----------------
“Này Uy cô nương, đây là món『 Ăn một miếng 』(1) truyền thống của kinh thành, ăn vào không bị dính nhé, mà lại xốp giòn ngọt ngào, nàng mau ăn thử xem.” Tiêu Nghệ sợ tiếp đón người thương không được chu đáo, nhiệt tình mời Đông Phương Uy Uy ăn các món điểm tâm ngon miệng trong phủ.
Nàng lấy một miếng ném vào trong miệng, “Ừ! Đúng là không tệ lắm.” Đáng tiếc nàng không phải Nhạc Nhạc, đối với việc ăn gì cũng không soi mói.
Tiêu Nghệ lại ra sức đề cử món điểm tâm ngọt khác, “Còn đây là món điểm tâm của người Hồi – quả mật ong (2), làm ra vô cùng chú ý, ăn vào miệng càng thông cổ mát lòng, đảm bảo nàng sẽ yêu thích nó.”
“Sao không thấy cha ngươi đâu?” Đông Phương Uy Uy làm như lơ đãng hỏi.
Hắn không nghi ngờ nói, “Cha ta ra ngoài làm việc rồi.”
Đông Phương Uy Uy vẻ mặt tiếc hận, “Ta còn cho rằng có thể gặp ông ấy, thật muốn nhìn xem『 Tiêu Bồ Tát 』 rốt cuộc là tròn dẹt thế nào?”
“Danh hiệu『 Tiêu Bồ Tát 』này hoàn toàn là dựa vào sự nâng đỡ của các vị hương thân, cha ta với người bình thường không có gì khác nhau, nhưng mà, thân là con, ta cũng thấy làm tự hào vì việc làm của ông ấy.” Lời nói của hắn tràn đầy sự kính yêu đối với phụ thân. “Aiz! Nếu ta được bằng một phần cha ta thì tốt, nhưng việc buôn bán ta lại không thạo, mỗi ngày chỉ có thể ăn không ngồi rồi đi lêu lổng khắp nơi, thật sự là làm cha ta mất hết mặt mũi… Ta cũng muốn cố gắng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không làm được.”
Nàng nhai miếng xíu mại nóng hổi trong miệng, “Vậy thì không cần miễn cưỡng chính mình đâu!”
“Ta là con trai độc nhất của Tiêu gia, tương lai Tiêu gia tất cả đều dựa vào ta, ta không cố gắng không được ~~” Tiêu Nghệ khó khắn lắm mới dốc hết bầu tâm sự, đang định ra sức phát tiết một phen, lại bị hành động của nàng đánh gãy, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Chỉ thấy Đông Phương Uy Uy nhanh nhẹn kẹp một chiếc bánh nhân thịt (3), chuẩn xác ném ra ngoài cửa sổ~~
“A!” Không kịp đề phòng đã bị cái bánh nhân thịt nhét ngay vào cái miệng đang há hốc.
Nàng nhảy lên, bỗng chốc phi ra ngoài cửa sổ, tóm lấy tên “thủ phạm” nghe trộm.
“Cái gan chó thật lớn, lại dám nghe trộm chúng ta nói chuyện.”
“Thủ phạm” miệng bị bịt kín, chỉ có thể liều mình cầu xin tha thứ, “Umh… uhm…”
Tiêu Nghệ phản ứng quay lại cũng từ trong phòng vọt ra, nhận ra đối phương đúng là hạ nhân trong phủ.
“Trần Lợi, ngươi ở bên ngoài làm gì?”
“Umh…” “Thủ phạm” cuống quýt lấy thứ trong miệng ra, quỳ xuống dập đầu, “Khụ, khụ… Thiếu gia, nô tài chỉ là vừa vặn đi ngang qua, không cẩn thận nghe được, không phải cố ý nghe lén, xin thiếu gia tha tội.”
“Nhìn ngươi lấm la lấm lét – rõ ràng là cố ý, còn không khai thật ra!” Đông Phương Uy Uy một chân đặt lên lưng hắn, đem hắn đạp trên đất không thể nhúc nhích, cũng mặc kệ mình đang ở trên địa bàn của người khác, lại cứ thế mà giáo huấn hạ nhân nhà người ta. Hừ! Con mắt này của nàng cũng thật lợi hại, cái tên hạ nhân lén lút này chính là đối tượng hôm qua Trạm ca ca theo dõi.
“Thiếu, thiếu gia cứu mạng!”
