Hai cái vật nhỏ rõ ràng vô cùng hứng thú với bụng của Hạ Tuyết, bàn tay nho nhỏ thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng chọt vài cái:Sau khi biết được bên trong đang có một bé trai hoặc bé gái còn nhỏ hơn mình rất nhiều, tụi nhỏ lại cảm thấy vô cùng thần kì.

“Nó thở ở trỏng như thế nào?” Thụy Thụy ngửa đầu hỏi.

Hóa ra nó cũng có rất nhiều thứ không hiểu, chung quy vẫn chỉ là một thằng bé bình thường, Phương Phi vì thế thật vui mừng cúi đầu mỉm cười với bé, “Nó bây giờ không cần thở.”

Trong mắt Ngô Vũ Thụy tiểu bằng hữu nhất thời ngập tràn khinh bỉ, “Không thở sao sống được, chú nghĩ con là con nít chắc!”

“…” Được rồi, chúng ta cần thừa nhận, có đôi khi thật sự không thể yêu cầu mỗi đứa bé đều phải phù hợp đặc điểm phát triển của trẻ em được.

Hạ Tuyết sờ sờ đầu Giang Cẩu Đản, “Tiểu Cẩu Đản, chờ em gái ra ngoài, sẽ gả cho con làm bà xã được không?”

“Bà xã?” Giang Cẩu Đản ánh mắt tò mò, bà xã là cái gì? Có thể ăn sao?

Hạ Tuyết hiếm khi ôn nhu giải thích, “Bà xã chính là người mỗi ngày nói chuyện với con nấu cơm cho con ăn ý.”

Giang Cẩu Đản hiểu rõ ngay, “Nha… Là mama!”

“…” Mấy người lớn ở đây lại lần nữa thần tình hắc tuyến.

Vào buổi chiều, những người phụ nữ có thai thường đi dạo loanh quanh tại công viên gần đó:Giang Tĩnh Viễn thân là một ngôi sao lớn, cho dù không quá tập trung phát triển trong huyện lị nhưng độ nổi tiếng cũng khá cao, để tránh tạo nên hỗn loạn, bọn họ chỉ có thể hướng về nơi ít người mà đi.

Cũng may, tuy hiện giờ đã gần tới mùa thu, thời tiết khá lạnh, ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp, nhưng ngồi ghế công viên nhìn hai đứa nhỏ chốc chốc lại đong đưa xích đu trẻ em vẫn thật thích ý.

Phương Phi cùng Hạ Tuyết ngồi trên ghế người nói người đáp trò chuyện vui vẻ, còn Giang Tĩnh Viễn và Phương Triển đứng phía sau hai đứa nhỏ cẩn thận trông chừng, xem tình huống, cũng sẵn tiện trò chuyện:Phương Phi đột nhiên có loại cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt.

Nếu sau này có thể mãi cùng anh ta thế này, cho dù là trải qua cuộc sống bình thường đơn điệu, nhất định cũng sẽ hạnh phúc đến rơi nước mắt đi.

Phụ nữ có thai luôn thích ngủ, mới ăn cơm chiều không được bao lâu, Hạ Tuyết đã nằm lên trên giường, hai vật nhỏ chơi đùa cả ngày cũng quá mệt mỏi ngủ mất.

Ẵm hai tên nhóc thối lên giường trong phòng khách,

Giang Tĩnh Viễn liền kéo Phương Phi vào phòng của cậu.

Giường tuy không phải giường tiêu chuẩn một người, nhưng cũng rộng không được bao nhiêu, Phương Phi vốn định ở phòng khách cùng với hai thằng nhóc, không ngờ lại bị Giang Tĩnh Viễn kéo qua đây.

Tắm rửa xong ngồi phịch trên giường, Phương Phi có hơi ngượng ngùng, tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người chung giường chung gối, nhưng sau cuộc nói chuyện thẳng thắn buổi sáng như vậy, khó tránh sẽ có chút câu nệ.

Lúc có Cẩu Đản chen lẫn hai bọn họ thì không cảm giác gì, giờ chỉ riêng hai người họ, Phương Phi không khỏi hồi hộp.

Giang Tĩnh Viễn cũng tắm rửa xong, lên giường thuận thế đè lên người cậu, Phương Phi nhất thời cảm thấy toàn thân tê rần, tiếp đó không nhịn được thầm mắng mình vô dụng.

Không phải lần đầu tiên, còn thẹn thùng cái gì chứ!

Nhưng nghĩ đến việc này, vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được cái lỗ tai đang nhuộm đỏ.

Bị Giang Tĩnh Viễn tinh tế ngậm môi, Phương Phi căng thẳng run rẩy không thôi, dường như ngay cả hàm răng đều tê dại.

Dưới sự nồng nhiệt vừa ôn nhu vừa mãnh liệt của Giang Tĩnh Viễn, Phương Phi khẽ ngâm nhè nhẹ mặc cho cự đại đối phương thâm nhập sau vào trong mình, cánh tay sít sao bám chặt cổ anh.

Đầu óc hỗn loạn tiếp thu Giang Tĩnh Viễn trừu sáp mãnh liệt, Phương Phi thậm chí không kiềm được cắn mạnh lên bờ vai anh.

Đúng vậy, đã sớm không phải là lần đầu tiên, thế nhưng, là lần đầu tiên có cảm giác hạnh phúc như thế.

Lần này, mới là chân chính yêu thương nhau.

Phương Phi nấc nhẹ, lại ôm chặt cơ thể người phía trên, hiện tại rốt cuộc có thể lớn mật thừa nhận, Giang Tĩnh Viễn, thật ra, em rất rất rất yêu anh!

Trải qua một đêm tựa như tân hôn động phòng, mãi cho đến giữa trưa hôm sau, Phương Phi vẫn còn ngượng ngùng trộm nhìn mặt Giang Tĩnh Viễn, vô cùng chuyên chú ăn cơm, giúp đỡ thu dọn, mãi cho đến lúc chuẩn bị trở về mới không thể không ngồi vào trong xe anh chàng họ Giang nào đó.

Giang Tĩnh Viễn nhìn lướt qua kính chiếu hậu thấy Phương Phi một mực cúi đầu, nhịn không được bật cười, “Quả Cam Nhỏ…” Nhưng lời quở trách cũng không thốt được, chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Hai đứa nhỏ trải qua cuộc hành trình khởi hành hiển nhiên đã không còn hứng thú gì với “cảnh sắc” trên đường cao tốc, đem mục tiêu chuyển dời lên người Phương Phi.

“Chú Phương ơi, trên cổ chú có vết đỏ đỏ…” Ngô Vũ Thụy chìa bàn tay be bé chỉ chỉ cổ Phương Phi, Giang Cẩu Đản lập tức phụ hoạ, “Mama, muỗi cắn!”

Bây giờ còn có muỗi? Phương Phi kỳ quái vuốt ve cổ, tầm mắt chợt đối diện ánh nhìn trêu tức của Giang Tĩnh Viễn trên kính chiếu hậu, nhất thời hiểu rõ hai quả củ cải này nói “vết đỏ” là cái gì, mặt tức khắc bừng bừng đỏ, vội vàng lấy tay che lại, “Ừm… À, muỗi…”

Đầu sỏ lái xe không hề nể tình bật cười nhẹ, Phương Phi quẫn bách chìa tay đánh ghế trước, “Anh còn cười! Lúc em rời giường sao không nhắc em!” Chị dâu với anh trai chắc chắn cũng đã nhìn thấy! Hèn gì ánh mắt của bọn họ trở nên kì quái như vậy! ::>__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play