Bùi Thiên Hữu lái xe chở Phương Phi tới dưới nhà Giang Tĩnh Viễn, người nào đó ngay tức khắc mở cửa xe phóng như bay ra ngoài, tiếng chân xẹt xẹt chạy lên lầu, nhưng đến khi mở cửa, cước bộ Phương Phi không khỏi chậm dần. Cứ thế xộc vào nói bừa “Tôi tha thứ cho anh” dường như có hơi kỳ quái, vả lại… Dường như tên kia căn bản cũng không làm sai chuyện gì.

Bản thân mình còn bày vẻ cao cao tại thượng nhiều ngày như vậy… Phương Phi buồn bực dựa vào cửa, gãi gãi đầu tóc.

“Cưng à, em biết anh vì muốn tốt cho em, em đã hiểu hết rồi… Em thích anh, anh tha thứ cho sự tùy hứng của em được không?” Ọe… Hoàn toàn không phải phong cách của mình.

“Giang Tĩnh Viễn! Con mẹ nó anh tại sao không nói rõ ràng với tôi, còn khiến tôi hiểu lầm lâu như vậy? Hửm?” Này có vẻ như rất muốn gây lộn đi! ::>_<::

Cửa đột nhiên ngả vào bên trong, Phương Phi lảo đảo một cái, vội vàng đứng thẳng, Giang Tĩnh Viễn mặc trang phục thường ngày, dường như định ra ngoài, thấy cậu trở về liền có chút kinh ngạc , “Quả Cam Nhỏ?”

Mặt Phương Phi chợt đỏ bừng, cúi đầu, lắp ba lắp bắp thấp giọng nói, “À, anh hôm đó nói sẽ cùng tôi về thăm nhà một chút, bây giờ, bây giờ vẫn còn giữ lời chứ?” Trời ạ, mình đang nói cái gì vậy. – -

Mặt Giang Tĩnh Viễn bừng sáng, “Quả Cam Nhỏ?”

Phương Phi còn không dám ngẩng đầu, “Cái đó… Hôm anh bắt tôi về, tôi đã làm mất điện thoại di động rồi, cho nên anh có gửi tin nhắn tôi cũng không thấy, tôi, tôi không phải cố ý…”

Phương Phi thẹn đỏ mặt, giọng càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng rõ ràng im bặt luôn, cúi đầu chờ Giang Tĩnh Viễn đáp lời.

Nhưng đợi mãi, người nọ vẫn không động tĩnh gì, chẳng lẽ anh ta tức giận? Phương Phi có phần sốt ruột ngẩng đầu, Giang Tĩnh Viễn đứng đối diện đang nghẹn cười, nhất thời tức giận, nắm chặt nắm tay vung về hướng hốc mắt của Giang Tĩnh Viễn, nhưng cuối cùng cũng không xuống tay, ngược lại đánh thẳng về lồng ngực anh.

Giang Tĩnh Viễn cầm lấy tay cậu, đặt bên môi khẽ hôn, “Về sau còn dám không tin anh, anh sẽ lột hết vỏ cam của em!” Vừa nói một bàn tay khác vừa có ý đồ bất chính duỗi tới “vỏ cam”.

“Đồ dâm dê!” Phương Phi mặt đỏ đánh rớt tay anh, khóe miệng lại không thể khống chế nhếch cao, “Anh muốn đi đâu?”

Giang Tĩnh Viễn xoa xoa tóc cậu, “Thiên Hữu vừa gọi điện bảo anh đi xuống… Nhưng không hề nói em trở về, thằng khỉ đó!”

“Bùi tiên sinh rất không tồi… Ưm…” Phương Phi cảm thán, bỗng bị Giang Tĩnh Viễn lấp kín môi, thật sự là, đã lâu không thân mật hạnh phúc như vậy nha.

Bùi Thiên Hữu đã hạ tối hậu thư, Giang Tĩnh Viễn phải bắt đầu làm việc chậm nhất là ngày mốt, cho nên hai người định bụng quay về.

Nhưng thời điểm chạy đi đón Cẩu Đản tại nhà trẻ còn gặp phải trở ngại không nhỏ, tiểu bằng hữu nào đó vừa nghe nói Giang Cẩu Đản cần phải quay về bây giờ hơn nữa còn xin nghỉ học ngày mai, nhất thời mặc kệ, hai cánh tay nhỏ bé chống nạnh ở eo, che chắn trước mặt Giang Cẩu Đản.

“…” Phương Phi cùng Giang Tĩnh Viễn nhất thời trầm mặc, đây rốt cuộc là loại trẻ em gì, xuyên qua phải không?

“Cẩu Đản, papa dắt con đi chơi nè…” Giang Tĩnh Viễn vươn tay dụ dỗ.

Giang Cẩu Đản cũng rất hưng phấn, tung tăng định tới đây, suy nghĩ “Papa là phôi đản” trong đầu dường như tan biến khi thấy papa và mama xuất hiện cùng nhau.