Tiêu Nghệ có chút hoảng hốt lúng túng, vội vã chạy đến cầu xin thay, “Này Uy cô nương, ta tin hắn không phải là cố tình đâu.”
“Ngươi đã thay hắn cầu xin, ta tạm tha cho hắn một mạng.” Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ, đợi trở về thương lượng cùng Trạm ca ca rồi tính sau. “Hừ! Còn không mau cút đi!” nàng đuổi.
Tên hạ nhân sợ chạy đến lộn nhào.
Đông Phương Uy Uy mắt thấy mục đích đã đạt được, cũng phủi mông mà đi. “Ta phải đi về đây.”
“Nhanh vậy sao? Ngồi thêm một lúc có được không?” Tiêu Nghệ nóng vội hỏi.
Nàng phóng khoáng phẩy tay, “Để hôm khác được rồi, ta còn ở lại kinh thành một thời gian, về sau sẽ có dịp, hẹn gặp lại!”
Tiêu Nghệ ân cần nói, “Ta đưa nàng ra ngoài.”
~*~
Dùng xong bữa tối, Tiêu Nghệ bị gọi vào thư phòng.
Tiêu Lượng vẻ mặt sâu xa nhìn đứa con trai độc nhất, “Nghệ Nhi, nghe nói lúc chiều con dẫn một vị cô nương về nhà, có chuyện này không?!”
“Đúng là có chuyện này, Đông Phương cô nương là bằng hữu con mới quen.” Không cần đoán cũng biết là ai đi cáo trạng, trong lòng Tiêu Nghệ đối với Cổ tổng quản càng thêm bất mãn.
“Nghe Cổ tổng quản nói, con dường như rất thích vị Đông Phương cô nương này?”
Tiêu Nghệ đầu tiên là có vẻ mặt cùng quẫn, tiếp theo ánh mắt lại ảm đạm.
“Con… con quả thật là thích nàng, nhưng nàng đã đính hôn với người ta, con với nàng kiếp này chỉ sợ không có duyên.” Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn.
“Nghệ Nhi, chỉ cần con thích vị cô nương kia, không có gì là không thể. Như vậy được rồi, trước tiên con hãy đưa nàng đến, để cha nhìn tận mắt, có lẽ sẽ nghĩ ra cách giúp con.” Tiêu Lượng trầm ngâm nói.
Nghe thấy phụ thân ngày thường nghiêm khắc cũng nói ra những lời dịu dàng như vậy, Tiêu Nghệ không khỏi đỏ hai mắt,”Cha, con hiểu được chuyện tình cảm là không thể gượng ép, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi.”
Tiêu Lượng hốc mắt nóng lên, “Đứa trẻ ngốc này…”
“Cha, người không cần lo lắng cho con, con thực sự không sao, con chỉ cần được nhìn thấy nàng là đã thấy mỹ mãn, cũng không có yêu cầu gì nữa.”
“Con có biết nhà Đông Phương cô nương này làm gì không?”
“Con cũng không rõ lắm.” Hắn ăn ngay nói thật.
“Vậy hiện nay nàng đang ở chỗ nào?” Tiêu Lượng lại hỏi.
Hắn kinh ngạc một lúc, “Ách, cái này… con cũng quên hỏi rồi.”
Tiêu Lượng nghe xong vừa tức vừa buồn cười, “Con đúng là cái đứa nhỏ tính cách ngay thẳng, cha vẫn luôn hy vọng con có thể khéo léo một chút, tương lai mới có thể yên tâm đem việc làm ăn giao cho con, để tránh cho con không cẩn thận mà bị mắc lừa chịu thiệt.” Ai mà ngờ được kẻ xấu như hắn mà lại sinh ra được đứa con trai trung hậu thánh thiện như thế này chứ?
“Nếu cha thật sự muốn biết, để lần sau gặp nàng, con nhất định sẽ hỏi cẩn thận.”
“Nếu như vậy, chờ mấy ngày nữa công việc của cha xong xuôi, con đi mời nàng đến nhà ăn cơm.” Hắn chỉ có một đứa con trai bản tính lương thiện này, tuyệt đối không cho phép có người xúc phạm đến nó.
Tiêu Nghệ gật gật đầu, “Lần sau con gặp lại nàng, con nhất định sẽ mời nàng đến nhà.”
“Vậy là tốt rồi.” Chỉ cần có thể bảo vệ được Nghệ Nhi, hy sinh thêm nhiều người nữa, hắn cũng không tiếc.
