mai Hoa đạo nhân đã bị bẻ gảy lìa đến tận vai. Máu chảy đầm đìa tung cả vào người lão quái.
Mai Hoa đạo nhân đau quá, ngã gục xuống ngất xỉu.
Lão quái áo đen khom mình cúi xuống định chộp vào ngực Mai Hoa đạo nhân.
Bỗng nhiên hai tiếng quát lớn nổi lên. Tôn Hiệu Nam và Trí Bổn thiền sư vừa đến kịp thời, song song ra tay cùng một lúc.
Hai người vừa tung mình tới, tức thì một luồng sáng như chiếc cầu vồng cùng một cây thiền trượng đã nhất tề đánh xuống như vũ bão.
Thất bộ liên hoàn Tôn Chính nhân dịp ấy, lòn vào cướp lấy Mai Hoa đạo nhân đang nằm bất tỉnh, xốc vào vai nhảy vọt ra phía sau.
Lão quái to đầu bị hai cao thủ tấn công bất ngờ, chỉ lùi ra sau một bước, hai mắt trợn loang loáng, đưa tay chịu cướp lấy Thái Cực khuyên của Tôn Hiệu Nam đồng thời phất tay áo rộng cuốn cây thiền trượng của Trí Bổn thiền sư.
Tôn Hiệu Nam tức thì đảo lộn Thái Cực khuyên một vòng đồng thời tung luôn ra hai vòng tinh hồng, dùng thế “Nhất Tịnh Kiếm Khôn” phát ra hai luồng kình phong ào ạt, xẹt ra những vệt sáng lạnh như chớp giật.
Trí Bổn thiền sư không chờ cánh tay áo rộng của lão quật phất đến đã thu hồi thiền trượng trở về.
Vì thấy Thái cựu khuyên Tôn Hiệu Nam đã ra tay, thiền sư không muốn mang tiếng hai người đánh một nên rút lui qua một bên đứng lượt trận.
Trong khi bị hai người tấn công một lúc, lão quái áo đen phải chia đôi sức liệu đối phó. Lão đưa cánh tay quào Tôn Hiệu Nam, dùng tay áo phất thiền trượng Trí Bổn thiền sư, nhưng khí thế vô cùng lợi hại.
Tôn Hiệu Nam cùng một lúc dung Thái Cực khuyên tấn công phía trên, đồng thời phóng hai luồng tinh quang đánh vào hạ bộ.
Nhưng chỉ thấy lão quái khẽ xoay mình một cái, tránh khỏi dễ dàng đồng thời Tôn Hiệu Nam cảm thấy một luồng kình phong sắc bén như dao đã quét ngang qua như chớp nhoáng.
Trong lòng hoảng sợ, Tôn Hiệu Nam vội vàng nhảy vọt một cái như chiếc pháo thăng thiên, cả người lẫn vòng bay lên hơn năm trượng rồi hạ về phía bên trái.
Mặc dù ứng biến thật lẹ làng, nhưng ông ta vẫn bị một dư hưởng của luồng kình phong từ trong cánh tay áo của lão quái nhân quét phải đùi bên phải không khác nào chiếc chày đập, đau nhức toàn thân, lảo đảo một chập. Cũng may nhờ có công lực khá hùng hậu nên không bị trọng thương.
Thất bộ liên hoàn Tôn Chính đứng phía sau lưng nhìn thấy phụ thân mình vừa đáp xuống đất, toàn thân run rẩy lảo đảo mấy cái thì trong lòng nóng nảy vội vàng vung tay phải lên. Tức thì cả bảy chiếc vòng thái cực bằng thép đã bay vút ra vo vo đánh thẳng vào hậu tâm lão quái.
Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam vừa đứng vững thì lão quái đã cười lên khành khạch, phóng tới như một bóng ma, vung năm trảo đẩy mạnh về phía ấy, xô Tôn Hiệu Nam về phía bảy chiếc vòng đang bay đến.
Trí Bổn thiền sư sợ hết hồn, vội vàng nhảy sả tới trước mặt Tôn Chính vung cây thiền trượng múa tít. Những tiếng keng keng kêu lên, bảy chiếc vòng bị đánh dạt ra ngoài không trúng vào người Tôn Hiệu Nam được.
Bỗng đâu có tiếng đàn bà nói khẽ :
- Xin đại sư dừng tay.
Trí Bổn thiền sư giật mình quay lại thấy có một người thiếu phụ đầu tóc đã hoa râm, mặc áo vải gai đang đứng chào mình, miệng cười tủm tỉm.
Chưa biết thiếu phụ này là ai, vì từ trước đến nay chưa bao giờ được gặp mặt, Trí Bổn thiền sư định ngỏ lời hỏi thăm tên họ, nhưng bà ta đã nhanh như gió tiến về phía Tôn Hiệu Nam cúi đầu chào, nói :
- Xin Tôn lão anh hùng hãy nghỉ sức, đừng bận tâm đến lão quái này.
Miệng nói, hữu chưởng đã phát ra, một luồng kình lực hết sức nhẹ nhàng không gây tiếng động đã phát ra đẩy lão áo đen phải đứng dừng lại ngay.
Trí Bổn thiền sư vừa trông thấy đã kinh ngạc nghĩ bụng :
- “Ồ, đây quả là “Vô Tướng thần công” một công phu cao diệu tột bực của Phật môn”.
Nhờ cái phất tay của thiếu phụ, Tôn Hiệu Nam cảm thấy áp lực đã dịu bớt, vội vàng thu Thái Cực khuyên về rồi định thần nhìn kỹ.
Thiếu phụ áo vải không ai khác hơn là Thôi thị, truyền nhân duy nhất của Tuyết Sơn thần ni.
Lão mừng rỡ vội chấp tay chào nói :
- Thì ra Thôi phu nhân đã đến đây và ra tay giúp đỡ, lão hủ hết sức cảm ơn.
Thôi thị chưa kịp đáp lễ thì lão quái áo đen đã vênh mặt xông tới gần bên Thôi thị, hét lớn :
- Mày là môn hạ của Tuyết Sơn lão tặc ni hả?
Thôi thị nghiêm sắc mặt nói :
- Lão tặc, tội ác của mày trước kia đã chồng chất tày non, nhưng vì tiên sư không muốn mở sát giới cho nên chỉ mới chặt một cánh tay mày để cảnh cáo. Không ngờ mày vẫn không biết cải ác tùng thiện, lại còn cấu kết cùng bọn Hách Phi Yến làm điều xằng bậy...
- Im mồm!
Lão quái vừa há miệng rống lên hai tiếng ấy, đôi mắt xạ ra tia lửa xanh lè, tay phải xòe năm móng thủ thế trước ngực, dáng điệu tuy hung hăng nhưng vẫn có ý rụt rè chưa dám xuất thủ ngay.
Hồi sau, lão dịu dọng cười khà khà nói nhỏ :
- Thôi lão tặc ni đã chết thì gặp mày cũng được rồi! Hãy chịu chết cho mau.
Thôi thị lạnh lùng nói :
- Đây không phải là chỗ để ra tay. Mày có tài năng gì cứ việc theo ta lên đỉnh núi rồi sẽ hay.
Nói xong khẽ nhún đôi vai, nhảy vèo lên đỉnh núi.
Lão quái áo đen cũng hú lên một tiếng như quỷ rống nghe ghê lạnh cả người rồi phi thân đuổi theo liền.
Tôn Hiệu Nam và Trí Bổn thiền sư thấy lão quái đã bị Thôi thị nói khích đưa đi xa rồi mới quay lại đưa mắt nhìn bốn phía.
Tình hình trước sân Minh Lăng lúc bấy giờ đã biến chuyển rõ rệt, Mai Hoa đạo nhân tuy bị gãy cánh tay phải nhưng lúc đó đã tỉnh lại, ngồi dựa vào tấm bia đá để dưỡng sức.
Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên và Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần đang đánh nhau cũng dừng tay.
Mọi người đều ngong ngóng chờ đợi đồng bọn. Bấy giờ nếu phe Hách Phi Yến đến đủ thì cục diện sẽ bùng nổ ác liệt ngay.
Mai Hoa đạo nhân vừa được đắp thuốc chỉ huyết ngồi trước mặt Lăng, mọi người đang lăn xăng hỏi han săn sóc bỗng nhiên một chiếc bóng sà ngay trước mặt, tức thì hiện ra một đạo nhân chắp tay cúi đầu chào Lục Phượng Tường :
- Xin Lục lão tiền bối thứ lỗi cho bần đạo đã đến chậm một bước.
Lục Phượng Tường nhìn lại thì đạo nhân ấy là Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa, nhưng lúc bấy giờ da mặt đã lợt lạt tái mét hình như đang bị thương nặng nên hoảng hốt vội hỏi :
- Lý đạo hữu, ngài bị thương sao?
Tam Thủ chân nhân lắc đầu nói :
- Thưa phải, cũng may bần đạo xoay sở mau lẹ nên chỉ bị “Luân Hồi tinh hoàn” của Tinh Hoàn Vũ Sĩ quét trúng vai trái, thương tích cũng không lấy gì nặng lắm.
Thanh Huy đạo nhân vừa nghe nói hoảng hốt hỏi ngay :
- Tinh Hoàn Vũ Sĩ cũng về một phe với Hách Phi Yến sao?
Lý Thành Hóa thở dài nói :
- Vâng. Nhưng không phải riêng gì một mình Tinh Hoàn Vũ Sĩ, lần này Hách Phi Yến đã lôi kéo được rất nhiều cao thủ sáng lập Thất Lão hội, đương nhiên đối địch cùng mười ba đại môn phái. Nghe nói đến cả Âm Sơn Xương Tu Tẩu, Bích Nhãn Thần Quân của phái Bạch Đà cũng hưởng ứng tham gia. Chính vì bận đạo lo tìm do thám cho đích xác nên mới chạm trán cùng chúng và đến chậm một bước...
Lục Phượng Tường nói :
- Phải rồi, thảo nào nhiều môn hạ của Xương Tu Tẩu và Bích Nhãn Thần Quân cũng đã xuất đầu lộ diện từ tối hôm qua.
Ông nói chưa dứt lời đã trông thấy trên con đường rộng thênh thang trước cửa Lăng có hai bóng người, một trắng một đen từ từ đi đến.
Người đi bên phải là một gã đại hán to lớn, mình mặc áo đen cụt, mặt mày đen đủi bẩn thỉu, chân đi đất, tay cầm một thanh gậy tre xanh dài trên tám thước.
Cứ như lối ăn mặc này thì rõ ràng là môn hạ của Hải Nam Xà Cư Sĩ.
Người đi bên trái là một thiếu nữ mặc áo trắng dài quét đất, bước đi thoăn thoắt nhẹ nhàng, đó chính là Thiên Ma Bát Nữ, môn hạ của Hách Phi Yến.
Trên lưng mỗi người đều có cài một thanh đoản kiếm.
Khi hai người đi gần đến nơi liền chia ra hai bên, từ từ đi chậm lại. Lúc ấy phía xa ngay quảng giữa lại có ba người khác cùng đi đến.
Người đi giữa là một chàng văn sĩ đã đứng tuổi, khuôn mặt xương xương, mình mặc áo gấm, tay cầm một chiếc quạt xếp. Người ấy chính là Nhân Yêu Hách Phi Yên.
Người đi bên trái Hách Phi Yên là Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện Đạo Huyền. Bên phải là một lão già áo đen dáng người vừa lùn vừa mập. Đó là Xà Cư Sĩ Khuất Thất.
Nhân Yêu Hách Phi Yên thủng thỉnh tiến tới trước mặt Lục Phượng Tường chắp tay nói :
- Hai mươi năm nay không gặp nhau, Lục lão ca vẫn mạnh giỏi đấy chứ.
Lục Phượng Tường cũng cười ha hả rồi chắp tay đáp :
- Cảm ơn! Lão hủ được nghe Hách bằng hữu hai lần xuất sơn, đảm nhiệm trọng trách Đường chủ Thiên Diện giáo, thật là một điều đáng quý đáng mừng. Phái Côn Luân cùng Hách bằng hữu trước đây hai mươi năm đã kết một mối thù. Ngày nay tệ sư huynh đã qua đời. Nếu cần, Hách bằng hữu cũng có thể tìm đến lão hữu hay sư điệt của Chưởng môn tệ phái để giải quyết điều ân oán, tội gì lại giận lây đến Phi Phượng phiêu cục, chận đường cướp giật, còn ra tay điểm thương cháu bé, thì có khác nào đi hiếp đáp bọn con nít. Chả lẽ vì rõ người lớn không ra mặt hay sao? Hơn nữa các tay phiêu đầu của Phi Phượng phiêu cục đã không phải môn hạ của Côn Luân ngoài ra cũng chưa làm điều gì thất lễ cùng bằng hữu mà mười ngày trước đây, bằng hữu nỡ bắt họ phải quỳ ngay tại đường phố Kim Lăng, nhục nhã hết sức. Hôm nay lão hủ hưởng ứng lời mời đến đây, không biết Hách bằng hữu muốn đối phó như thế nào để đáp lại sự việc đó hầu sáng tỏ một công bằng của võ lâm.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ lạnh lùng nói :
- Phàm trên giang hồ kẻ nào mạnh là có lý phải. Mười ba đại môn phái của các người thường nhật cậy mạnh khoe tài mục hạ vô nhơn, chỉ biết mình là đáng tôn đáng quý còn bao nhiêu kẻ khác dù tài giỏi bao nhiêu cũng đều liệt vào hạng bàn môn tà đạo, như thế thì còn công bằng, lẽ phải gì nữa.
Hách Phi Yến cười nói :
- Xin Lục lão ca hãy nghe Hách mỗ tỏ bày thêm. Kể từ ngày đánh cướp phiêu cục, Hách mỗ đã thoát ly Thiên Diện giáo và sự việc này xảy ra là do chủ trương của một cá nhân mỗ mà thôi. Đối với Thiên Diện giáo không có một mảy may quan hệ. Vả lại hai chục vạn bạc phiêu ngân, Hách mỗ này không hề động tới một đồng một chữ nào cả, mà chỉ cần một điều kiện là Lục lão ca ra mặt. Chừng ấy số phiêu ngân tự khắc sẽ được giao hoàn ngay đủ số. Còn vấn đề bạn hay thù, bất kỳ thuộc phái Côn Luân hay không, hễ trước kia kẻ nào có liên hệ với những người chống đối Hách mỗ thì đương nhiên đều bị xem như là cừu nhân tất cả, chẳng chừa một ai.
Thanh Huy đạo nhân cười ngất nói :
- Chà, khẩu khí có vẻ tự đại và ngông cuồng quá đáng!
Xà Cư Sĩ cười lạt nói :
- Câu nói của Hách lão tam là sự thật hoàn toàn, chẳng có lý gì là ngông cuồng hết. Dụng ý của Thất Lão hội chúng tôi là cố mượn cho được thủ cấp của mấy người đem về làm lễ tế cờ mà thôi.
Thanh Huy đạo nhân nổi nóng quát to :
- Ngũ độc dư nghiệt, mày dám thốt ra những câu ngang ngược hỗn láo, thật đáng bị trị tội trước tiên. Bần đạo sĩ ra tay xử trị mày ngay bây giờ.
Xà Cư Sĩ cười hà hà nói :
- Xin đạo hữu đừng lớn lối. Lão phu này cũng nói rõ cho mà nghe. Xung quanh khu rừng này, bốn phương tám hướng đã có bố trí chờ sẵn dành phần cho các hảo hán đại môn phái rồi. Trên có ong độc, dưới có rắn độc, chỉ cần hiệu lệnh của lão phu thì bao nhiêu mạng người của bọn ngươi tức khắc sẽ bỏ mạng, không còn một mống nào sống sót để trở về. Chỉ đáng tiếc một điều là những kẻ có gan đi dự hôm nay tương đối quá ít.
Vừa lúc ấy có một tiếng ho khiến mọi người giật mình quay lại. Từ trong rừng đi ra một ông già, mặc áo màu lam hoa tròn, dưới cằm có để một bộ râu dê, đủng đỉnh tiến thẳng về phía Lục Phượng Tường, chấp tay nói :
- Tiểu đệ được nghe Lục lão tiền bối và Thanh Long đạo hữu đưa thư mời các nhân vật mười ba đại môn phái để đối phó cùng Thiên Diện giáo nên đã hưởng ứng về đây. Hà... Hà...
Lục Phượng Tường nghe tiếng, nhìn mặt nhận ra là Độc Tẩu Đường Viêm Thường
- “Ủa, mình không mời lão bao giờ, thế tại sao tự nhiên lại đến nhỉ? Thật cũng là một sự khá may mắn cho phe mình”.
Nghĩ xong vội vàng chắp tay đáp lễ :
- Đường lão ca không ngại đường xa ngàn dặm, lặn lội về đây, bọn lão hủ xin muôn vàn cảm tạ.
Đường Viêm Thường khẳng khái nói :
- Lục lão tiền bối nói phải lắm. Tây Xuyên Đường môn ngót trăm năm nay vẫn một mực theo dõi các đại môn phái để vì giang hồ trừ hại. Hà, hà, trên bước đường khử bạo trừ gian tiểu đệ không bao giờ chịu thua kém một ai hết.
Cùng Lai Quái Tẩu mừng rỡ nắm tay Đường Viêm Thường, cười khanh khách nói :
- Đường lão ca ít ra cũng không đứng trong số Thập tam tà...
Vừa nói đến đây thì Tôn Hiệu Nam và Trí Bổn thiền sư, sau khi được Thôi thị khích lão quái áo đen đuổi theo đi nơi khác, đã chạy trở lại nhập bọn.
Lục Phượng Tường liếc nhìn thấy bên mình Mai Hoa đạo nhân bị bẻ gãy cánh tay phải, thương thế hơi nặng, nhưng vừa mới được thêm hai cao thủ là Lý Thành Hóa và Đường Viêm Thường, hơn nữa nhân vật đáng sợ nhất là lão quái Tào Nguyên Thông đã bị nhử đi xa rồi, tuy có tin đồn Xương Tu Tẩu và Bích Nhãn Thần Quân cũng theo vây cánh này nhưng hiện nay chưa thấy cớ mặt, ngay bổn môn ba đệ tử cũng chưa có ai, như thế tương đối lực lượng phe mình có phần ưu thế hơn.
Nghĩ đến đó ông không khỏi mừng thầm, đưa tay vuốt râu cười lớn nói :
- Các vị cần gì phải nói lắm lời. Lão hủ đã nhận lời của Hách bằng hữu đến đây rồi, bây giờ muốn xử trí ra sao xin Hách bằng hữu vui lòng chỉ giáo cho.
Vừa nghe Lục Phượng Tường mở lời, Hách Phi Yến định lên tiếng nói, bỗng có tiếng ai vang lên nghe oang oang như chuông rền :
- Lục lão anh hùng, xin tha sự mạo muội cho Kỳ mỗ, cho được tiếp chuyện cùng Hách đường chủ mấy câu được không?
Xem tiếp hồi 44 Thắng bại chưa phân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT