Thấy Lạc Nhất Nhất không tiếp nhận, trong mắt Tử Đồng mất một chút sáng rọi, hắn rất khó mới gặp được con thỏ mới sinh không bao lâu. Đang chuẩn bị hướng miệng cắn, Lạc Nhất Nhất nhanh tay bắt lấy chân thỏ trong tay hắn nói: “Tử Đồng, về sau không cần ăn sống, ta nấu chín cho ngươi, được không?”
“Chín?” Tử Đồng không quá hiểu được cái gì kêu sống, cái gì là chín, với hắn mà nói, đói bụng liền trực tiếp bắt ma thú ăn, hắn chỉ biết là trước đây, thịt có vẻ khó nuốt xuống. Loại mới sinh không bao lâu là có vẻ ăn ngon một chút.
Lạc Nhất Nhất sờ sờ đầu của hắn, mắt thấy đều giữa trưa, hắn xác thực hẳn là đói bụng, liền động thủ làm món ăn cho hắn. Giờ khắc này, Lạc Nhất Nhất trong lòng không hề do dự. Nàng quyết định muốn dẫn đứa nhỏ rời đi nơi này, làm cho hắn qua cuộc sống của người bình thường.
Rất nhanh, mọi người lục tục truyền đến tin tức, tìm tất cả mọi nơi, đều không có đá thủy tinh.
Lạc Nhất Nhất lấy ra hồ sơ từ Phượng giới, cẩn thận nghiên cứu, mặt trên rõ ràng viết Ma Thú Lâm, chẳng lẽ nghĩ sai rồi? Tàn Ảnh cũng đi qua xem, khi nhìn thấy đá thủy tinh trong động của đại thụ, nghĩ nghĩ nói: “Đá thủy tinh, ta hẳn là từng nhìn thấy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.”
Lạc Nhất Nhất đưa hồ sơ tới trước mắt Tàn Ảnh, an tĩnh chờ mong nhìn Tàn Ảnh, hi vọng nó có thể nhớ lại. Qua thật lâu sau, Tàn Ảnh đột nhiên mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, khi đó, ta mới sinh ra không bao lâu. Có một lần đi ngang qua nơi đó, cảm thấy linh lực phụ cận đại thụ có vẻ nhiều, liền thường xuyên đi vào trong đó tu luyện. Sau lại, nơi đó dần dần bị nhân loại cải biến thành nhà ở, ta liền không đến đó nữa. Bởi vì tò mò về đại thụ, cho nên lúc nhân loại cải biến, vụng trộm nhìn qua, phụ cận đại thụ sở dĩ linh lực có vẻ nhiều, là vì trong động cây có một viên đá thủy tinh.”
Lạc Nhất Nhất thu hồi hồ sơ nói: “Ngươi là nói đá thủy tinh hiện tại ở trong tay nhân loại?”
Tàn Ảnh gật gật đầu: “Tuy rằng ta chỉ nhìn đá thủy tinh từ xa xa, nhưng vị trí đại thụ ta nhớ rõ. Lúc nhân loại cải biến, cũng phát hiện, liền đào nó ra mang đi.”
Lạc Nhất Nhất lập tức đưa tin bảo những người khác tập hợp, xem ra bọn họ còn phải tiến đến tòa thành kia mới được.
Mộng Toa và Lạc Vũ Yên khi nhìn thấy Tử Đồng, thật hưng phấn, líu ríu hỏi không ngừng, dọa Tử Đồng có điểm không biết làm sao. Nhưng mọi người hữu hảo, vẫn là làm cho Tử Đồng thực vui vẻ, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều người như vậy, nhiều khuôn mặt tươi cười.
Mọi người thương lượng qua, quyết định lại đi tòa thành nhân loại nhìn xem. Không đợi Lạc Nhất Nhất triệu hồi ra Đằng Long, Tàn Ảnh lại biến lớn mấy lần. Kia trình độ, có thể chở mọi người. Lạc Nhất Nhất ngây ngốc hỏi: “Tàn Ảnh, ngươi có thể biến lớn nhất là cỡ nào?”
Tàn Ảnh nghĩ nghĩ nói: “Này xem tu vi, tu vi cao, ta có thể trở nên lớn hơn nữa, chạy nhanh hơn. Ta hiện tại phỏng chừng chỉ có thể biến thành một toà núi nhỏ như vậy.”
Lạc Nhất Nhất có chút hỗn độn, trước không nói bộ dáng nó như ngọn núi nhỏ, chỉ với tốc độ của nó, nếu như lại như vừa rồi, đó là chuyện rất khủng bố a.
Có kinh nghiệm lần trước, khi Lạc Nhất Nhất khẩn trương túm lông nó, Tàn Ảnh lấy tự nhận là tốc độ đi nhanh hướng nơi tòa thành đi tới. Cách nhân loại còn một khoảng cách, Tàn Ảnh ngừng lại, mở miệng nói: “Phía trước sắp đại chiến.”
Lạc Nhất Nhất quay đầu nhìn mọi người, là nàng trì độn sao? Như thế nào nàng không có phát hiện? Những người khác cũng không có cảm giác.
Đang lúc mọi người đối phán đoán của Tàn Ảnh tỏ vẻ hoài nghi, tiền phương quả nhiên xảy ra chiến đấu, Lạc Nhất Nhất kỳ quái hỏi: “Ngươi là như thế nào cảm giác được?”
Tàn Ảnh khốc khốc nói: “Trừ bỏ tốc độ, ta có thể nghe thấy hương vị linh lực dao động, vừa mới nơi đó có một phương nhân mã vận sức chờ phát động, trong linh lực tràn ngập sát khí.”
“Nguyên lai như vậy, Tàn Ảnh ngươi thật lợi hại, ngươi có thể thông qua linh lực phán đoán nguy hiểm tồn tại, tốc độ lại không người có thể địch. Bản lĩnh của ngươi thật thích hợp chạy trốn khi gặp được nguy hiểm.” Lạc Nhất Nhất vẻ mặt hưng phấn kêu lên, khó trách khi đó ở bờ sông, nó không có trực tiếp mang Tử Đồng rời đi, nguyên lai hắn có thể từ linh lực cảm giác nàng có tồn tại ác ý hay không.
Tàn Ảnh quay đầu nhìn những người khác, là năng lực lý giải của nó có sai lầm? Vừa mới nha đầu kia là khen nó sao? Vì sao nó nghe qua không được tự nhiên như vậy.
Lạc Nhất Nhất bảo Tàn Ảnh tới gần chút nữa, muốn nhìn một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tiểu Bạch xem Lạc Nhất Nhất một bộ tặc hề hề, khinh thường đánh qua một cái ảo trận, nói: “Yên tâm đi, hiện tại dù đi đến trước mặt bọn họ, họ đều nhìn không thấy ngươi.”
Cửa thành, một đám người dẫn theo ma thú công thành, dựa vào trang phục của bọn họ, Lạc Nhất Nhất đầu tiên nghĩ đến chính là: đạo tặc.
Khi thấy rõ ràng cầm đầu là một tiểu nam hài, không chỉ Lạc Nhất Nhất, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Không phải vì một đám người lấy một tiểu hài tử cầm đầu, mà là, tiểu nam hài thoạt nhìn cùng Tử Đồng giống nhau như đúc, cả ánh mắt tử sắc đều giống nhau.
Tàn Ảnh cũng thấy kỳ quái, liền đi tới bên người tiểu nam hài, còn tỉ mĩ đánh giá hắn. Muốn nhìn ra chỗ khác nhau giữa nó và Tử Đồng.