Tiêu Nghệ muốn nói lại thôi, “Đúng rồi, cha, có chuyện con vẫn muốn cùng người nói, nhưng mà con sợ người nghe xong sẽ mất hứng.”
“Có chuyện gì con cứ nói.”
“Là chuyện liên quan đến Cổ tổng quản…”
Tiêu Lượng giật mình, “Cổ tổng quản làm sao vậy?”
“Con chỉ cảm thấy người quá dung túng Cổ tổng quản, con xem ra, hắn căn bản không coi cha ra gì.”
“Trẻ con không hiểu chuyện đừng nói lung tung.” Sắc mặt Tiêu Lượng khẽ thay đổi.
Tiêu Nghệ vẻ mặt như cũ nói ra suy nghĩ của mình, “Cha, con mặc dù không đủ giỏi giang khôn khéo, nhưng cũng không phải đứa ngốc, dù sao con vẫn cảm thấy từ sau khi Cổ tổng quản về nhà ta, người liền trở nên là lạ, hắn trên danh nghĩa là tổng quản, nhưng mà hắn quản rõ nhiều chuyện, ngay cả chuyện của con cũng muốn nhúng tay quản —-“
Tiêu Lượng vẻ mặt lúng túng phất phất tay, ngăn cản đứa con yêu nói tiếp, “Được rồi, đừng nói nữa!”
“Cha, con thật vất vả mới có dịp để nói, cha để con nói hết đã.” Tiêu Nghệ thật sự là không nói không thoải mái, “Cổ tổng quản người này ngày thường làm việc thần thần bí bí, càng nhìn càng cổ quái, người trăm ngàn lần phải cận thận một chút, con cảm thấy hắn không phải là người tốt gì đâu.”
“Được rồi, về sau cha sẽ chú ý.” Tiêu Lượng cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều.
Tiêu Nghệ đành phải đem những lời định nói nuốt trở về, “Con chỉ là lo lắng…”
“Cha hiểu, mấy ngày nữa cha sẽ tới biệt trang ngoài thành ở mấy ngày, con phải trông nhà cho tốt, lúc rảnh rỗi thì đến tiền trang xem một chút, đừng để cho bọn tiểu nhị lười nhác.”
Nghe lời nói của phụ thân,Tiêu Nghệ lập tức biết ông đến biệt trang làm gì.
“Cha, tiền trang làm ăn cũng tốt mà, có nhất thiết dăm bữa nửa tháng lại phải mời đám quan lại ông chủ giàu có kia làm khách không? Con thấy như vậy quá lãng phí.”
“Con thì biết cái gì?” Tiêu Lượng nhíu mi trầm giọng quát, “Con cho rằng các tiền trang khác không làm như vậy hay sao? Nếu không nhờ những người đó đem bạc để ở chỗ chúng ta, không có bọn họ tuyên truyền thì dân chúng làm sao tín nhiệm chúng ta, Tiêu gia tiền trang làm gì có ngày hôm nay?”
Tiêu Nghệ căm giận bất bình nói: “Nhưng cha đã vì dân chúng làm không ít viêc thiện, trong kinh thành có ai là không khen ngợi, có ai còn không tin? Người làm người như nào mọi ngời đều biết mà!”
“Khen với chẳng ngợi! Có ai lại vô duyên vô cớ mang ra đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình không ? Không cần nói gì nữa, cứ làm theo lời cha.”
“Vậy con ra ngoài đây.” Tiêu Nghệ hồ nghi liếc nhìn vẻ mặt âm tình bất định của phụ thân, lúc này mới ra khỏi thư phòng.
Tiêu Nghệ ân hận không thôi thở dài liên tục, nếu thời gian có thể quay lại, hắn nhất định không đi vào con đường này, nếu sảy chân một cái, có lẽ mạng nhỏ của cha con họ cũng mất luôn.
“Haiz!” Xem ra hắn phải tìm cách cứu bản thân, còn cả đứa con trai duy nhất này nữa.
“Có đứa con trai tốt như vậy, ngươi còn thở dài cái gì?”
Ngày hè nóng bức đưa tới từng cơn từng cơn gió lạnh, từ cửa sổ thổi vào trong nhà.
Tiêu Lượng như bị sét đánh, từ ghế thái sư nhảy dựng lên, “Giáo chủ!”
“Hỏi thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã hỏi qua, Nghệ Nhi cũng không biết rõ lai lịch đối phương.” Tiêu Lượng trong lòng run sợ đáp.
“Có đúng không? Hay là ngươi cố tình giấu dếm?!”
Tiêu Lượng bỗng xám như tro, “Thuộc hạ không dám giấu diếm giáo chủ.”
“Hừ! Cho ngươi cũng không dám.” Âm thanh lạnh buốt kia lại nói, “Tiểu nha đầu kia họ kép Đông Phương, xem ra còn luyện vài năm công phu, hơn nữa tính tình cổ quái, nếu như lời đồn là thật, nàng có thể là một trong những đứa con gái nuôi mà Diêm Hoàng Đông Phương Duật thu dưỡng, chỉ cần nàng ở trong tay Bổn tọa, Bổn tọa có thể đàm phán vớí Đông Phương Duật. Hừ! Hắn đã hủy hoại mọi thứ của ta, ta cũng muốn hắn phải trả giá thật đắt.”
Toàn thân Tiêu Lượng ứa ra mồ hôi lạnh, “Giáo chủ muốn thuộc hạ làm thế nào ạ?”
“Việc này đượng nhiên phải dùng tới đứa con bảo bối của ngươi.”
Hắn loạng choạng lui lại một bước, “Không…”
“Ngươi dám nói không với Bổn tọa?”
“Giáo chủ, người đã đáp ứng không liên lụy đến Nghệ nhi.” Hai chân Tiêu Lượng mềm nhũn, quỳ xuống cầu xin: “Nghệ Nhi cái gì cũng không biết, cầu xin Giáo chủ tha cho nó đi!”
“Bổn tọa chẳng qua muốn hắn đem nha đầu kia lừa về thôi, chỉ cần ngươi thuận theo Bổn tọa, Bổn tọa tuyệt đối không làm tổn hại một cọng lông của hắn, ha, ha, ha…..”
Hai tay Tiêu Lượng đặt trên mặt đất, gắt gao nắm chặt thành quyền.
*~*
Lãnh Trạm sau khi cùng Đường chủ bàn bạc một số việc liên quan đến công việc ở Đường khẩu, hắn đi ra khỏi Hắc Khôi Các, thấy thất vọng đứng ngây người ra trong hoa viên.
Bắt đầu từ giữa trưa, cái quỷ linh tinh kia không biết chạy đâu mất dạng, bên người thiếu đi âm thanh ríu rít, còn có thân hình thơm mát dính trên người hắn, hắn lại thấy không quen…
Bỗng chốc, đầu hắn như bị sét đánh. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Chẳng lẽ loại cảm giác này chính là “Thích”?
Hắn không khỏi cười khổ, việc này phải thu xếp thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự muốn hắn lấy quỷ linh tinh này làm vợ?
“Haiz!” Lãnh Trạm phát ra tiếng thở dài.
Khi Hồ Lệ Tinh đi vào, đúng là lúc hắn đang trong dáng vẻ buồn bực, có vẻ như là vì sự kiện nào đó mà nhức đầu suy nghĩ.
“Lãnh đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Sau khi bị Đông Phương Uy Uy làm cho thiệt thòi, mấy ngày nay nàng ở nhà suy nghĩ rất lâu, quyết định sẽ cố gắng lần cuối, dù sao tuổi xuân của nàng cũng không còn nhiều để cùng quỷ linh tinh kia tranh đấu, nếu thật sự không được, nàng đành buông tha Lãnh Trạm, dù sao lấy điều kiện của nàng, không sợ không gả được cho người tốt, nhưng trước khi chịu thua, nàng muốn xả giận thay cho mình.
Lúc này Lãnh Trạm mới phục hồi lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Lệnh tỷ không có ở đây.”
“Muội, muội không phải đến tìm đại tỷ, muội là đến tìm Lãnh đại ca.” Nàng nói.
Hắn nhàn nhạt nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Lãnh đại ca, huynh hãy nói thật với muội, huynh thật sự thích cái dã nha đầu kia sao?”
“Việc này không liên quan đến cô!” Hắn lạnh lùng đáp.
Hồ Lệ Tinh thay đổi thái độ hùng hổ dọa người lúc đầu, “Nếu Lãnh đại ca thực sự thích nàng ấy, muội cũng sẽ hết hy vọng, sau này sẽ không quấy rầy nữa, cho nên hy vọng Lãnh đại ca nói thật cho muội biết.”
———–
Chú giải:
(1)Nguyên văn:一口酥: nhất khẩu tô: món điểm tâm của Trung Quốc. Mình không hiểu tiếng Trung nên edit như một bạn bên ttv đã tìm giúp mình món này, rất cảm ơn bạn.
Attachment:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT