Mặt tiểu nam hài không chút thay đổi, việc này tuy rằng hắn không biết đầy đủ, nhưng cùng suy đoán của hắn giống tám chín phần. Hắn bị sơn tặc nhặt trở về, cũng không có được an bài thích đáng. Người nhặt hắn về thuần túy là đối màu mắt của hắn cảm thấy tò mò. Duy nhất đáng được ăn mừng là, phu nhân của hắn rất yêu thích tiểu nam hài xinh đẹp đáng yêu. Nhưng làm nữ nhân bị sơn tặc cướp đi, qua thời gian mới mẻ, nàng cũng chỉ có thể giống hạ nhân hầu hạ người gọi là trượng phu.

Nàng lặng lẽ quan tâm tiểu nam hài, chỉ tẩn khả năng nuôi nấng tiểu nam hài lớn lên. Ở tiểu nam hài vô số lần hỏi về thân thế bản thân, nàng rốt cục nói những chuyện nàng biết cho hắn. Biết bản thân là bị người vứt bỏ, tiểu nam hài trở nên trầm mặc ít lời. Lúc tiểu nam hài năm tuổi, một lần sơn tặc uống say, mắng tiểu nam hài, nói ánh mắt của hắn làm cho người ta nhìn ghê tởm. Còn khởi xướng rượu điên đánh tiểu nam hài gần chết, bị phu nhân của hắn ngăn lại, kết quả hắn ta trực tiếp đánh chết nàng. Tiểu nam hài trơ mắt nhìn nữ nhân duy nhất cho hắn ấm áp chết trước mặt.

Nàng trước khi chết nhìn hắn lần cuối, ánh mắt mang theo giải thoát, mang theo lo lắng cho hắn. Tiểu hài tử gầy nhỏ tự tay chôn cất nàng. Ở bên hồ, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá đôi mắt tử sắc qua ảnh ngược trong hồ, hắn vẫn biết hai mắt của mình không giống người khác, nhưng hắn chưa bao giờ biết, đó là nguyên nhân hắn bị vứt bỏ.

Sơn tặc say rượu điên ngôn điên ngữ làm cho tiểu nam hài biết thân thế bản thân, còn cho hắn biết tất cả mọi người trong thành đều chán ghét hai mắt của hắn, người đã đưa hắn đến thế gian này, lại từ bỏ hắn, là tất cả căn nguyên thống khổ của hắn.

Trong đôi mắt tử sắc không còn hồn nhiên mà tiểu hài tử năm tuổi nên có, hận ý dần dần lan tràn, từ đó về sau, hắn thề, nhất định phải bầm thây vạn đoạn nam nhân đã sinh ra hắn. Nhất định phải trả thù tất cả người trong thành đó. Tất nhiên thế giới đã đoạt đi ấm áp duy nhất của hắn, làm cho hắn thống khổ sống ở cái thế giới lạnh như băng này, vậy hắn sẽ làm cho tất cả mọi người nếm thử những thống khổ hắn đã chịu.

Từ đó về sau trong một năm, cuộc sống của hắn giống như cẩu, vì bảo trụ tánh mạng, hắn cố gắng lấy lòng nam nhân đã nhặt hắn về. Hắn sẽ thừa dịp hắn ta không ở, vụng trộm chạy tới Ma Thú Lâm, tìm ma thú cấp thấp quyết đấu, để đề cao thực lực của mình.

Hắn không thuần thú, nhưng hắn đánh cho một ma thú thần phục hắn. Bao nhiêu lần, hắn cảm giác bản thân đã chết, giải thoát rồi, nhưng khi mở mắt, như trước là ở trong thế giới tràn ngập thống khổ. Tâm hắn ở lúc này đây ngã xuống, khi đứng lên trở nên cứng rắn mà lạnh như băng. Khi thực lực của hắn mạnh hơn nam nhân, hắn tự tay một đao chém chết hắn ta, đưa hắn đút cho ma thú theo bên người hắn.

Nam nhân kia đối với thủ lĩnh sơn tặc mà nói, chỉ là một tiểu lâu la không lớn không nhỏ. Hắn biến mất, cũng không có khiến cho mọi người oanh động, mà tiểu nam hài liền lại càng không có giá trị nhắc tới, không ai để ý sinh tử của hắn, tùy ý hắn tự sinh tự diệt.

Tiểu nam hài từng bước một trở nên mạnh hơn, lúc bọn sơn tặc cướp sạch trong thành, hắn cũng thừa dịp loạn trà trộn vào, bắt Thuần Thú Sư và Luyện Khí Sư. Có Thuần Thú Sư và Luyện Khí Sư, thực lực cùng thế lực của hắn bay nhanh trưởng thành. Qua một năm rưỡi, hắn mang theo quân đoàn huyễn thú cướp sạch toàn bộ ổ sơn tặc. Thủ đoạn cường ngạnh làm cho hắn mới bảy tuổi rưỡi đã lên làm thủ lĩnh sơn tặc.

Trước kia, bọn sơn tặc vào nhà cướp của, đều cần thâm dò trước, ở thời điểm thành đề phòng yếu nhất tiến công, tới nhanh đi cũng nhanh, căn bản không dám ở trong thành ngốc lâu, sợ bị vây tử bên trong. Từ khi tiểu nam hài làm thủ lĩnh, cung cấp đàn huyễn thú làm bọn họ tăng cường sức chiến đấu. Bất quá mỗi lần đả kiếp, tiểu nam hài cũng không ra mặt, chính là yêu cầu bọn sơn tặc mang về thứ hắn muốn. Mà lần này, là tiểu nam hài lần đầu tiên ra mặt, hắn muốn diệt tòa thành này.

Trong lòng Tử Đồng không có dao động phức tạp như tiểu nam hài, hắn thậm chí nghe không hiểu thân thế bi thảm của mình. So với tiểu nam hài, hắn cái gì cũng đều không hiểu may mắn hơn rất nhiều. Cứ việc cuộc sống của hắn giống như của ma thú, nhưng là, hắn vẫn có ma thú làm bạn. Liên cuộc sống người bình thường cũng không trải qua, cũng sẽ không biết tiểu nam hài chịu nhiều thống khổ.

Mọi người lẳng lặng nghe hết câu chuyện, người trong thành khiếp sợ nhìn thành chủ bọn họ vẫn tôn kính, không nghĩ tới cư nhiên lại có chuyện như vậy. Một người từ trước tới nay luôn được người tôn kính, sau lưng lại dối trá như thế.

Lạc Nhất Nhất chính là không lên tiếng kéo Tử Đồng vào trong lòng, trên mặt che kín trào phúng. Nói cái gì yêu thương nữ nhân kia, chính là yêu mỹ mạo người ta thôi. Vì vị trí thành chủ của bản thân cả con thân sinh đều có thể vứt bỏ, lúc nhìn thấy mái tóc màu ngân bạch của Phong Liệt và Phong Minh, trong mắt chợt lóe chán ghét đủ để chứng minh, hắn chưa từng chân chính vì hành vi của bản thân mà cảm thấy xấu hổ. Hắn so với bất kỳ ai trong thành đều đáng giận, đáng xấu hổ.

Tiêu Dục giống một phạm nhân chờ đợi bị phán tử hình.

Tiểu nam hài nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Ta hiện tại muốn tiếp tục chuyện chưa làm xong, ngươi muốn giúp những kẻ gọi là vô tội sao?” Hắn biết lấy thực lực đám người Lạc Nhất Nhất, nếu như bọn họ đứng ở bên kia, hắn không có phần thắng. Nhưng là, hắn cũng không tính vì thế thỏa hiệp, cố gắng lâu như vậy, hắn đợi chính là một ngày này.

Lạc Nhất Nhất nhìn tiểu nam hài nói: “Không nói ngươi là huynh đệ Tử Đồng, cho dù chính là người qua đường, ta cũng không nghĩa vụ giúp bọn hắn, bản thân làm sai, bản thân phải đi gánh vác. Chính là… “

Lạc Nhất Nhất vừa chuyển: “Ma Thú Lâm cơ bản ngăn cách với bên ngoài, nơi này kéo dài vô tận đều là rừng rậm, bên kia sương mù dày đặc là đầm lầy cùng lưu sa, nếu có người có thể thông qua. Nếu như ngươi giết hết người trong thành, tại đây ngăn cách Ma Thú Lâm, có phải hay không quá mức nhàm chán? Lấy thực lực của ngươi, ngươi có thể giống như ngồi trên vị trí thủ lĩnh sơn tặc, dùng sức mạnh thủ đoạn cứng rắn làm người nơi này thần phục. Phương pháp trừng phạt tốt nhất, không nhất định là phải giết chết một người, mà là muốn cho hắn sống trong thống khổ.”

“Hảo, từ nay về sau, ta là Vương nơi này.” Thanh âm tiểu nam hài trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn ở không trung, hắn không hề do dự. Nàng nói rất đúng, đối một người trừng phạt tốt nhất, không phải giết chết hắn, mà là muốn cho hắn sống trong thống khổ. Hắn chưa từng có ý rời đi nơi gây cho hắn tràn đầy thống khổ này, hắn muốn trở thành bá chủ, làm cho nơi này thần phục dưới chân hắn. Hắn cũng nhất định sẽ làm người gây cho hắn thống khổ chậm rãi cảm thụ thống khổ hắn đã chịu.

Tiểu nam hài dưới sự run rẩy sợ hãi của người trong thành, đi đến phủ thành chủ. Mấy người Lạc Nhất Nhất vì tìm kiếm đá thủy tinh, cùng tiểu nam hài vào thành. Rất nhanh, Lạc Nhất Nhất ngay tại sân huấn luyện tìm được đá thủy tinh.

Thả ra một phách của Phong Liệt, cảm giác hắn giống như không có biến hóa. Nhưng là, Phong Liệt biết trong thân thể của hắn có một cổ lực lượng cường đại.

Khi biết Tử Đồng còn có một huynh đệ song bào thai, Lạc Nhất Nhất kỳ thật là muốn để Tử Đồng lưu lại. Nàng không muốn mang theo nhiều người cùng nàng mạo hiểm. Nhưng là, tiểu nam hài trừ bỏ kinh ngạc lúc đầu, không lại nhìn thêm Tử Đồng một lần nào.

Nhìn ánh mắt như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng của tiểu nam hài, Lạc Nhất Nhất do dự mở miệng: “Ngươi muốn hay không thử ở chung với huynh đệ song bào thai của mình?”

Đối Tử Đồng và tiểu nam hài mà nói, bọn họ chỉ còn lẫn nhau. Có lẽ, hai người gặp lại sẽ là một bắt đầu mới.

Tiểu nam hài nhìn chằm chằm ánh mắt tinh thuần của Tử Đồng trong chốc lát, nói: “Hắn không thích hợp theo ta cùng một chỗ, ta cũng không cần bất luận kẻ nào.”

“Chúng ta đây liền cáo từ, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn. Trước khi đi, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, là nàng nghĩ quá đơn giản, tiểu nam hài trải qua không phải nàng có thể tưởng tượng. Tiểu nam hài có thể sống sót, có thể đi cho tới hôm nay, là dựa vào chính hắn. Nếu như không có ngoan độc, không có oán hận, có lẽ, không có cái gì chống đỡ, tiểu nam hài sớm đã không tồn tại trên đời này.

“Vô Tình.” Tiểu nam hài lạnh lùng phun ra hai chữ rồi xoay người rời đi. Thế giới của hắn cùng bọn họ bất đồng, trong lòng đột nhiên có chút toan chát, hi vọng vị huynh đệ kêu Tử Đồng kia vĩnh viễn vẫn tinh thuần như vậy. Nếu như… nếu như ấm áp duy nhất của hắn không bị cướp đi, có lẽ, hắn cũng sẽ không trở nên lãnh huyết vô tình.

Lạc Nhất Nhất đối với bóng dáng tiểu nam hài hô: “Ta gọi là Lạc Nhất Nhất, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là ca ca Tử Đồng. Ta nhất định sẽ mang Tử Đồng trở lại thăm ngươi.”

Tiểu nam hài không có dừng bước, không có xoay người, nhưng trái tim chết lặng bấy lâu, lần đầu tiên có dao động.

Lúc này, Tàn Ảnh chở mọi người đi chỗ đá thủy tinh kế tiếp, Xa Lâm Sâm Lâm. Một nơi phải xuyên qua Ma Thú Lâm.

Giữa đường lúc dừng lại vì Phong Liệt và Tử Đồng bổ sung đồ ăn, Mộng Toa rốt cục nhịn không được hỏi: “Nhất Nhất, ngươi nói Vô Tình có thể hay không chậm rãi giết sạch người trong thành a, ánh mắt hắn lạnh như băng, thật đáng sợ.”

Lạc Nhất Nhất vửa đút Tử Đồng ăn vừa nói: “Vậy thì phải xem tạo hóa của người trong thành, theo thời gian trôi qua, có lẽ Vô Tình sẽ chậm rãi buông tha, dù sao người trong thành không có tạo thành thương tổn trực tiếp với hắn. Bất quá, Tiêu Dục liền thảm, Vô Tình nhất định sẽ làm hắn thống khổ đến chết. Đối với Vô Tình mà nói, hiện tại trở về trả thù, là toàn bộ nhân sinh của hắn, nhưng nếu hắn thực giết sạch người nơi đó rồi, hắn có lẽ còn lại chỉ là hư không.”

Lạc Vũ Yên nhìn vẻ mặt Lạc Nhất Nhất nói: “Nha đầu ngươi a, vẫn là không đành lòng để Vô Tình thật sự đồ thành, cho nên cho đám người dối trá đó để lại một đường lui đi.”

Lạc Nhất Nhất không được tự nhiên nói: “Ta đều nói, phải xem tạo hóa của bọn hắn.” Không thể phủ nhận, Lạc Vũ Yên thật sự rất hiểu nàng, tuy rằng nàng đối những người đó không có một chút hảo cảm, nhưng mấy vạn người liền như vậy chết thảm trước mặt, nàng rốt cuộc vẫn là có chút không đành lòng. Nàng tin tưởng, mặc dù là thời gian dài bị thế tục ảnh hưởng, nhưng vẫn là sẽ có những người không quan tâm quan niệm thế tục, tựa như nữ nhân đã cho Vô Tình ấm áp.

Huống chi, nàng tin tưởng, trong khoảng thời gian ngắn, những người đó sẽ không thoải mái. Vô Tình nhất định sẽ làm ra một ít chuyện để bọn họ biết được hậu quả từ sự ngu muội của bản thân. Này hậu quả coi như là trừng phạt bọn họ đi.

Lạc Nhất Nhất phi thường tin tưởng vững chắc, Vô Tình ở trong thống khổ trưởng thành thành thục, cũng không phải một người chỉ biết giết chóc, trong tương lai không lâu, hắn nhất định sẽ trở thành bá chủ toàn bộ Ma Thú Lâm phương tây. Tên của hắn cũng nhất định sẽ vang vọng cả Phong Vân đại lục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play