“Cẩu Đản!” Thụy Thụy tiểu bằng hữu níu lấy tay áo của bé, đáng thương nhìn bé, “Đừng đi…”

Giang Cẩu Đản đồng học nhất thời khó xử, đây tựa như là một vấn đề lớn nhất từ khi bé sinh ra cho tới nay, rốt cuộc nên cùng papa mama đi chơi hay ở lại chơi với Thụy Thụy? Vấn đề nên đứng về phía ai còn nghiêm trọng hơn cả chiến tranh lạnh giữa papa và mama, cho nên, Giang Cẩu Đản lần đầu tiên trong đời lộ ra thần tình sầu muộn.

Cô giáo Ngô ngượng ngùng quở trách Thụy Thụy, “Ngô Vũ Thụy! Con buông người ta ra!”

Ngô Vũ Thụy quật cường lôi kéo Giang Cẩu Đản, trong mắt hiếm khi lóe lên ánh lệ, nhìn bức tranh này, như thế nào cũng giống ba người lớn đang khi dễ một đứa bé.

Phương Phi và Giang Tĩnh Viễn không động, cũng không thể cứ thế để Cẩu Đản ở nhà trẻ chứ?

Giang Cẩu Đản lại ngó papa mama, lại liếc sang vẻ mặt đau khổ của Thụy Thụy, cuối cùng dường như hạ quyết tâm mở miệng. “Papa, dắt Thụy Thụy chơi…”

“…”

Vì thế, một nhà ba người mở rộng thành một nhà bốn miệng ăn, bước trên đường về nhà…

Dọc theo đường đi, hai đứa nhỏ líu ra líu rít, dán mặt lên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên đường lướt đi không ngừng, ngay cả bảng hiệu trên đường cao tốc cũng có thể chỉ vào sợ hãi kêu vài tiếng.

Xe riêng phóng với tốc độ cao, so với ngồi xe bus thường ngày tiết kiệm được tầm nửa tiếng, mọi người chạy tới nhà đã là thời điểm cơm trưa.

Phương Phi cầm chìa khóa mở cửa, tay khẽ vẫy vẫy, ba người phía sau bèn lén lén lút lút tiến vào.

Ở trên đường suy nghĩ thật lâu mới quyết định tạo sự bất ngờ cho chị dâu, dù sao, sự tình gặp thần tượng này cũng không thể tùy tiện muốn là được đi?

Giang Cẩu Đản còn lấy ngón tay mũm mĩm đưa đến bên miệng khe khẽ sụyt suỵt.

Phòng khách, không có ai, phòng ăn, không có ai, Phương Phi trầm mặc, hơi hơi do dự đẩy cửa phòng ngủ của anh trai mình.

Sau đó trợn mắt há hốc mồm…

Chỉ thấy đại gia trưởng nhà họ Phương đang đầy thỏa mãn dán lên cái bụng bầu của Hạ Tuyết, lúc Phương Phi mở cửa, Hạ Tuyết còn đang vuốt vuốt đầu anh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Phương Triển nhanh chóng bật thẳng người, biểu tình ôn nhu nháy mắt khôi phục sang vẻ lạnh băng, thế nhưng nhìn thấy bốn người tới cửa cũng không khỏi có phần nứt nẻ.

“Ha ha… Anh, em định cho chị dâu niềm bất ngờ…” Hiện tại xem ra khiếp sợ chiếm phần lớn…

Khóe miệng Phương Triển giật giật, Hạ Tuyết bỗng thét chói tai, “A… Giang Tĩnh Viễn! Phương Phi, em thật là! Thật sự cho chị bất ngờ!”

Người phụ nữ ưỡn cái bụng bầu nhào tới bên cạnh Giang Tĩnh Viễn, Giang Tĩnh Viễn vội đón lấy cô, cẩn thận nâng đỡ.

“Kí tên kí tên! Không được… Chụp ảnh chung! Phương Phi nhanh đi tìm máy chụp hình! Phương Triển sợ tia phóng xạ di động tịch thu của chị rồi…” Hạ Tuyết cau mũi, thuận tiện liếc sang Phương Triển một cái.

Sắc mặt Phương Triển càng thêm khó coi, tiến tới kéo vợ mình vào trong lòng, “Em có thể ổn trọng chút hay không?”

Hạ Tuyết thè lưỡi, “Được rồi, dù sao bây giờ cũng chạy không được… Ăn cơm trước!” Vì thế Hạ nữ vương trái ôm phải ấp lôi kéo Phương Phi và Giang Tĩnh Viễn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hai đầu củ cải nhỏ thí điên thí điên theo sau.

Phần cơm hai người vừa mới làm xong hiển nhiên không đủ, đại gia trưởng nhà họ Phương chỉ có thể sờ sờ mũi gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài, Phương Phi nhìn đến sửng sốt.

“Chị dâu… Chị xác định đó là anh trai em? Không có bị cái gì ám chứ?” Phương Phi tận lực hạ nhẹ giọng, nhưng vẫn bị Phương Triển hung hăng trừng mắt nhìn, nhanh chóng COS Ô Quy rụt đầu.

Quả nhiên, vẫn đúng là anh trai mình nha…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play