Vệ Thiên Tường vừa về đến nhà khách của Phi Phượng phiêu cục thì thấy Vạn Vũ Sinh ngồi chờ.

Thấy Vệ Thiên Tường trở về, Vạn Vũ Sinh liền hỏi thăm tình hình và kết quả cuộc tìm kiếm.

Vệ Thiên Tường đem việc không gặp được Nam Cung Uyển và câu chuyện gặp lão quái áo đen đầu lớn nơi Cổ mộ thuật lại một hồi.

Vạn Vũ Sinh nghe nói đã tái mặt lật đật nói :

- Vi hiền đệ, Nam Cung cô nương ra đi chuyến này chỉ vì ghen và hiểu lầm mà thôi. Tất nhiên nàng phải trở lại Cầm Linh sơn, hiền đệ khỏi phải vội vã tìm kiếm làm gì. Chừng nào công việc xong xuôi sẽ trở lên Cầm Linh sơn sẽ gặp lại cô ta cũng không muộn.

Có điều quan trọng là đêm nay gặp lão quái đầu to áo đen một con đại ma đầu này mà bị Nhân Yêu Hách Phi Yên cám dỗ được, quả nhiên là một sự việc vô cùng trọng đại đối với bọn mình. Nên báo tin cho Lục lão tiền bối biết để trù liệu chuẩn bị trước cách đối phó. Bây giờ, vì cả đêm mệt nhọc, Vi hiền đệ hãy đi nghỉ một chặp để dưỡng sức.

Nói xong đứng dậy đi luôn.

Vệ Thiên Tường thấy Vạn Vũ Sinh vừa nghe đến Lão quái áo đen đã có vẻ hoảng hốt thì biết rằng Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa nói đúng. Cứ như vậy thì lão quái to đầu này phải là một nhân vật cực kỳ ghê gớm. Mấy hôm nữa chạm mặt, thế nào mình cũng so tài cùng hắn mới được.

Vừa nghỉ xong, chàng đứng yên nhìn khắp căn phòng vắng lặng. Đôi mắt chằng vừa chạm phải thanh kiếm Tùng Văn còn đặt trên đầu giường, lòng chợt nhớ đến Uyển muội vì tức mình đã bỏ ra đi, Người đi nhà vắng, vạn vật cũng u buồn.

Một cảm giác nặng nề bỗng đè nặng lên con tim.

Chàng thẫn thờ cầm thanh kiếm, định lót gối để nằm nghỉ, bỗng thấy phía dưới chiếc gối lộ ra một góc giấy. Chàng vội và lật gối lên thì thấy hai cuốn sách mỏng.

Thì ra đó là cuốn “Ngũ Cầm thân pháp” của Nam Thiên Nhất Điêu tặng mình, cùng với tập “Dịch Hình kinh”.

Vệ Thiên Tường cầm lấy, ngơ ngác nhìn hai cuốn sách trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh kiều diễm của Nam Cung Uyển, tựa hồ như nàng đang bực tức chúm môi nũng nịu nói :

- Tôi không thèm nhận giữ đồ vật của anh nữa, trả lại cho anh đấy, hãy giữ lấy đi mà dùng với người ta!

* * * * *

Chung Sơn là một hòn núi vô cùng cao lớn, với những cây bách mọc chọc trời, ngọn khuất trong mấy trắng, có vẻ hùng tráng uy nghiêm lại có còn có tên là Tử Kim sơn.

Tại Chung Sơn có một cổ tích nổi tiếng nhất ở Kim Lăng là: Minh Hiếu lăng.

Minh Hiếu lăng là nơi quy tức của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương một vị anh hùng khai quốc, chỉ dùng hai bàn tay trắng mà động viên được toàn dân xua đuổi loài dị tộc xâm lăng, bình trị thiên hạ, gây dựng nên cơ nghiệp nhà Minh.

Phía trước lăng có một con đường rộng thênh thang, chạy dài thẳng tắp.

Hai bên đường là những pho tượng đá vĩ đại, tượng trưng văn võ triều thần đang đứng chắp tay uy nghiêm chầu chực. Thỉnh thoảng những hình ác thú cũng bằng đá chạm trỗ tinh vi lẩn khuất dưới những vòm cây hay hành lan, lờ mờ dưới ánh trăng bạc, khiến cho vẻ cổ kính càng thêm âm u, huyền bí.

Đây là một tòa lăng miếu thật rộng rãi bao la, không một bóng người qua lại, vào một đêm trăng bạc sắp tròn.

Sau khi nhà Mãn Thanh xua quân xâm chiếm Trung Quốc, biết bao ngọn cờ nghĩa sư tử các nơi vùng dậy phản đối nhà Thanh, nuôi mộng khôi phục lại nhà Minh.

Nhiều bậc di lão công thần nhà Minh thường lén lút tập hợp hoặc đêm đêm than thở trước cửa lăng. Cho nên dù nhà Thanh đã liệt Minh hiếu lăng là nơi cấm địa, không cho phép các khách vãng lai nữa?

Lợi dụng địa thế hoang vu hẻo lánh của Minh Lăng, Nhân Yêu Hách Phi Yên mới chọn nơi này để làm địa điểm gặp gỡ giữa đôi bên.

Đêm ấy trong rừng hoang thông reo gió thổi,giữa cảnh trời núi âm u, thầm lặng, nhiều bóng người nối nhau xuất hiện như những bóng ma.

Đó là các nhân vật của mười ba đại môn phái giữ đúng lời ước hẹn đến nơi gặp gỡ.

Phái Côn Luân do Lục Phượng Tường đứng đầu. Ngoài ra còn các cao thủ khác cũng đến đủ mặt: Thiếu Lâm thiền sư Trí Bản, Tôn Hiệu Nam, Mai Hoa đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Điểm Thương song nhạn Vạn Vũ Xương, Thanh Vi đạo nhân, Tu La thư sinh Vi Hành Thiên, Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn, Chưởng Thượng Châu Tống Thư Văn, Thành Bạch Phi Yến, tất cả mọi người.

Còn Vạn Vũ Sinh, Vân Trung Hạc và Lục Phượng Tôn được phân côn ở nhà canh giữ Phi Phượng phiêu cục.

Cả đoàn, kẻ trước người sau kéo đến trước Minh Lăng dừng chân trên một chiếc sân rộng lớn, dưới ánh trăng vằng vặc sáng như ban ngày.

Mọi người yên lặng đưa mắt quan sát khắp nơi. Xung quanh vắng lặng như tờ, không một bóng người qua lại. Dám chắc đồng đảng của Nhân Yêu Hách Phi Yên chưa có một kẻ nào đến.

Lục Phượng Tường hiên ngang đứng trước giữa sân, quét hai luồng nhãn quang sáng như sao băng nhìn ra bốn mặt rồi quay lại cười nói :

- Thế là chúng ta đi sớm hơn một bước. Bọn Hách Phi Yên chưa đến. Xin các vị hãy tự tiện tìm chỗ tạm nghỉ.

Mọi người thủng thỉnh rảo bước đi qua lại trước lăng, vừa ngắm cảnh vừa chờ đợi. Bóng trăng lên đứng giữa đỉnh đầu, gió bấc thổi mạnh từng cơn xào xạc, đem hơi lạnh buốt tận xương.

Mọi người chờ đợi một chặp lâu vẫn không thấy bóng một ai đến nên đã bắt đầu thấy sốt ruột.

Tôn Hiệu Nam nói :

- Đã quá nửa đêm rồi mà bọn Hách Phi Yên vẫn chưa thấy tới, không biết chúng có âm mưu gì khác hay không.

Thanh Vi đạo nhân tái mặt, vội vàng nói :

- Phải, chưa biết chừng bọn chúng hẹn mình đến đây, rồi thừa cơ mọingười vắng mặt lén đến đánh úp Phi Phượng phiêu cục cũng nên. Chúng ta cần phải thận trọng đề phòng mới được.

Vạn Vũ Xương nói :

- Như thế xin để vãn bối chạy về xem thử sự việc ra sao, lão tiền bối nghĩ thế nào.

Vệ Thiên Tường cũng tiếp lời :

- Vãn bối cũng xin theo Vạn đại ca cùng đi.

Lục Phượng Tường suy nghĩ một lúc rồi vuốt râu gật đầu nói :

- Được, cả hai vị cùng đi thì hay lắm.

Ngay lúc ấy từ trên đỉnh núi cao, một tiếng hú vọng lên cao vút như tiếng vượn hú, rót thẳng vào tai mọi người.

Lục Phượng Tường tái mặt khẽ bảo :

- Vi thiếu hiệp hãy đi mau lên!

Vệ Thiên Tường gật đầu. Hai bóng người bay bổng lên lao vút ra ngoài lăng như hai làn khói. Nhưng vừa bay đi ngoài hai mươi trượng đã thấy bóng người thấp thoáng nhảy ra cản lộ. Đó là một vị đạo nhân đầu đội mũ sao, nhìn mặt áo lông chim, tuổi độ bốn chục sừng sững đứng chận giữa đường, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói :

- Có Sơn Nhân chờ đây đã lâu, chúng mày đừng hòng lọt lưới, khôn hồn hãy dừng chân lại tiếp nhận mấy chiêu.

Vạn Vũ Xương tức tốc rút soạt thanh kiếm ra khỏi vỏ dùng thế “Lưu Vân Xuất Trục” (Mây bay qua khỏi núi) đâm thẳng về phía đối phương.

Người ấy là Tinh Quang đạo nhân lão vẫn đứng yên không nhúc nhích tự hồ như không thèm đếm xỉa đến đường kiếm ấy. Chờ khi mũi kiếm gần đến nơi lão khẽ vung tay đẩy ra một luồng tiềm lực đánh giạt kiếm Vạn Vũ Xương qua một bên.

Vạn Vũ Xương giật mình thu kiếm lại chém ngang một đường từ phía dưới.

Tinh Quang đạo nhân vẫn điêm nhiên phất tay áo hất luồng kiếm quang qua một bên.

Vạn Vũ Xương hoảng kinh núng thế, liền hét lớn :

- Yêu đạo, mi đừng có khinh thường Vạn lão đại này. Hãy xem đây.

Nói xong vận đủ mười phần công lực, phóng ra một mũi kiếm thứ ba.

“Vèo”, luồng kiếm vừa xé gió rít lên bỗng nghe bộp một tiếng, đã bị đối phương kẹp chặt lấy như kềm sắt.

Vệ Thiên Tường đứng ngoài nhìn thấy Tinh Quang đạo nhân dùng chiếc nhẫn gang kẹp chặt mũi kiếm liền hét lớn :

- Vạn đại ca, hãy lùi ra mau! Đó là Tinh Hoàng vũ sĩ lợi hại lắm đấy, để tiểu đệ đối phó với nó cho.

Tinh Hoàng đạo nhân cười hà hà nói :

- Kiến thức của mày cũng khá đấy! Nhưng bản sự được bao nhiêu mà hòng múa may trước mặt sơn nhân này.

Vạn Vũ Xương vận dụng toàn công lực để rút mũi kiếm về. Lúc đó đối phương vừa buông lỏng ngón tay ra chàng mới rút được, nhưng mất trớn nhủi luôn hai chân bước. Khi đứng vững nhìn kỹ lại thấy thanh kiếm đã bị chiếc nhẫn gang gặm mẻ như răng cưa.

Tinh Hoàng đạo nhân chớp hai luồng nhãn quang sáng rực quay về phía Vệ Thiên Tường nói :

- Thằng bé còn kể ra nhãn lực của mày cũng khá lắm. Lão sơn nhân này đã lâu lắm không đi lại trên giang hồ, tại sao mầy có thể nhận được ta.

Lão vừa hỏi xong thì từ trên đọt cây cao là là bay xuống một đạo nhân trán rộng, mình mặc áo dài đen, đầu đội mũ đạo sĩ, sừng sững đứng ngay trước mặt.

Tinh Hoàng đạo sĩ vừa thấy liền cúi mình nói :

- Tưởng ai lại té ra Lý đạo huynh! Không biết Đỗ sư thúc có được mạnh giỏi không.

Đạo nhân ấy chính là Lý Thành Hóa. Vừa nghe hỏi ông liền phe phẩy chiếc phất trần đáp :

- Gia sư từ từ bỏ việc giang hồ đã lâu, nhưng nhờ trời phò hộ sức khỏe vẫn bình yên. Bần đạo hạ sơn lần này là vâng lệnh gia sư đến tìm đại huynh đây.

Tinh Hoàng vũ sĩ tái mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi :

- Đỗ sư thúc cho tìm bần đạo chẳng hay có chỉ thị gì không.

Lý Thành Hóa đưa mắt thấy Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Xương :

- Xin Vạn thiếu hiệp và Vi thiếu hiệp hãy nghĩ tay để bần đạo và Biện đại huynh đây có chút việc cần bàn.

Vạn Vũ Xương cả mừng chắp tay chào và cùng Vệ Thiên Tường bay ra khỏi rừng.

Tinh Hoàng vũ sĩ vì vướng có Lý Thành Hóa nên không tiện ngăn trở.

Lý Thành Hóa cùng lão song song bước đi một đồi khá xa rồi cúi đầu nói :

- Đạo huynh, gia sư nghe tin Hách Phi Yên đã hai lần xuất sơn nhằm mục đích đối địch với các phái giang hồ. Đạo huynh đã ẩn thân tại Mao Sơn từ lâu rồi, tưởng nên yên tĩnh để tiếp tục tham luyện thần công, gìn giữ chân tâm tội gì lại nhọc đi lại theo phe cánh với bọn Hách Phi Yên và Tra Nguyên Thông để làm tiêu ma danh dự.

Tinh Hoàng vũ sĩ đột nhiên ngước mặt nhìn trời cười ngất rồi mỉa mai nói :

- Danh dự hả?... Hà hà... Biện Đạo Huyền này không phải xuất thân từ trong mười ba đại môn phái, suốt mấy chục năm nay bị thiên hạ xếp tên vào trong số Thập tam tà thì làm gì có hai chữ danh dự để đưa ra nói?

Lão cười lên một chặp rồi nói nữa :

- Bọn sơn nhân này vừa sáng lập ra “Thất Lão hội” để thử so tài cao thấp cùng đám người được mệnh danh là danh môn chính phái xem sao!... Lý đạo huynh đến đây nếu không có gì để chống chọi với sơn nhân này thì nên đặt mình ra ngoài vòng làm khách bàng quan.

Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa lộ vẻ khó chịu nói :

- Những lời khuyến cáo của gia sư mà đạo huynh bỏ ra ngoài tai không nghe tất nhiên có ý muốn làm khó cho bần đạo rồi.

Tinh Hoàng vũ sĩ cười lạt nói :

- Mỗi người có một chí hướng riêng, Đỗ sư thúc đâu có thể bắt buộc sơn nhân này được. Trước khi tiên sư vì ngẫu nhiên đi đến Ngao Sơn vừa gặp lệnh sư thấy người thiếu niên có tài thì hâm hộ nên kết bạn vong niên. Thực ra cứ so về tuổi tác thì linh sư cũng không lớn hơn sơn nhân này bao nhiêu. Thế mà nực cười thay từ mấy chục năm nay linh sư cứ tự xem mình là bậc trưởng thượng nhiều lần can thiệp vào việc của sơn nhân.

Nhờ Lý đạo hữu thay mặt sơn nhân thưa lại cùng linh sư là từ nay tất cả hành động của Biện Đạo Huyền này, khỏi cần linh sư phải nhọc lòng đến nữa.

Lý Thành Hóa thấy hắn có ý nhạo báng và khiêu khích cả sư phụ mình, đùng đùng nổi giận, quắc mắt nói lớn :

- Nói như thế chẳng lẽ gia sư lại đặt điều kiếm chuyện hay sao. Chỉ có một điều là từ xưa đến nay ta không bao giờ thắng chinh, bọn Tra Nguyên Thông và Hách Phi Yên trên giang hồ nầy đã làm lắm điều ác xằng bậy, trước sau gì cũng sẽ đền tội. Đạo huynh đang đứng ngoài vòng không ai bó buộc tội gì tự nhiên đi hùa với bọn chúng, để cùng mang tiếng phường gian ác, rồi gieo thêm điều rắc rối trên võ lâm. Bần đạo nói thế là cạn lời, hết tình rồi, nghe hay không xin tùy ý.

Biện Đạo Huyền nghe Lý Thành Hóa thuyết luôn một hồi bỗng nổi cơn tức cười lạt, trầm giọng nói :

- Lý Thành Hóa! Đêm nay, tại Minh Lăng trên núi Chung Sơn này chưa biết ai là phường ăn cướp, kẻ nào chính kẻ nào tà. Người khác còn sợ “Thiếu Dương thần công” của thầy trò anh, chứ Biện Đạo Huyền nầy không hề ngán sợ.

Lý Thành Hóa thấy hắn đã công nhiên nhục mạ đến sư phụ và sư môn thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt liền hét lớn :

- Sở dĩ trước kia gia sư và lệnh tôn sư là chỗ thân tình, và sợ mày sa đọa và vòng ma đạo, nên đã hết lời khuyên can, nhiều lần điểm hóa muốn đưa mày vào con đường chính. Không ngờ mầy cứ giữ một mực ngoan cố cam lòng đi vào vòng sa đoạ, lại còn ngỏ lời hỗn láo với kẻ bề trên, chẻ lẽ Lý Thành Hóa nầy lại sợ mầy hay sao.

Tinh Hoàng Vũ nổi giận cười gàn rồi vung tay đẩy ra một chưởng đồng thời hét lớn :

- Mầy hãy nếm thứ một chưởng “Bách Bộ” của Sơn nhân thì biết.

Lý Thành Hóa khẽ xoay bàn tay đưa chưởng ra đón lấy rồi lạnh lùng nói :

- Cứ tưởng “Mao Sơn Bách Bộ chưởng” của mầy ghê gớm như thế nào, chứ như thế nầy thì cũng tầm thường quá.

Tinh Hoàng đạo sĩ nín thinh ráo riết tấn côn luôn hai chưởng nữa như bài sơn hải đảo, sức mạnh phi thường.

Trong lúc đầu, Lý Thành Hóa chỉ muốn đỡ gạt chứ không trả đòn. Nhưng sau khi đánh qua ba thế, y liền vươn hai tay lên trời, vận công toàn thân gân cốt kêu lách tách như pháo nổ. Tức thì thân hình bỗng nhiên vụt lớn lên một cách dị thường và hét lớn :

- Biện đạo hữu, bần đạo nghĩ muốn giữ vẹn tình hữu nghị giữa sư môn đôi bên nên đã dằn lòng nhường luôn ba thế. Bây giờ không thể nhường được nữa, xin đạo hữu tha lỗi.

Tinh Hoàn Vũ Sĩ thấy thaanh hình đối phương đột nhiên trở nên cao lớn dị thường, đã hoảng kinh biết rằng Lý Thành Hóa đã luyện được “Cửu Chuyển huyền công” rồi. Nhưng vì cậy mình đã có “Luân Hồi Tích Hoàn” lợi hại không kém, xưa nay chưa từng chịu thua ai nên vẫn an lòng cười lớn nói :

- Lý Thành Hóa mặc dầu có “Cửu Chuyển huyền công” nhưng đã làm gì được ta chưa mà hòng phách lối. Cứ thi thố đi rồi sẽ biết tài nhau.

Đôi bên vận dụng hết công lực và đem toàn khả năng ra đối phó. Trận đấu diễn ra như rồng bay cọp múa, thanh thế thật hãi hùng.

Sau khi Vạn Vũ Xương và Vệ Thiên Tường vừa đi khỏi thì trên sân rộng trước Minh Lăng bỗng nhiên hiện ra một chàng trung niên thư sinh, mình mặc áo tía lưng thắt đai ngọc, tay cầm quạt xếp vừa ưng dung đi tới vừa cất tiếng cười lớn nói :

- Tội nghiệp, quả nhiên tội nghiệp! Xưng danh là nhân vật của mười ba đại môn phái giang hồ, thế mà đêm nay cam lòng đến đây nộp mạng, thật đáng thương, đáng tiếc thay.

Trung niên thư sinh nói chưa dứt lời, bỗng nghe vù một tiếng, một luồng kình phong từ bên phía trái đánh mạnh qua. Y không nhường cũng không né tránh, chỉ xòe tiếng quạt phẩy nhẹ một cái, một luồng tiềm lực phát ra đẩy dạc ngay ngọn kình phong ấy.

Người vừa tấn công chính là Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên. Thấy đối phương quá xem thường mình thì đùng đùng nổi giận. Ngọn tấn công đầu tiên vừa rồi lão chỉ dùng có năm thành lực đạo, nên vội vàng vận thêm sức đánh tiếp một chưởng thứ hai nữa.

Không ngờ người kia chỉ khẽ phẩy quạt một cái nữa, bao nhiêu kình lực của mình đều bị hóa giải tiêu tan hết cả, ngoài ra một phần còn đánh bật ngược lại mình khá mạnh.

Bàng Đại Thiên tái người hét lên một tiếng, tung cả song chưởng tấn công liên tiếp.

Thư sinh văn sĩ cười khà khà điềm nhiên xếp quạt cài vào cổ, rồi đưa chưởng ra tiếp đón.

Cùng Lai Quái Tẩu giật mình thấy đối phương vừa xuất thủ mà chưởng phong ào ạt kinh người, nên chẳng dám xem thường, vội vàng tập trung hết tinh thần đem toàn lực ra ứng chiến.

Đôi bên đánh nhau, trên dưới mười hiệp, chàng văn sĩ càng đánh càng hăng, song chưởng đẩy ra liên miên như búa bổ khiến cho Cùng Lai Quái Tẩu mỗi lúc một yếu dần, vừa đánh vừa rút lui ra sau.

Ngay khi ấy, từ cạnh từng bên một tiếng rú vọng lên như xé không gian :

Bằng Nhị Thiên gầm lên một tiếng tập trung cả thập thành công lực, hai chưởng đẩy cùng, đẩy ra một lúc chặn đứng thế công của chàng văn sĩ rồi thét lớn :

- Tôn gia là ai, xin cho được biết.

Chàng văn sĩ cười ha hả nói :

- Ông có phải là Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên không?

Bàng Đại Thiên đáp :

- Phải, lão phu chính là Bàng Đại Thiên, còn các hạ?

Chàng văn sĩ cười nói :

- “Tiêu hồn thực cốt, thiết cốt chiêu hồn”. Tại hạ là một trong hai câu đó.

Bàng Đại Thiên cười rộ nói :

- Thế ra tôn giá là Văn tướng công rồi. Bàng Đại Thiên này rất lấy làm ngưỡng mộ.

Thì ra hai câu trên đây là hai lời truyền tụng trong giang hồ để chỉ điểm hai nhân vật: “Tiêu hồn thực cốt” tức là quạt tiêu hồn, trong ấy có tẩm Thực Cốt tán của Hách Phi Yến, người nào võ công cao diệu đến đâu, chỉ trúng một đòn, độc dược nhiễm vào thân, sẽ trở thành phế nhân ngay.

Còn “Thiết cốt chiêu hồn” là chỉ Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần chuyên môn xử dụng cây quạt có ba mươi sáu rẻ bằng thép luyện, chỉ nhắm đánh vào ba mươi sáu huyệt lớn trong người, nên đã nổi tiếng là “Diêm Vương Thiếp Tử”.

Xem tiếp hồi 43 Tà Chính tranh hùng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play