Bởi vì có ma thú gia nhập, rất nhanh cửa thành liền phá, cư dân trong thành đều sợ hãi nhìn tiểu nam hài. Tiểu nam hài lạnh lùng nhìn Tiêu Dục, vung tay lên, tiếng “Sát” lạnh như băng vừa ra khỏi miệng, nhân loại và ma thú bên người hắn đều hướng tới cư dân trong thành ùa lên.
Tiểu nam hài khí thế lăng nhân, Lạc Nhất Nhất rất khó hiểu, một tiểu hài tử tám chín tuổi, vì sao sẽ có khí thế lăng lịch, ánh mắt lạnh như băng như thế.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ vang thành một mảnh, thời điểm đối diện tiểu nam hài, Tiêu Dục trong mắt tràn ngập không thể tin, nghe người bên cạnh kêu thảm thiết, Tiêu Dục chậm rãi quỳ xuống, cầu xin nói: “Cầu ngươi buông tha bọn họ.”
Tiểu nam hài châm chọc cười cười, giống như không nghe thấy Tiêu Dục nói. Tiếp tục xem trận nhân gian địa ngục do một tay hắn sáng tạo.
Lạc Nhất Nhất tuy rằng cũng không thích người trong thành này, nhưng chiếu như vậy đi xuống, tiểu nam hài thực sẽ biến nơi đây thành tử thành. Nàng còn muốn tìm đá thủy tinh đâu, nhưng nàng cũng không muốn làm địch với người giống Tử Đồng như đúc.
Đang lúc Lạc Nhất Nhất rối rắm, nhìn nửa ngày Tử Đồng chỉ vào tiểu nam hài: “Giống nhau, chúng ta giống nhau… “
Tiểu nam hài cùng Tiêu Dục cả kinh, thanh âm là từ giữa bọn họ truyền tới, nhưng ở giữa cũng không có người a? Tiểu nam hài lấy ra một thanh kiếm thật dài chỉ vào nơi phát ra thanh âm lạnh nhạt nói: “Là ai, lăn ra đây cho ta.”
Tiểu Bạch và Tàn Ảnh đều nhìn Lạc Nhất Nhất, là triệt tiêu ảo trận đi ra, vẫn là trực tiếp rời đi.
Lạc Nhất Nhất ý bảo Tiểu Bạch triệt tiêu ảo trận, nhìn mấy người trên người Tàn Ảnh, tiểu nam hài cau mày, tiểu nam hài ngồi đầu tiên trên người ma thú trừ bỏ quần áo và tóc, cùng hắn giống nhau như đúc. Còn có thực lực những người hác so với hắn mạnh hơn nhiều lắm. Mà Tiêu Dục khi nhìn thấy Tử Đồng như bị sét đánh, nhưng nháy mắt liền che giấu, lập tức hướng mấy người kêu cứu. Cũng tỏ vẻ, chỉ cần cứu người trong thành, điều kiện gì hắn đều có thể đáp ứng.
Chém giết đã tạm dừng ở thời điểm đám Lạc Nhất Nhất xuất hiện tạm.
Tam phương giằng co sau vài phần chung, Lạc Nhất Nhất đối với tiểu nam hài nói: “Ta vốn không nghĩ quản chuyện này, bất quá, ngươi cũng đối Tử Đồng tò mò đi. Không bằng hỏi rõ ràng rồi hãy động thủ lần nữa?”
Tiêu Dục trong lòng có chút bất an, hắn không biết mấy người Lạc Nhất Nhất lại trở lại nơi này, là vì nam hài Tử Đồng, còn là vì chuyện khác.
“Hảo” tiểu nam hài thu hồi trường kiếm, đừng nói hắn xác thực tò mò về nam hài cùng hắn giống nhau như đúc, cho dù không hiếu kỳ, hắn cũng sẽ không phản bác. Đám người này còn chưa tỏ vẻ đứng ở bên kia, hắn không tất yếu đẩy bọn họ qua đó.
Lạc Nhất Nhất quay đầu nhìn Tiêu Dục nói: “Hiện tại ngươi nên nói một chút chuyện về huynh đệ song bào thai bọn họ đi, đừng nghĩ chuyện giấu diếm cùng lừa bịp nga, tuy rằng ngươi muốn che giấu rất nhiều này nọ, nhưng tia sáng chợt lóe trong ánh mắt ngươi đã sớm bán đứng ngươi.”
Tiêu Dục lúc này vẫn còn quỳ trên mặt đất, cũng không có lên tiếng. Nghe xong Lạc Nhất Nhất nói, không biết phải mở miệng như thế nào, bảo hắn như thế nào mở miệng nói hắn tự mình sai người vứt bỏ hai đứa con trai của hắn, hiện tại con trở về tìm hắn báo thù?
Ở lúc Tiêu Dục đang trầm mặc, một tiếng hét thảm vang lên, tiểu nam hài trực tiếp chém ra một chiêu ám khí, giết chết người bên cạnh Tiêu Dục.
Lạc Nhất Nhất âm thầm sợ hãi than, tiểu nam hài tuổi còn trẻ, thực lực không tầm thường.
Tiêu Dục cả kinh, mở miệng nói: “Ta nói, cầu ngươi không cần lại giết người.”
Tiểu nam hài nhìn chằm chằm Tiêu Dục không nói. Tiêu Dục chậm rãi mở miệng: “Mười năm trước, ta ở Ma Thú Lâm cứu được một nữ tử dị thường xinh đẹp, nàng bị ma thú công kích ngã xuống vách núi, sau khi tỉnh lại cái gì cũng đều không nhớ rõ. Nàng cũng có một đôi mắt tử sắc xinh đẹp, khi ánh mắt tử sắc tinh thuần bất lực nhìn ta, ta biết ta yêu nàng.”
“Gạt mọi người trong thành, ta vụng trộm mang nàng về nhà. Người trong thành chịu ảnh hưởng từ thế tục, không thể dễ dàng tha thứ khác thường loại tồn tại, mà đôi mắt của nàng, chính là loại bị xưng là ngoại tộc. Mặc dù yêu nàng, nếu như nàng xuất hiện trước mắt mọi người, làm thành chủ, ta cũng không thể bảo trụ nàng. Cho nên, ta lặng lẽ giấu nàng ở trong nhà, không cho bất luận kẻ nào biết.”
“Một năm sau, nàng giúp ta sinh một đôi song bào thai xinh đẹp. Nhìn kết tinh cùng người mình âu yếm, ta thực vui vẻ. Nhưng là, thời điểm hai hài tử mở to mắt, ta ngây ngẩn cả người, hai hài tử đều di truyền ánh mắt tử sắc của nàng.”
“Ta rất rõ ràng, theo đứa nhỏ lớn lên, ta không có khả năng cả đời đều giam bọn họ trong nhà không thấy mặt người. Một ngày, thừa dịp nàng ngủ say, ta ngoan nhẫn tâm, ôm hai hài tử đi, sai người đưa bọn họ đến Ma Thú Lâm tự sinh tự diệt. Mà nàng sau khi phát hiện đứa nhỏ không thấy, hoàn toàn hỏng mất. Không đến nửa năm, liền buồn bực mà chết.”
Nói xong tất cả, Tiêu Dục giống như thương lão mấy tuổi, đây là chuyện hắn vẫn muốn che giấu. Chính là không nghĩ tới, hôm nay, hắn cư nhiên thấy được hai đứa con hắn từng vứt bỏ.
Tiêu Dục thật không ngờ, hắn lúc trước phái ra hai thân tín, một người thật sự quăng Tử Đồng vẫn là trẻ con vào Ma Thú Lâm, được Tàn Ảnh nuôi dưỡng. Còn một người thật sự không đành lòng, lúc đi đến một nửa, do dự mà quăng đứa trẻ ở nơi sơn tặc thường lui tới vào lúc đó, bị sơn tặc nhặt về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT